Anh không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, trước khi đi còn không quên dặn lại cô, nhất định phải nấu luôn con cá mới mua ngày hôm nay để ăn, không được phép để lại trong tủ lạnh.
Lại nói, người hiểu cô thật không ai bằng Hứa Tiểu Soái. Lần này anh phải đi, cô thật sự có ý định đó.
Anh gõ cái ót của cô: “Ngày mai anh sẽ tới kiểm tra, nếu như phát hiện nó vẫn nằm đó, em cứ chờ anh đòi em bồi lại bằng một bữa tiệc triều đình Hán Thanh* đi. Khiến em bán mình cũng không đủ đài thọ đấy.”
Cô liếc trắng anh, tại sao? Giá trị con người cô chẳng lẽ còn kém hơn một bàn tiệc triều đình Hán Thanh?
Thấy cô quắc mắt trừng mi, anh buồn cười xoa tóc của cô: “Nhưng mà, bán cho anh lại là chuyện khác, nhất định có thể bán được giá hời! Đi thôi! Em phải ngoan ngoãn đấy!”
Cả thế giới chỉ có Hứa Tiểu Soái có thể cười nhạo cô nghèo khó mà cô lại không làm cô để ý, điểm này ngay cả Thần An cũng không thể. Bởi vì quá yêu, quá để ý cho nên ngược lại càng nhạy cảm hơn, ngay cả lòng tự ái cũng càng mạnh.
Cô nhìn theo bóng dáng rời đi của Hứa Tiểu Soái mỉm cười, xoay người đi về hướng tiểu khu.
Đúng lúc chạm mặt chủ cho thuê nhà đi xuống, bà ấy thấy cô liền chào hỏi: “Ai, Hạ Hạ! Mua nhiều đồ vậy à?”
“Vâng! Dì ra ngoài ạ?”
“Dì cũng đi mua thức ăn. Vừa mới trở lại, trong nhà cũng chẳng có gì ăn. Đúng rồi, cháu đã khỏe hơn rồi chứ?”
Lần trước Hứa Tiểu Soái đã nói là chủ nhà gọi điện thoại cho anh báo cô bị bệnh, vậy chủ nhà làm sao biết? Mấy ngày nay không thấy bóng dáng bà ấy nên cũng không hỏi được, lúc này gặp gỡ lại nhớ tới, gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao dì biết là cháu bị ngã bệnh?”
Chỉ là, cô gái đang trong thịnh nộ nghe lọt lời giải thích của cô, ngược lại cười lạnh : “Thế nào? Lúc này mới biết sợ? Cô nên sơm nghĩ đến kết quả của tiểu tham chính là như vậy.”
Trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Cô không ngừng kêu khổ, kinh khủng hơn chính là tay của người đàn ông kia lục lại trong cổ áo của cô, còn cười hí hửng: “Cô sợ cái gì đây? Không phải đều là cởi áo sao? Cởi trước mặt Hứa Tiểu Soái và trước mặt chúng tôi có gì khác nhau à? Yên tâm, tôi cũng sẽ cho cô tiền, giá cả giống như Hứa Tiểu Soái, được không? Cô cởi lần đầu tiên, anh ấy cho cô bao nhiêu tiền?”
“Vô sỉ!” Cô mắng chửi người đàn ông này, dám miêu tả cô và Hứa Tiểu Soái bẩn thịu như vậy.
Người đàn ông đó cười to: “Thế giới thật đúng là đảo rộn rồi, cởi quần áo mà không nói mình vô sỉ, tôi lại biến thành kẻ vô sỉ rồi. Tối nay tôi sẽ để mọi người biết thế nào là vô sỉ! Con hồ ly tinh này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho đàn ông điên đảo.
Chỉ nghe một tiếng “phựt” tay của người đàn ông dùng sức, xé váy của cô ra.
Bộ váy cô mặc chính là đồ diễn, kéo một cái là cổ áo có thể rơi xuống, cổ áo vừa mở ra, lập tức lộ ra vùng ngực tuyết trắng.
“Da thật trắng”, người đàn ông kia cười cười, bàn tay tiếp tục đưa qua, sờ lên ngực cô.
Xong đời! Xảy ra chuyện thế này, cô không năng lực phản kháng, mà khách xung quanh hình như chỉ xem náo nhiệt, không có ai nhúng tay vào, ngược lại có mấy phục vụ viên thật sự nhìn không nổi chạy lên can, đánh nhau với mấy người đàn ông mà cô gái kia mang tới, tình huống càng hỗn loạn hơn.
_____________
*Tiệc triều đình Hán Thanh hay Mãn Hán toàn tịch là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợ tiệc này bao gồm 108 món ăn độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.