đình nhà họ Diệp, người đến phần lớn là nhân vật nổi tiếng trong giới
bất động sản, cũng có bạn tốt trong các giới, gia đình họ Tả trừ ông nội Tả và Tả Tư Tuyền cùng với mấy đứa trẻ trong nhà, những người khác đều
đến đông đủ.
Tả Thần An đi vào cùng với mẹ mình và Diệp Như Ý,
liền lập tức trở thành tiêu điểm, về việc Tả Tam thiếu cùng tiểu thư nhà họ Diệp kết thân, được đồn đại đã lâu, buổi tiệc gia đình ngày hôm nay, nhân vật chính có phải là hai người này không? Ít nhất, Tiêu Hàn vô
tình hay cố ý cũng vẫn sắp xếp Tả Thần An ở bên cạnh Diệp Như Ý, thì có
thể nói rõ một vài vấn đề.
Cuối cùng, Diệp Như Ý bị mọi người vây xung quanh lên tiếng xin lỗi, muốn rời khỏi chốc lát, tình huống như
thế này, bình thường là đi nhà vệ sinh rồi. Tả Thần An buồn cười nhẹ
nhàng hỏi bên tai mẹ, “Mẹ, cái này. . . . . . con cũng cần đi theo hả?”
Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái.
Tả Thần An cười khẽ, giữa lông mày mấy phần không kềm chế được, đứng dậy rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi im nghỉ ngơi.
Theo thói quen lấy điện thoại ra chơi, khuôn mặt cười tỏa sáng xinh đẹp như
ánh mặt trời của người nào đó ở trên bàn, trong nháy mắt chiếu sáng từng ngóc ngách trong tim, cũng không biết anh không trở về một ngày, con
heo ngốc đó đang làm gì? Lại ngủ nữa sao? Đang muốn gọi điện thoại hỏi
một chút, trước mắt nhiều hơn một ly rượu, giọng nói của Thần Hi vang
lên, “Thế nào? Nghĩ thông rồi?”
Anh cất điện thoại lại, dưới ánh đèn thủy tinh tinh anh rực rỡ, Thần Hi xinh đẹp mà ưu thương.
“Cái gì nghĩ thông rồi?” Anh nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với chị mình.
Tả Thần Hi ngồi xuống đối diện anh, bĩu bĩu môi, “Như Ý! Dự định đính hôn
sao?” Người khác không biết, nhưng cô biết, người trong lòng em trai
không bỏ được là ai.
Tả Thần An nhấp một ngụm rượu, từ từ thưởng
thức ở trong miệng, sau khi chậm rãi nuốt xuống, nhìn vợ chồng anh cả
cùng với Tống Sở đang cười nói cách đó không xa, nói, “Em không hiểu,
tại sao anh cả và chị có thể thuận lợi tự mình lựa chọn hôn nhân, sao
vận khí của em lại không tốt như vậy?”
muốn đi trang điểm lại cũng không kịp rồi, Tống Sở rất nhanh đi tới đây, kéo cô lên, ôm vào trong lòng, “Đây là sao?”
Tả Thần An chậm rãi đứng lên nói, “Hai chị em chúng tôi lâu ngày không gặp, uống một ly
rượu, con nhóc Thần Hi này uống quá sức, bị sặc rồi, rượu toàn bộ đều
lên trên mặt, còn làm dính người em đây!”
“Ai là con nhóc? Không
biết lớn nhỏ!” Tả Thần Hi phối hợp trừng mắt nhìn anh một cái, che giấu
lúng túng mình đã khóc, chỉ là, nghe thấy em trai gọi mình con nhóc này, càng muốn khóc. Cô trưởng thành, kết hôn, cũng đã làm mẹ rồi, không còn là con nhóc có thể tùy ý làm nũng ngày trước, đã bao lâu không ai gọi
mình là con nhóc rồi?
“Con bé ngốc!” Tống Sở thần xui quỷ khiến
thế nào cũng gọi theo Tả Thần An, giọng tràn đầy sủng ái, ôm cô nói, “Đi trang điểm lại, sắp khiêu vũ rồi!”
Tả Thần Hi vùi đầu ở trước ngực Tống Sở, thiếu chút nữa khóc lên.
“Anh Thần An, sắp khiêu vũ rồi !” Như Ý thẹn thùng cười e lệ với anh, nói xong trên mặt liền nhuộm một tầng đỏ ửng.
Anh nhìn đại sảnh xa hoa nở nụ cười hờ hửng, khiêu vũ? Được thôi. . . . . . khiêu vũ. . . . . .
Bữa tiệc vĩnh viễn đều nhàm chán như vậy, khoác lác, uống rượu, khiêu vũ,
đã hình thành thì không thay đổi, nhưng anh không hiểu, tại sao còn có
người không biết mệt như vậy? Anh tình nguyện lười biếng ở nhà, ôm heo
nhỏ xem ti vi. . . . . . thật rất nhớ cái ghế sa lon trong nhà. . . . . .
Anh kiên trì đến cuối cùng, thời điểm mẹ còn chưa kịp bắt anh, đầu tiên lái xe ra khỏi nhà họ Diệp, chạy thẳng tới Vân Hồ.
Một đường đều đang phỏng đoán, tối nay heo nhỏ sẽ cho anh sắc mặt như thế
nào? Cho dù là sắc mặt như thế nào, anh đều muốn mặt dày vào phòng ngủ,
mặt dày lên giường! Sau khi trong lòng lên mấy cái đối sách, cuối cùng
đến nhà, ngẩng đầu, lại phát hiện cửa sổ nhà mình tối đen như mực.
Cô không ở nhà?
Anh gấp rút xông lên lầu, mở cửa, cô quả nhiên không ở nhà. . . . . .