Sao cô có thể quên được?
Cô đã từng là cô gái thích ăn đồ ngọt nhất, ngày này qua ngày khác, anh cũng vậy. Con trai thích ăn đồ ngọt đúng là hiếm thấy, mà con trai tranh giành đồ ngọt với con gái lại càng hiếm hơn. Bảo bối nhà cô chính là một đóa hoa đặc sắc như vậy.
Lúc ấy, niềm vui lớn nhất của họ chính là giành kẹo để ăn. Từ chocolate đến các loại bánh ngọt, rồi cả kẹo toffe, anh đều muốn tranh giành với cô, hơn nữa, những lúc ăn được kẹo có nhân toffe là anh đáng ghét nhất. Anh giành được thì cũng thôi đi, còn nói cái gì là ‘anh để lại phần nhân ngọt nhất để em ăn’, anh đã ăn nó vào miệng rồi, còn để cô ăn thế nào nữa? Chẳng lẽ phải phun ra? Sau đó, đương nhiên lại là cái đó, anh hôn cô thật sâu, đem nhân kẹo từ trong miệng anh chuyển vào miệng cô.
Đây mới gọi là kẹo toffe ngọt nhất…
Từ lúc rời khỏi anh vào năm năm trước, cô chưa từng nếm lại những thứ đồ ngọt này.
“Sao vậy?” Hứa Tiểu Soái thấy cô đứng ngẩn người nên hỏi.
“Không có gì.” Cô đem tờ giấy cất đi, lấy hai viên kẹo bỏ ngay vào túi áo.
Cô gọi điện liên lạc với Hiểu Thần để báo trước là mình muốn tới nhưng điện thoại con bé lại trong tình trạng tắt máy, cho nên, cô trực tiếp bảo Hứa Tiểu Soái lái xe chở mình qua.
Nhưng mà, cô và Hứa Tiểu Soái chạy tới trường học cũng không gặp được người, chỉ nghe bạn cùng phòng của Hiểu Thần nói cho cô biết, bởi vì Hiểu Thần lọt vào trận chung kết nên mấy hôm nay hầu như đều ở lại công ty Tế Hạ, công ty sẽ trực tiếp huấn luyện và hướng dẫn kỹ năng biểu diễn cho cô ấy.
Nghe giọng điệu của họ, hình như mọi người cũng rất hâm mộ Hiểu Thần. Tiến vào top 10, có nghĩa là có đến 90% hy vọng ký được hợp đồng với công ty Tế Hạ, ký được hợp đồng, đồng nghĩa với việc sắp được trở thành minh minh. Tế Hạ đã muốn nâng đỡ ngôi sao, có người nào không nâng được?
Hạ Vãn Lộ chỉ âm thầm kêu khổ, càng muốn phủi sạch quan hệ với người ta lại càng dây dưa không rõ.
Từ trường học đi ra, Hứa Tiểu Soái nhận thấy tâm trạng của cô trầm xuống, cũng không biết tại sao, chỉ suy đoán là chuyện của Hiểu Thần nên mới mở miệng khuyên nhủ: “Bản thân Hiểu Thần thích ca hát, cuộc thi tuyển tài năng của công ty Tế Hạ lần này đối với con bé mà nói chính là một cơ hội tốt, em nên cảm thấy vui mừng vì con bé mới phải chứ.”
Cô cười gượng: “Phải, tôi mừng lắm…”
“Mọi người nói xem, anh ta và Kiều Á thật sự có chuyện gì khác lạ không?Aiz, chuyện này cứ coi như là chuyện bát quái để chúng ta đùa giỡn là được, tuyệt đối không có ý nghĩ giành giật trang đầu của mọi người đâu.”
“Đây đều là bí mật công khai, nghe nói mỗi năm thi tài thật ra chính là Tả Tam thiếu tuyển chọn người đẹp, không phải mỗi minh tinh được nâng đỡ đều có xì căng với anh ta à? không phải chụp được rất nhiều ảnh thân mật đấy thôi?”
“thật ra thì, mọi người đều phát hiện ra một quy luật chứ, mỗi năm thi tài, minh tinh được nâng đỡ đều là cô gái Chiết Giang, nghe nói Tả Tam thiếu thích con gái Chiết Giang, mà vị hôn thê của anh ta không phải cũng đang học thạc sĩ ở Hàng Châu à? Cho nên, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần không phải Chiết Giang, đầu tiên đã bị loại rồi. không tin thì chúng ta đánh cuộc.”
“Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải không?”
“Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần không phải Chiết Giang, đầu tiên đã bị loại rồi. không tin thì chúng ta đánh cuộc.”
“Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải không?”
“Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế tịch mịch mà thôi.”
Vật thay thế tịch mịch…
Quanh quẩn trong đầu cô là mấy chữ của phóng viên này.
Sao anh chỉ thích những cô gái Chiết Giang? Trong lòng cô thoáng qua một đáp án mà cô không dám nghĩ tới, thật sự là bởi vì Như Ý sao? Hay là bởi vì…
cô tự nhiên cũng nhìn ra được, anh đối với Kiều Á, thật sự không yêu, đúng như các phóng viên đã nói, chỉ là tìm một vật thay thế cho tịch mịch. Nhưng mà, nhìn anh và Kiều Á sánh đôi rời đi, còn có thể nghĩ gì, đêm khuya thế này, kế tiếp bọn họ sẽ làm thêm chuyện gì nữa?
Tất nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới cô, là cô rời bỏ anh, không có tư cách nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là, cô vẫn nghĩ đến những lời mà anh đã nói: “Tôi ngồi trên đỉnh cáp treo hỏi, cô gái của tôi ở nơi nào?”, “Hoa dạ hương ở trong đại viện nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở ra, tôi đang nghĩ, hay là tôi cũng tìm cái cuốc chôn cất mình cho rồi.”. “Cho dù tôi mỗi ngày chỉ gặp một người, tôi cũng có một phần một tỷ hy vọng được gặp lại côấy…”
A… một phần một tỷ hy vọng có lẽ quá gian nan, quá xa vời, hơn nữa, trong quá trình chờ đợi hy vọng cũng thấy cô đơn, cũng có do dự, cho nên mới có vật thay thế tịch mịch này sao? Cái gọi là yêu, sao lại không thể thay thế được?