“Ai nha, ngài cứ yên tâm đi! Tôi sẽ không bắt cóc Tôn Tôn đâu!” Cô nói đùa, “Cho dù muốn lừa gạt, tôi cũng không dám lừa gạt bảo bối của Hà đội
trưởng ngài, đó không phải đang muốn tìm chết sao?”
Hà Khả Chí
cũng cười, “Vậy tôi đi đây, buổi chiều có thể ông bà nội của cháu sẽ trở về, thật là cực khổ cho cô rồi, chờ tôi về nhất định sẽ đền đáp cô thật tốt!”
“Ngài đừng khách sáo! Tôi chỉ cùng Tôn Tôn chơi một chút, lại cũng không tốn nhiều thời gian, mau đi đi, đừng để lỡ chuyện!” Hạ
Vãn Lộ thúc giục anh.
“Được, tôi đi đây! Tôn Tôn, ba sẽ về nhanh thôi, con phải nghe lời dì, không được làm phiền dì có biết không?” Anh cũng không quên phòng hờ, dặn dò đứa con trai nghịch ngợm của mình.
Hà Tôn khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, chẳng lẽ cậu chính là đứa gây phiền toái sao? Nhưng cậu là một tiểu nam tử hán nha!
“Ba nói con, con nghe rõ không? Tiểu tử thúi! Ngoan ngoãn uống thuốc, chích cũng không được khóc!” Hà Khả Chí gõ vào đầu con trai.
Đây là
tử huyệt của Hà Tôn có được hay không? Tại sao lão cha cứ luôn nhắc tới? Cậu là Hà Tôn trời không sợ đất không sợ chỉ sợ chích……
Hà Khả Chí ôm lòng cảm kích Hạ Vãn Lộ mà rời đi, Hạ
Vãn Lộ mang sủi cảo tôm Hà Tôn ăn còn nhiều gói ghém cho Hà Khả Chí, thứ này so với thức ăn sáng bên ngoài tốt hơn nhiều. Lúc đầu Hà Khả Chí còn từ chối, sau lại ngay cả con trai cũng bảo anh lấy, mới rối rít cảm ơn
rời khỏi, Hạ Vãn Lộ nhìn bóng lưng anh lắc đầu cười khẽ, thật không nghĩ tới còn có thể vô tình mà gặp được Hà Khả Chí.
Nói đến từ khi về Bắc Kinh đến giờ tâm tình mới được thư thái.
Bị cấm túc hơn một tháng ở Vân Hồ, không hề bước chân ra khỏi cửa, cô cơ
hồ như trải qua một cuộc sống như cái xác không hồn, chết lặng, cứng
ngắc, như một thân thể có linh hồn già nua. Chỉ là để cho Tả Thần An sắp đặt mình, nhưng mà, Tả Thần An lại không hề có dấu hiệu sẽ thả cho cô
tự do, tựa hồ cho dù là nhốt một cỗ thi thể cũng muốn tính toán cầm tù
suốt đời.
Chỉ là, cô, sống một cuộc sống như thế cũng đã hao tổn hết tâm lực, nếu lại tiếp tục, tất nhiên cô sẽ bị hao mòn đến khô kiệt
mà chết, như vậy cô, không phải là……
Cho nên, cô nhận thua.
Cuối cùng vẫn là đi khỏi Vân Hồ, quyết định trở về cuộc sống vốn có của
chính mình. Bất kể chuyện đời có biến đổi xoay vần như thế nào, cô cũng
đều phải sống tiếp, không phải sao?
Vì vậy, lần nữa liên lạc với Kỳ Tử Ngang, trở lại đi làm ở bệnh viện, chỉ là điều chuyển vị trí sang khoa khác, thì ra là đổi đến khoa nhi.
Ngày đầu tiên chính thức đi làm lại lại là ngày phải trực ca đêm, mà cô lại không hề nghĩ đến
chiều nay sẽ gặp được người quen, chính xác mà nói, chính là gặp được ân nhân cứu mạng.
Hà Khả Chí lúc mười giờ tối ôm con trai đến bệnh viện, tiểu Hà Tôn bị viêm phổi cấp tính, những đứa trẻ ở độ tuổi này
thường gặp loại bệnh này, chính là một người đàn ông ôm một đứa trẻ gần
nửa đêm tới bệnh viện thật không thấy qua nhiều, vào lúc này đại đa số
thường là mẹ của các bé sẽ đưa đi.
Hôm nay các báo vừa ra tin tức này, tất nhiên kích thích ngàn tầng sóng, Diệp gia cũng vì vậy mà gợn sóng không nhỏ.
Sáng sớm, tại Diệp gia đại tiểu thư Diệp Như Ý tay nắm tờ báo này nhìn không dưới 20 lần, chỉ là càng xem trong mắt đau thương càng dày đặc.
Cuối cùng, Diệp Thuần Lập phát hiện con gái có cái gì không đúng, ân cần
quan tâm hỏi cô, nói đùa, “Thế nào? Vui vẻ đến không biết làm sao à?”
“Ba. . . . . .” Diệp Như Ý ôn nhu mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng, bộ dạng sắp khóc tới nơi.
“Này là thế nào? Bảo bối, chuyện này không phải lập tức đã thỏa mãn tâm
nguyện của con rồi, sao còn không vui?” Diệp Thuần đứng ở trước mặt con
gái ngồi xuống.
Diệp Như Ý lại lắc đầu một cái, nước mắt dũng mãnh tuôn ra, “Ba, bài báo không nên đăng như vậy, bọn họ nói bậy!”
“Tại sao là nói bậy hả? Dì Tiêu của con, không, qua một thời gian ngắn nữa,
con nên gọi là mẹ, bà ấy đều đã buông lời!” Diệp Thuần Lập siết chặt
khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lau nước mắt cho cô.
Diệp Như Ý
cũng không có vì những lời này mà quên được, đôi mắt mông lung đẫm lệ,
“Ba, nhưng là. . . . . . Anh Thần An anh ấy không muốn. . . . . . Anh ấy không muốn . . . . . .”
“Làm sao con biết cậu ta không muốn,
đừng có đoán mò!” Diệp Thuần Lập không biết làm sao an ủi con gái, sờ sờ tóc của cô, có chút bất lực không nói nên lời.
“Con biết rõ!
Chính con biết rõ! Anh ấy đã nói với con . . . . . . Anh sẽ không đính
hôn với con. . . . . . Để cho con tìm người chồng khác, không muốn đánh
mất thanh xuân của con……” Diệp Như Ý nói xong, đã không thể chịu nổi bi
thống, gục xuống bàn khóc lớn, “Ba, con rất kém cõi sao? Có phải con
không xinh đẹp nên không thể yêu? Tại sao con đây cố gắng nhiều như vậy
anh Thần An vẫn không yêu thích con? Con ở Bắc Kinh, anh đến Hàng Châu,
vì anh ấy con cũng theo đến Hàng Châu học hành, anh ấy sao vẫn không cảm động? Ba, anh ấy có phải là ghét bỏ con. . . . . .”
“Nói bậy!”
Diệp Thuần Lập nhanh chóng cắt đứt lời nói của con gái, “Ai nói Như Ý
không xinh đẹp không đáng yêu? Như Ý của chúng ta là cô gái xinh đẹp
nhất trên thế giới, đa tài đa nghệ, hiền thục đoan trang, trong suy nghĩ của mọi người chúng ta con là công chúa Bạch Tuyết. Nghe này, con và
Thần An thời gian thân cận quá ít, con lại không đủ dũng cảm, không chân thành biểu đạt tâm ý của mình, không khéo làm đàn ông hứng thú, cho nên cậu ta còn chưa có hiểu rõ, chưa phát hiện ra con tốt thế nào. Bây giờ
Thần An tuổi còn trẻ, tất nhiên sẽ cảm thấy bên ngoài các cô gái yêu mị
kia hấp dẫn con mắt hơn, nhưng là, cái loại nữ nhân kia chỉ để vui đùa
một chút, phàm là đàn ông, cưới vợ cũng sẽ không cưới những người như
vậy, sẽ biết chọn cô gái gia đình khuê tú như con vậy, cho nên, không
cần khổ sở, bây giờ con đã quay về, phải tranh thủ cùng cậu ta thân cận
nhiều chút, để cho cậu ta phát hiện con là một cô vợ hào môn toàn đức
toàn năng, mà con lại có dì Tiêu làm chỗ dựa, gả cho Thần An chỉ là
chuyện chờ đến ngày mà thôi!”