Một lồng sủi cảo tôm hấp đã nấu chín, cô đem ra khỏi nồi, tiếp tục bỏ một lồng khác vào chưng.
Da bánh sủi cảo hấp thật mỏng sau khi chưng qua càng trong suốt hơn, có
thể thấy được rõ ràng nhân bánh ở bên trong, con sâu tham ăn trong người Tả Thần An bị quyến rũ ra, lấy tay bóc ăn, bị Hạ Vãn Lộ vỗ một cái trên mu bàn tay, sủi cảo hấp cũng rơi xuống, ngón tay anh cũng không động
vào được nữa.
“Hung dữ như vậy?” Anh đặt mông ngồi ở trên bồn
rửa, lắc lắc chân, tâm tình thật tốt, không chút nào giống bộ dáng của
Tả Thần An ở bên ngoài.
“Không phải nấu cho anh!” Cô cuối cùng cũng nói chuyện, chỉ là sắc mặt cứng ngắt rất khó coi.
Những lời này thế nhưng làm cho nghẹn lời, không phải cho anh sao? Chẳng lẽ
mới sáng sớm thức dậy cô đã vì người đàn ông khác mà làm bữa ăn sáng?
Không thể nào đâu?
Anh cười híp mắt đoán, “Là cho Thư Khai sao?”
Cô không có để ý đến anh, sắp xếp sủi cảo tôm đã nấu chín tốt vào hộp, lại bỏ nước trái cây cùng sữa tươi vào trong túi.
“Đó là cho. . . . . . Hứa Tiểu Soái?” Sắc mặt anh bắt đầu đen lại, chỉ là,
đáp án này lập tức bị anh bác bỏ, không thể nào, Hứa Tiểu Soái từ tối
hôm qua còn không biết cô trở lại!
“Người này rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?” Hắn dáng vẻ hết sức đáng thương.
“Đàn ông!” Đầu cô cũng không ngẩn lên trả lời.
Bị đả kích một lần nữa. . . . . .
“Có đẹp trai hay không?”
“Đẹp trai!” Cô xách theo túi chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ chỉ sủi cáo tôm còn
chưng trong nồi nói với anh, “Nhân tiện làm nhiều hơn một lồng, anh chờ
chín tắt lửa là có thể ăn được!”
Cái gì? ! Thì ra anh chỉ là nhân tiện làm thôi sao? !
“Hạ Vãn Lộ! Em rốt cuộc đi đâu? !” Tính khí thiếu gia của anh đã chịu đựng
hồi lâu không có bộc phát, mặc dù cô vẫn luôn không để ý anh, nhưng là
trong lòng anh rất rõ ràng, anh vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong
trong lòng cô, cho nên anh mới có lòng tin im lặng chờ đợi ở bên cạnh
“Em khi nào thì trở về? Anh tới đón em?” Nếu là tài xế, vậy thì nên làm
tròn trách nhiệm của một tài xế, ngược lại anh nguyện ý cả đời này có
thể làm tài xế cho cô!
“Không cần, em phải chăm sóc Tôn Tôn, buổi tối còn phải làm việc, đoán chừng phải đến nửa đêm mới xong!” Cô mặt
không thay đổi nói.
“Vậy anh mười hai giờ tới đón em!” Anh không muốn nghe cô nói ba chữ “Không cần”, nên nói xong cũng liền rời đi.
Hạ Vãn Lộ bày tất cả bữa ăn sáng ra, dịu dàng cười hỏi Hà Tôn, “Tôn Tôn ăn sủi cảo tôm trước có được hay không? Chính dì tự làm đấy!”
Hà Tôn nháy mắt, trong mắt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù.
“Thế nào? Tôn Tôn?” Cô ôm Tôn Tôn từ trong chăn ra .
Hà Tôn rũ mí mắt xuống, ở trong lòng cô nhỏ giọng nói, “Dì, trước kia mẹ cũng làm bữa ăn sáng như vậy. . . . . .”
Hạ Vãn Lộ trong nội tâm hiểu rõ, đút một miếng sủi cảo tôm tới khóe miệng
Hà Tôn, “Tôn Tôn trước nếm thử, xem ăn được không, nếu như ăn ngon ngày
mai dì lại làm tiếp cho con ăn, ừ. . . . . . Làm cháo cật Bắc Kinh ăn có được hay không?” (Xin lỗi mọi người bạn hà ko biết đó là món gì nên cứ
ghi đại nha)
“Thật?” Hà Tôn ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng.
“Đương nhiên là thật! Con tới nếm thử trước đi!” Đoạn đường từ Vân hồ đến bệnh viện này, sủi cảo tôm đã không còn nóng nữa, cô trực tiếp đút cho cậu
bé ăn.
Hà Tôn trước cắn một ngụm nhỏ, sau đó một ngụm liền nuốt hết că phần dư lại, la hét muốn ăn nữa.
Hạ Vãn Lộ cười, đút cho cậu bé hơn phân nửa hộp, sau đó lại uống một chút sữa tươi, mới thả lại nó lại trên giường.
Hà Tôn chợt la lớn, “Ba, ba đến rồi, con ăn sáng xong rồi!”
Hạ Vãn Lộ quay đầu lại, chỉ thấy ba Hà Tôn một thân cảnh phục ngăn nắp,
xách theo một túi điểm tâm tiến vào, thấy tình cảnh này, tất nhiên ngoài ý muốn, ngay sau đó cười, “Tôi còn tưởng rằng. . . . . . Anh sẽ không
tới. . . . . . Cho nên. . . . . .”
“Làm sao lại như vậy? Đáp ứng
chuyện của anh tôi nhất định sẽ làm được! Ah, các anh còn còn không có
đi sao?” Hạ Vãn Lộ cười hỏi.
“Đi! Lập tức phải đi rồi!” Hà Khả để bữa ăn sáng xuống, “Thật là phiền toái cô, vậy tôi. . . . . .”