Độc Cô Minh bước vào trong kết giới, thoáng đưa mắt nhìn Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi. Quả nhiên vừa thấy hắn nhìn hai nàng thì Pháp Hải và Ngọc Chân tử đã dùng thân pháp cực nhanh xuất hiện ngay bên cạnh, mỉm cười nói:
– Độc Cô huynh không cần lo lắng. An nguy của hai vị nữ thí chủ này cứ giao cho ta và Ngọc Chân huynh…
– Đa tạ! Ý tốt của hai vị Độc Cô ta đón nhận!
Độc Cô Minh cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai gã lần cuối rồi đi thẳng vào bên trong kết giới. Hắn vừa vào đến bên trong đã thấy vô số đao ý lăng lệ chém xuống đầu mình. Đây hoàn toàn là đao ý, không đi kèm chút tu vi nào. Hiển nhiên Chân Võ Thiên Tôn không hề ước lượng được tu vi của người tới tiếp nhận truyền thừa nên dùng cách khảo nghiệm ngộ tính là chính, chứ nếu lỡ tay chém chết truyền nhân của chính mình thì thật không hay cho lắm.
– Phá Sát!
Độc Cô Minh lấy đại đao của Lý Mật ra, lập tức thi triển một thức đao pháp trong Chân Võ Cửu Trảm. Trong biển đao trùng trùng, một đao Phá Sát này như đánh ra từ trong tuyệt lộ, không những có ý cảnh muốn mở ra một đường máu thoát thân mà sát ý trong đó còn mạnh mẽ đến mức giống như muốn giết ngược lại toàn bộ địch nhân.
Đây chính là sáng tạo thêm của Độc Cô Minh. Sát cục vây quanh, nếu chỉ dùng đao pháp để chạy trốn thì đó không phải phong cách của hắn. Hắn muốn đánh trả, phải đánh trả, bằng mọi giá phải đánh trả. Đừng thấy hắn bỏ chạy là nhu nhược, trừ phi xác định địch nhân quá hùng mạnh thì hắn mới phải tạm thời tránh né. Nhưng chỉ cần bản thân có khả năng liều mạng thì hắn nhất định sẽ liều mạng. Đó là phong cách sống của hắn.
– Ồ…
Tàn niệm của Chân Võ Thiên Tôn dường như có chút bất ngờ trước sự thay đổi này.
– Hậu nhân lại dám cải biến đao pháp của ta?
– Độc Cô Minh ta có gì mà không dám?
Chữ 'dám' chính là chữ cấm kỵ trong từ điển của Độc Cô Minh, mỗi lần nghe thấy chữ này hắn đều tức đến sôi máu, gần như mất kiểm soát. Thân thể bay lên giữa không trung, hắn lại chém ra một đao thứ hai – Kinh Thần.
Nếu như ý cảnh nguyên bản của Kinh Thần là mỹ lệ đẹp đẽ khiến cho địch nhân phải thất thần, thì Độc Cô Minh lại biến tấu nó theo một cách khác. Kinh Thần của hắn là dùng ý chí cuồng ngạo của bản thân khiến chúng tu sĩ phải chấn kinh, hoảng sợ trước cuồng ý của hắn. Một đao này chém ra, thậm chí trời đất cũng phải biến sắc.
Chỉ hai đao Phá Sát và Kinh Thần đã phá tan toàn bộ đao ý lăng lệ trong kết giới. Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu. Ở bên ngoài kết giới, mọi người đều nín thở theo dõi diễn biến bên trong. Bọn họ thật sự không ngờ đến cách Độc Cô Minh sử dụng đao pháp lại khác xa ban nãy trong trạng thái nhập ma.
– Tốt! Tốt! Tốt!
Rốt cuộc tàn niệm của Chân Võ Thiên Tôn cũng thốt ra liên tục ba tiếng, sau đó nói tiếp:
– Ngươi đủ tư cách thông quan, nhưng muốn lấy được Toái Mộng đao và truyền thừa của ta thì phải chứng minh đao đạo là vô địch. Ta xưng hiệu Chân Võ, tức là trong võ thuật đã tinh thông toàn bộ thập bát ban binh khí và các loại võ nghệ cơ sở. Nhưng cuối cùng ta nhận ra chỉ có đao đạo mới là vô địch, dùng đao đạo chém sạch các loại võ đạo còn lại. Nếu hậu nhân của ta không làm được như ta thì thà rằng truyền thừa này vĩnh viễn mất đi, Toái Mộng đao vĩnh viễn không xuất thế!
Lời ông ta vừa dứt thì kết giới đã hoàn toàn biến mất. Ở phía trước tế đàn không xa hiện ra một thanh đại đao có chuôi màu xanh hình rồng đang cắm trên một tảng đá lớn. Lưỡi đao sáng loáng, dù đã trải qua năm sáu mươi vạn năm vẫn như mới vừa được rèn ra. Khi nhìn về phía nó mọi người đều dễ dàng cảm nhận một loại đao ý mạnh mẽ vô song, giống như cầm nó trong tay là có thể chém nát tất cả mộng ảo thế gian, mọi sự thật đều phải phơi bày hiển lộ.
– Bảo đao!
Ánh mắt ai nấy nóng ran, đều muốn nhanh chóng tiến tới thu lấy thanh đao này. Mất bình tĩnh nhất chính là Kim Phát Nữ. Nàng ta xuất thân từ Bá Đao phái, môn phái này tôn sùng đao như thần linh, có thể nói sinh ra vì đao đạo, mà cũng sẵn sàng tử vì đao đạo.
– Đừng!
Pháp Hải rất linh mẫn, cảm giác có điều gì đó không đúng liền lớn tiếng ngăn cản Kim Phát Nữ nhưng đã muộn.
Khoảnh khắc nàng ta vừa tiến lại gần tảng đá có cắm Toái Mộng đao thì từ trong hư vô trước mặt đột nhiên xuất hiện thân ảnh một gã thanh niên mặc chiến giáp màu bạc, hai mắt như điện, thần thái uy vũ hơn người đứng chặn lại.
– Thái Sơn quyền!
Nắm đấm gã thanh niên vung lên đánh thẳng về phía Kim Phát Nữ. Một quyền này không nhanh không chậm, mọi người tưởng như không có gì nguy hiểm. Chỉ thấy Kim Phát Nữ dùng sống đao đưa lên ngăn cản thì cả người lẫn đao đều bị đánh văng ra xa mấy chục trượng.
Gã thanh niên đắc thủ xong không hề dừng lại mà tiếp tục truy kích. Mặc cho Kim Phát Nữ chạy bao xa cũng không buông tha.
Đây chẳng lẽ chính là Chân Võ Thiên Tôn lúc còn trẻ?
Độc Cô Minh biểu tình trầm trọng. Đây đích xác là một phân thân mang quyền đạo lúc trẻ của ông ta, không hề có một chút dao động tu vi nào mà dễ dàng đánh cho Kim Phát Nữ liên tục té ngã.
– Thập bát ban võ nghệ, tức là nói mười tám phân thân sử dụng mười tám loại binh khí khác nhau. Thêm vào đó các loại võ thuật cơ sở như quyền, cước, chưởng, trảo, cầm nã, chỉ, khinh công… Rốt cuộc phải đánh thắng bao nhiêu phân thân đây?
Ánh mắt hắn dời qua những chí tôn thiên kiêu còn lại. Bọn họ cũng như hắn đang yên lặng đứng quan sát tình hình. Nhưng Độc Cô Minh chợt phát hiện có gì đó không đúng. Mạc Ảnh và Thạch Tu dường như không hề quan tâm tới Toái Mộng đao trên tảng đá kia. Nhất là Mạc Ảnh biểu lộ khát vọng với tế đàn khổng lồ phía xa. Xảo diệu thay vị trí của họ lại cách khá xa mọi người, hoàn toàn tránh khỏi phạm vi bị Toái Mộng đao ảnh hưởng.
– Có cổ quái…
Khi phát hiện Độc Cô Minh đang nhìn về phía mình, Thạch Tu đột nhiên nở nụ cười lạnh, sau đó bay người về phía sau. Mạc Ảnh cũng làm theo, trong nháy mắt cả hai đã mau chóng rời xa nơi này.
– Hai ngươi…?
Pháp Hải sửng sốt, cũng định lui lại nhưng vừa thoáng cử động thì trước mặt đã xuất hiện thiếu niên Chân Võ. Lần này trong tay y cầm một thanh bảo kiếm toả ra sát ý kinh người. Không cần đợi Pháp Hải làm ra động tác gì, thiếu niên Chân Võ này đã liên tục đánh ra một trăm lẻ tám kiếm, kiếm chiêu sát phạt, toàn bộ nhằm vào vị trí yếu hại trên người Pháp Hải khiến gã chật vật chống đỡ.
– Lui!
Không chỉ Pháp Hải rơi vào tình huống này mà toàn bộ chí tôn thiên kiêu ở đây đều như vậy.
Liễu Khấu gặp một thanh niên Chân Võ dùng chân đá ra Liên Hoàn cước, tốc độ thân pháp lại nhanh như gió cuốn, đánh cho y tối tăm cả mặt mũi.
Kinh Âm cầm liễu kiếm giao chiến với thiếu niên Chân Võ cầm một cây cung dài. Thiếu niên này chỉ đứng một chỗ giơ cung lên không ngừng bắn về phía Kinh Âm những mũi tên vô hình do kình lực ngưng tụ lại. Mọi người cứ tưởng tốc độ đâm kiếm của Kinh Âm đã đủ nhanh nhưng không ngờ tốc độ bắn cung của thiếu niên Chân Võ còn rợn người hơn gấp bội phần.
Kẻ địch của Ngọc Chân tử là khủng bố nhất, đó là một trung niên Chân Võ sử dụng trường côn. Tuổi trung niên là độ tuổi chín muồi nhất của Chân Võ, sau khi học xong thương đạo và côn đạo, y mới chuyển qua đao đạo và nhận ra đao đạo là đệ nhất. Sau đó dùng đao chém đi toàn bộ những võ đạo khác, thành tựu Đại Đế. Mọi người cứ tưởng Ngọc Chân tử sẽ chịu khổ dưới những cú đập như muốn phá nát thiên địa của trung niên Chân Võ cầm côn. Nhưng khi bị dồn tới chân tường thì gã mới bộc phát thực lực kinh người, đánh nhau với trung niên Chân Võ đến long trời lở đất.
Trong đó thảm nhất là Kim Thiên Chí gặp phải Chân Võ lúc còn mười hai tuổi, những tưởng dễ nuốt nhưng lại bị y dùng chỉ pháp bắn ra từng luồng kình lực cực kỳ khủng bố. Chỉ trong mười chiêu đã khiến trên người Kim Thiên Chí xuất hiện mười mấy lỗ máu, trọng thương khá nghiêm trọng.
Riêng Độc Cô Minh vì phát hiện ra điều này từ rất sớm nên hoàn toàn đứng yên tại chỗ.
– Không ổn, Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi đều bị phân thân Chân Võ đuổi đánh rồi. Hai nàng nhất định không chống cự nổi!
Độc Cô Minh không muốn động khi còn chưa tìm ra phương pháp giải quyết nhưng bây giờ hắn không thể làm khác.
Chân hắn vừa lui lại một bước thì trước mắt đã xuất hiện một Chân Võ tuổi trung niên tay cầm thương dài đâm về phía mình. Theo sự quan sát của hắn từ đầu tới giờ thì Chân Võ Thiên Tôn tuổi trung niên là mạnh nhất. Tuổi tác phân thân này còn già hơn phân thân đang đánh với Ngọc Chân tử một chút. Hiển nhiên thương chính là binh khí cuối cùng mà Chân Võ sử dụng lúc sắp chứng đạo thành Đế.
Về lý thuyết mà nói thì Thương và Côn gần như đủ tư cách xếp ngang với Đao và Kiếm, chỉ kém một chút là trở vua trong binh khí.
– Giết!
Độc Cô Minh biết một trận này không thoát khỏi, sắc mặt lạnh lùng, toàn bộ tiên lực trong người bùng phát, tay cầm đại đao chém xuống đầu Chân Võ. Nhưng thương pháp của Chân Võ thật sự quá cao siêu, y không ngừng đánh ra những chiêu thức đẹp đẽ hoa mỹ nhưng không kém phần hiệu quả.
Đâm, chọc, khều, gạt, lăn, giã, lắc, quấn, đỡ, đè, chặt… liên tục là những thương chí mạng khiến Độc Cô Minh phải vất vả lui về phía sau.
– Chỉ là phân thân do thương đạo của Chân Võ hóa thành thôi vì sao lại mạnh đến như vậy? Rõ ràng nó không có chút tu vi nào nhưng vẫn mạnh hơn ta đôi chút?
Độc Cô Minh vừa đánh vừa không ngừng suy nghĩ. Đáp án chắc chắn chỉ có một, ý chí về đao đạo của hắn chưa đủ mạnh để lấn áp thương đạo kia, vì vậy mới không ngừng bị đánh lui.
– Vì ta sử dụng tiên khí, dựa dẫm vào tu vi để chống lại mới hoàn toàn bị trung niên Chân Võ kia áp đảo… Nếu đã vậy thì chúng ta bỏ qua tu vi, dùng võ đạo thuần túy giao chiến!
Nghĩ là làm, tiên lực trong người của hắn hoàn toàn tan rã, chúng sinh huyết cũng bị phong ấn toàn bộ. Nhìn Độc Cô Minh lúc này không hề có chút khí tức của người tu luyện. Nếu không phải đao ý trong mắt hắn quá mức sắc bén thì người ta chắc chắn sẽ nhầm tưởng hắn là một phàm nhân.
– Phá Sát!
Độc Cô Minh lạnh lùng chém xuống một đao trong Chân Võ Cửu Trảm. Suy đoán của hắn quả nhiên là đúng. Chỉ thấy trung niên Chân Võ cầm thương kia mặc dù đã đưa thương lên đón đỡ nhưng vẫn bị một đao cực kỳ lăng lệ chém cho phải khụy gối xuống đất. Chân Độc Cô Minh nhanh như cắt đạp vào ngực trung niên Chân Võ, sau đó đâm một đao vào ngực trái y. Gần như ngay tức khắc phân thân Chân Võ hoàn toàn tan rã hóa thành vô số đạo ánh sáng bay thẳng vào ấn đường Độc Cô Minh, hiện ra một đoạn tin tức không đầy đủ về truyền thừa.
– Hắn thành công đánh thắng rồi?
Tất cả mọi người đều sửng sốt không hiểu vì sao Độc Cô Minh có thể làm được như vậy. Nhưng Ngọc Chân tử rất nhanh hiểu thấu, cũng lập tức phong ấn toàn bộ tiên lực trong người lại, chỉ thiếu chút may mắn là thành công đánh bại phân thân dùng côn.
Độc Cô Minh giết phân thân cản đường mình xong thì liền nhìn về phía tế đàn khổng lồ ở cách đó không xa. Hai tên Mạc Ảnh và Thạch Tu đang sử dụng nghiên mực và bút lông thần bí liên tục phá giải những trận pháp phong ấn nơi đó. E rằng chưa tới một canh giờ nữa bọn gã sẽ hoàn toàn thành công, tiếp cận với tế đàn kia.
Mà phía Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y cũng rất nguy cấp. Hai nàng lần lượt bị hai phân thân dùng chiến phủ và song chùy đánh cho tơi tả, miệng chảy đầy máu tươi. Dù chịu thương nghiêm trọng như vậy nhưng cả hai chẳng hề đưa mắt nhìn về hắn lấy một cái, rõ ràng lòng tự trọng rất cao.