“Muốn một hôn lễ như thế nào?” Thời điểm Tả Thần An dắt tay cô đi ra khỏi cục dân chính đã hỏi như vậy.
“Hôn lễ. . . . . . Vẫn là. . . . . . Quên đi. . . . . . Thôi. . . . . .” Cô
lẩm bẩm, hiện tại dường như không phải thời gian thích hợp để cử hành
hôn lễ, Tả Tam Thiếu phu nhân. . . . . . Cái danh hiệu này hào quang bắn ra bốn phía, nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô tình nguyện trốn ở
phía sau, không người nào phát hiện mà ở một góc lặng yên không tiếng
động tồn tại. . . . . .(!!!! có không hay mọi người thông cảm nha)
Anh gật đầu một cái, “Nếu như em tạm thời không muốn, vậy thì hoãn một thời gian, chỉ là, bây giờ chúng ta nên nghĩ muốn đi đâu ăn mừng!”
Mỹ nhân rốt cuộc cũng thuộc về tay, anh tất nhiên tâm tình thật tốt, tất
cả đều có thể thương lượng, bao gồm hôn lễ, có lẽ, hiện tại quả thật
không phải thời điểm tốt nhất để cử hành hôn lễ, anh cũng không nghĩ làm cô mất hứng, cho nên hoãn một thời gian, sau đó cho cô một hôn lễ thật
long trọng.
Hai người lên xe, địa điểm ăn mừng còn chưa có nghĩ
ra, điện thoại di động của Tả Thần An liền vang lên, anh nhìn thấy sau
đó cười một tiếng, “Là Thư Khai.”
Cô không khỏi nhướng mày, lúc
nào thì quan hệ của Thư Khai cùng Tả Thần An tốt như vậy? Tới Bắc Kinh
lâu như vậy, không thấy nó gọi cho cô được mấy lần, có chuyện gì chỉ
biết tìm anh rễ! Anh rễ. . . . . . Cô lắc đầu một cái, hiện tại thật sự
trở thành anh rễ rồi. . . . . .
Tả Thần An sau khi nói mấy câu,
đối với cô cười nói, “Thư Khai thằng oắt này, có cái chìa khóa mà cũng
quên mang, anh còn có giữu mấy cái dự phòng, chúng ta đến đưa cho nó đi, thuận tiện dẫn nó cùng đi ra ngoài ăn cơm! Cái bóng đèn lớn này! Thật
là không thức thời!”
Nói xong, anh khởi động xe, thuận tiện mở radio.
Người đàn ông với giọng hát thâm tình mà trầm ấm từ trong radio truyền ra,
hẳn là anh tự mình biểu diễn《 lộ gặp thần an 》, anh cười một tiếng,
không tiếp tục đổi đài khác nữa.
Bài hát này cuối cùng không có
cho vào album đi, cứ như vậy mà phát hành ca khúc đơn rồi, Tế Hạ tự mình biểu diễn, có thể nào không thịnh hành chứ? Hôm nay đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy bài hát này, Hạ Vãn Lộ đã sớm quen với việc này rồi.
Thư Khai che cái
trán ồn ào la lên, “Em sai lầm rồi, em thật sự xin lỗi, không nên lấy
sinh mệnh chính mình nói giỡn. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Anh không
sợ chết lần nữa đem mặt tiến tới giữa Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, “Anh rễ,
chỗ chúng em thời điểm kết hôn, chú rễ đều là hô như vậy đấy! Lại nói
anh đãi ngộ không tệ, Mercedes, cùng lãnh đạo kiểm duyệt, quê hương
chúng em, chú rễ nhưng là ngồi máy kéo hoặc là xe đẩy tay đấy! Còn phải
hóa trang đấy!” (???? bó tay)
“Khụ khụ. . . . . .” Tả Thần An sắc mặt một màu đỏ tím, ho hai tiếng, muốn anh làm như vậy? Không bằng giết anh cho rồi. . . . . .
“Anh rễ! Không phải đâu? Điểm này dũng
khí cũng không có? Còn nói cái gì đến chuyện yêu đương, có thể lên núi
đao xuống biển lửa, một ít khó khăn như vậy liền bỏ cuộc nửa đường rồi
hả ?” Thư Khai không muốn sống tiếp tục kích động.
Được lắm thằng nhóc! Còn biết cùng anh chơi phép khích tướng. . . . . . Anh liếc mắt
nhìn Hạ Vãn Lộ một chút, cô lại ngồi im không nói tiếng nào, không cho
hắn nửa điểm ám hiệu, lại nói lấy chỉ số thông minh ngày thường của anh
để phán đoán, anh tuyệt sẽ không tin tưởng thằng nhóc Thư Khai này,
nhưng bây giờ. . . . . . Anh không phải là không bình thường sao? Nữa
len lén quan sát Hạ Vãn Lộ một cái, nhỏ giọng hỏi một câu, “Là thế này
phải không?”
Hạ Vãn Lộ thật ra thì vẫn kìm nén đến rất vất vả, cô thật rất muốn cười, Thư Khai cũng làm quá rồi? Như vậy chỉnh anh? Mà
buồn cười hơn chính là, anh cư nhiên nghiêm túc tới hỏi cô có phải như
vậy không. . . . . . Biểu tình anh hỏi cái này, thật là đáng yêu. . . . . . Dễ thương không tả được. . . . . .
Cô lập tức cười ầm lên, bởi vì kìm nén quá lâu, tiếng cười bộc phát còn có chút khoa trương, chẳng
lẽ nếu như cô nói “Phải”, anh thật sự sẽ làm như vậy? Trong óc YY ra
cảnh anh mặc áo sát nách bện tóc khua tay múa chân hô to “Hôm nay tôi
kết hôn”, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, lần này cười lên nhưng lại
không có khả năng dừng lại.
Tả Thần An nhướng nhướng mày, tấp xe vào lề đường, bắt đầu cởi nút áo.
Trong lúc cười to Hạ Vãn Lộ bị anh làm kinh sợ, “Anh thật tính toán làm như vậy?”
“Không phải?” Anh liếc mắt một cái nhìn sang, “Lại đây ngồi lái xe!”