Ba mẹ ly hôn, mẹ mang theo chị, mà cô phải đi theo người cha cờ bạc ma men đó, một bữa no ba bốn bữa đói còn không nói, còn phải thường xuyên bị
ba đánh, mỗi lần bị ba đánh thương tích đầy người, cô đều núp vào một
góc khóc, nhưng mà khóc thì có lợi ích gì? Khóc cũng không đổi trở lại
được hạnh phúc gia đình, không đổi trở lại được ba mẹ thương yêu cô.
Cô hận, cô oán.
Hận mẹ thiên vị, tại sao người mẹ mang đi là chị chứ không phải cô? Mỗi lần nhìn thấy chị ăn mặc gọn gàng tươm tất, cô sẽ tự ti mặc cảm, đôi tay
nhỏ bé của cô làm thế nào cũng không giặt sạch được những vết bẩn trên
quần áo, theo tuổi khôn lớn, chiều cao không ngừng tăng trưởng, quần áo
của cô cũng càng ngày càng ngắn, thời điểm cùng chị đứng chung một chỗ,
cô cảm thấy mình tựa như một đứa trẻ ăn xin……
Nhưng mà, chị cũng cho cô quần áo xinh đẹp. Lúc ban đầu, cô mặc quần áo vui vẻ hưng phấn
đứng trước gương đi tới đi lui, nhưng vui vẻ này cũng không kéo dài được lâu, rất nhanh sắc mặt cô sẽ như đưa đám, nếu như, người mẹ mang đi là
cô, cô mỗi ngày đều có thể mặc quần áo xinh đẹp sạch sẽ, cần gì người
khác mang tới bố thí?
Đúng vậy, cô nhỏ tuổi như vậy, đã nghĩ đến cái từ bố thí này, không chỉ bố thí quần áo cho cô, còn bố thí cho cô
ăn ngon, những cây kẹo rực rỡ sắc màu, chị từ nhà cha dượng sẽ mang đến
đùi gà, cô no nê được hưởng lộc ăn, rồi lại để cho cô sinh lòng hâm mộ,
tất nhiên sẽ nghĩ, nếu như cùng mẹ rời đi không phải là chị mà là mình,
vậy những thứ ăn ngon này tất cả đều là của mình, cần gì phải lén lén
lút lút như thế này sao? Như thế nào lại bị cái kẻ đáng ghét Thư Khai
cười nhạo nói đồ cô ăn tất cả đều là của nhà cậu sao? Vì thế, cô và Thư
Khai không biết đã đánh nhau bao lần, mà lần nào cô cũng thắng, cô bắt
cậu, cắn cậu, Thư Khai cũng không dám đánh trả, bởi vì chị sẽ đánh chửi
Thư Khai, bởi vì cô nhỏ nhất, bởi vì, cô là người đáng thương nhất……
Dĩ nhiên, cô cũng biết là chị thương cô, cô biết ơn chị, nhưng mà, cũng
rất hâm mộ chị, qua thời gian, trong lòng chất chứa nhiều loại tình cảm, loại tình cảm hâm mộ này khó tránh khỏi sẽ biến thành ghen tỵ, cô biết
mình không nên như vậy, chị thương cô như thế, cô sao có thể ghen tỵ?
Vậy mà, có lúc, con người, chính là mâu thuẫn ở chỗ này……
Cho
giọng cười nói, “Ưhm…… Cậu út cũng muốn gặp Y Thần……”
Bên kia
liền truyền đến tiếng cười vui sướng của Y Thần, sau đó lại nói một
tràng chuyện, cuối cùng cô nghe được một câu, “Mợ út Như Ý…… Ở nhà ăn
cơm……”
Cái tên này, để trong lòng cô đột nhiên giật mình, tỉnh ngộ, đúng vậy, được nghỉ hè, Như Ý nên trở về rồi……
Mà anh ở bên cạnh, trên mặt thế nhưng vẫn là vẻ mặt không đổi, không tỏ vẻ sợ hãi gì, cười cùng Y Thần nói nhăng nói cuội mấy câu, còn liên tiếp
đồng ý “Được được được”, rồi sau đó, nghe được anh gọi một tiếng “Mẹ”,
điện thoại này chắc đã về trong tay Tiêu Hàn, Bạn_đang_xem_tại_
diễn_đàn_lê_quý_đôn, cũng không biết Tiêu Hàn và anh nói chuyện gì, chỉ
nghe anh, “Ừ ừ” đáp lại, dường như anh có chút không nhịn được, nói
tiếng, “Biết”, rồi cúp điện thoại.
Biết cái gì đây? Cô không muốn suy nghĩ thêm.
Những chuyện trên đời này, luôn theo một quy luật nhất định hòa cùng quy luật lúc trước mà xoay vần, chuyện nên tới sẽ tới, vừa nghe cái tên “Như Ý”
này, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm.
Khổ sở, là tất nhiên, nhưng mà, giải thoát cũng là tất nhiên……
Thế nhưng, anh lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, rất hào hứng.
Tối nay, anh, vẫn rất cao hứng, bởi vì nhìn thấy nụ cười của cô. Cô cười, là điều cả đời anh mong muốn.
Chỉ là, khi cô tách khỏi Hiểu Thần và Thư Khai, lại khôi phục dáng vẻ nhàn
nhạt vô cảm, vừa vào phòng ngủ, khóa cửa lại, trực tiếp vào phòng tắm.
Cô cảm thấy đầu nặng như chì, rất đau, giống như bên trong chứa quá nhiều đồ, cô không thể nhét vào thứ gì nữa.
Vì vậy mở vòi sen, trực tiếp xông tắm.
Nước, xối xuống một trận, những cái tên hỗn độn trong đầu dần dần rõ ràng, Hiểu Thần, Như Ý, Thần An, mợ út……