Điện thoai trên bàn vang lên, thư ký xin chỉ thị, “Tổng giám đốc, điện thoại của Tả phu nhân.”
“Ừ!” Anh nhìn thời gian, mới ba giờ chiều, mẹ của con ơi, mẹ rốt cuộc muốn như thế nào?
Nhận điện thoại, giọng điệu của Tiêu Hàn mang theo mùi thuốc súng, “Tả tổng, còn nhớ cuộc hẹn sáng nay chứ ?”
Anh đè huyệt Thái Dương, “Mẹ, con đang làm việc . . . . . .”
“Tôi biết rõ ngài đang làm việc! Cho nên tôi không có tùy tiện quấy rầy
ngài, đi theo trình tự bình thường, trải qua thư ký của ngài xin phép
trước không phải sao? Được rồi, ngài làm việc đi, tôi ở phòng tiếp khách công ty ngài đợi, đợi đến khi Tả tổng có thời gian rảnh mới thôi.”
Anh hết nói nổi, đây không phải là ép anh sao?
“Mẹ, cuối cùng mẹ muốn thế nào?”
Giọng nói Tiêu Hàn mang theo nức nở, “Tôi cũng không biết muốn như thế nào!
Tôi chỉ muốn gặp con trai của tôi, chỉ muốn con trai ở bên cạnh tôi! Tôi chỉ biết đã sắp hai tháng tôi không thấy con trai của mình, chỉ sợ nó
ngay cả hình dáng người mẹ này như thế nào đều quên rồi!”
“. . . . . .” Tả Thần An nói không ra lời một hồi lâu, từng có oán trách đối với mẹ mình, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ mình. . . . . . Tiêu Hàn trước nay
đều là hình tượng người phụ nữ khôn khéo tỉnh táo, thời điểm như thế này thật đúng là hiếm thấy. . . . . .”Mẹ, muốn đi làm cái gì? Con đi với mẹ là được!”
“Mẹ chỉ là muốn con cùng mẹ tham gia một buổi tiệc tối nay, nếu như bây giờ con không có thời gian thì để cho thư ký đi với mẹ chọn một bộ quần áo, đợi con tan ca chúng ta trực tiếp đi.” Giọng nói
Tiêu Hàn mang uất ức, lần đầu tiên lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt con
trai.
Tả Thần An thầm thở dài một tiếng, khép văn kiện lại, “Được rồi, bây giờ đi! Đi chọn quần áo trước, sau đó tham gia dạ tiệc.”
Dạ tiệc? Hồng Môn Yến? Cho dù là vậy, cũng phải đi. . . . . .
Đợi đến khi tới phòng tiếp khách, lại phát hiện giống như trong dự liệu của anh, mẹ mình cũng không phải đi một mình, thân mật ngồi chung một chỗ
cùng bà còn có một cô gái trẻ tuổi —— Diệp Như Ý (tên đúng là Diệp Khả
Tâm, nhưng vì mấy chương trước đều là Như Ý nên mình giữ nguyên nhé).
“Mẹ.” Anh đi tới, chỉ gọi một tiếng mẹ. Thật ra thì, nếu như không có cái gọi là hôn ước, thái độ của anh đối với Diệp Như Ý sẽ thân thiết hơn rất
nhiều, chỉ là, mẹ tự tiện chủ trương làm cho anh đối với Diệp Như Ý vốn
“Đến đây!” Anh đi lên phía trước, tháo tóc cho cô.
Vừa làm xong, lại cảm giác có chút gì đó không đúng, giống như có ánh sáng chợt lóe trong một góc nào đó. . . . . .
“Cám ơn anh Thần An!” Như Ý thẹn thùng quay đầu lại cười một tiếng.
Anh khẽ mỉm cười, coi như đáp lại.
Cuối cùng, Tiêu Hàn và Như Ý cũng chọn một đống lớn quần áo, sau đó lại đi
vào khu giày dép, dĩ nhiên đều là hóa đơn Thần An mua. Tiêu Hàn vẫn cười như có như không châm chọc, “Tả tổng cực khổ, không giúp đỡ được cái
gì, thì giúp Tả tổng tiêu tiền vậy!”
Thần An cười, “Thật vinh vạnh.” Hiếu thuận với mẹ vốn là nên làm, cho dù có bất mãn ra sao đối với mẹ mình.
Cái gọi là dạ tiệc, nhưng thật ra là tiệc gia đình của Diệp gia.
Diệp gia cũng không phải là người Bắc kinh, nhân khẩu cũng không nhiều,
không giống với những gia đình quyền quý khác ở Bắc Kinh, dây dưa vụn
vặt, đều là gia tộc trên trăm người, một người làm quan cả họ được nhờ.
Cho đến hôm nay Tả Thần An chỉ nhìn thấy ông cụ Diệp Thuần Lập và anh
em một nhà, còn Diệp phu nhân nghe nói sau khi sinh Diệp Như Ý không
lâu thì qua đời. Diệp Thuần Lập cũng không đi bước nữa, chỉ có một mình
Diệp Như Ý được coi như viên ngọc trai bảo bối nâng trên tay.
Là
một người ở nơi khác đến lại có một sản nghiệp lớn trong giới bất động
sản ở Bắc Kinh như vậy, cũng là một người tài ba, hơn nữa mấy năm này,
sau khi cùng Tả gia hợp tác, càng thêm như hổ thêm cánh, thuận buồm xuôi gió.
Diệp Thuần Lập từ trước đến giờ hết sức thưởng thức đối với Tả Thần An, vẫn rất vừa ý với việc kết thân cùng Tả gia, mà Tiêu Hàn
cũng rất thích Diệp Như Ý, người lớn hai nhà liền có hôn ước bằng miệng, vốn dĩ đã sớm muốn cử hành nghi thức đính hôn, nhưng Tả Thần An luôn có vẻ không chút để ý tới, hơn nữa xì căng đan bay đầy trời, Diệp Thuần
Lập ngược lại hết sức thông tình đạt lý, nói cái gì đàn ông trước hôn
nhân phóng túng cũng có thể tha thứ, chỉ cần sau khi cưới thu lại là
được, nhưng mà, qua mấy năm như vậy rồi, Diệp Như Ý tốt nghiệp đại học,
cũng chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ, Tả Thần An dường như còn chưa có bất
kỳ dấu hiệu thu lại nào. . .