Lưu Manh Lão Sư

Chương 690: Phương pháp lưu manh


“Tiểu thư, ta cũng chỉ hơi tức Trần Thiên Minh thôi, không nghĩ tới hiện tại
hắn chịu lưu lại giúp tiểu thư đối phó Tỉnh Điền Đại Lang.” Trinh Tử lau nước
mắt nói.

“Hắn vốn cho là ta bận rộn. Nên không biết ta muốn đối phó với Tỉnh Điền Đại
Lang. Hiện tại hắn nghe đến ta muốn đối phó Tỉnh Điền Đại Lang, bây giờ cho dù
đuổi hắn đi, hắn cũng không đi.” Liễu Sanh Lương Tử cười nói. Nàng vì chuyện
Trần Thiên Minh tốt với nàng mà cao hứng.

“Tiểu thư, ta cũng thấy Trần Thiên Minh đối với ngươi rất thực tâm. Tối ngày
hôm qua, một mình hắn ở lại trong trang viên của Tỉnh Điền gia tộc cứu ngươi.
Nếu như không thích ngươi thì hắn tuyệt đối không mạo hiểm như vậy.” Trinh Tử
suy nghĩ một chút nói.

Liễu Sanh Lương Tử gật đầu nói “Ừm, bằng không ta cũng sẽ không tha thứ hắn.
Trước kia hắn đối với ta như vậy. Bất quá ta nghĩ hắn cũng có thể giống ta,
khi đó đối phương đều thích nhau chỉ là mọi người không biết mà thôi.”

Trinh Tử nói “Tiểu thư, võ công Trần Thiên Minh này thật là lợi hại, tâm tư
lại kín đáo. Hắn có thể nghĩ đến biện pháp đó để cứu ngươi. Đặc biệt là khi
ngươi bị giam ở trong mật thất. Nếu như không phải hắn có biện pháp. Chúng ta
vô luận thế nào cũng không cứu ngươi được.”

“Cho nên ngươi thích hắn, nên cố ý gây sự với hắn đúng không?” Liễu Sanh Lương
Tử đột nhiên cố ý nói.

“Đúng…không…không phải là….” Trinh Tử phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng lắc
đầu nói. Nàng làm sao có thể thích người trong lòng của tiểu thư đây?

“Trinh Tử, ngươi cũng không còn nhỏ. Ta nghĩ chờ chuyện lần này kết thúc sẽ
tìm cho ngươi một nam nhân tốt? Ngươi thấy Điền Cát thế nào?” Liễu Sanh Lương
Tử cố ý nói.

“Không, mặc dù Điền Cát là người không tệ. Nhưng ta không thích hắn.” Trinh Tử
lắc đầu nói.

Liễu Sanh Lương Tử nói “Thiên Minh thì sao? Ngươi và ta cùng hầu hạ hắn, được
không?”

Trinh Tử thất kinh “Tiểu thư, không được, sao ngươi có thể nói như vậy? Ta
không thích Trần Thiên Minh, ta chỉ chán ghét hắn mà thôi.”

“Trinh Tử, ngươi đừng nói dối ta nữa. Ta lớn lên cùng ngươi, trong lòng ngươi
nghĩ gì ta đều biết. Chúng ta thân như tỷ muội cùng nhau hầu hạ Thiên Minh có
gì không tốt sao? Ngươi thử nghĩ xem, nếu như ngươi không thích Thiên Minh, mà
thích người khác thì hãy nói cho ta biết.” Liễu Sanh Lương Tử nhẹ nhàng vỗ về
đầu Trinh Tử. Xem ra nàng không có đoán sai, Trinh Tử cũng thích Trần Thiên
Minh. Nam nhân mạnh mẽ như vậy thử hỏi có người con gái nào không thích hắn
đây?

“Tiểu thư, ta muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi. Ta cảm thấy hơi mệt.” Trinh Tử đỏ
mặt lui ra ngoài, nếu nàng nghe Liễu Sanh Lương Tử nói lời như vậy nữa sẽ làm
cho nàng giật mình. Đặc biệt là nghe Liễu Sanh Lương Tử nói xong, nàng mới
nghĩ đến những hành động của mình đối với Trần Thiên Minh là vì báo thù cho
tiểu thư hay là vì mình thích hắn đây?

Buổi tối, Lâm Quốc cùng Điền Cát rối rít đến một gian phòng để nghị sự, mọi
người đang đợi Trần Thiên Minh thương lượng cách đối phó Tỉnh Điền gia tộc.
Lúc này phòng nghị sự mặc dù lớn nhưng cũng chỉ có mấy người bọn Trần Thiên
Minh, Liễu Sanh Lương Tử, Điền Cát cùng Trinh Tử. Bọn họ chia ra ngồi trên bàn
dài. Trần Thiên Minh ngồi ở ghế chủ vị.

“Thiên Minh, bây giờ Liễu Sanh gia tộc chúng ta không có nhiều người lắm. Đại
nhẫn 5 ngưỡi, trung nhẫn 40 người, hạ nhẫn 300 người. Nếu như không phải là ta
và Trịnh Tử âm thầm giữ lại một chi lực lượng thì chúng ta cũng không có nhiều
cao thủ như vậy.” Liễu Sanh Lương Tử lo lắng nói.

“Tỉnh Điền gia tộc lần này điều động bao nhiêu người?” Trần Thiên Minh hỏi.

Liễu Sanh Lương Tử nói “Căn cứ tin tức dò thăm thì Tỉnh Điền gia tộc đã triệu
hồi nhân thủ ít nhất là đại nhẫn 30 người, trung nhẫn 200 người, hạ nhẫn 500
người. Nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta. Hạ nhẫn cũng không phải là chủ
yếu, chủ yếu là đại nhẫn cùng trung nhẫn của bọn hắn nhiều hơn chúng ta rất
nhiều. Chúng ta hành động lần này rất có thể là lành ít dữ nhiều.” Liễu Sanh
Lương Tử khẽ thở dài một hơi, không nghĩ tới Tỉnh Điền gia tộc có nhiều cao
thủ như thế. Nếu như ngày hôm qua không phải do bọn hắn khinh địch thì Trần
Thiên Minh cũng cứu nàng không được.

“Tiểu thư, hiện tại cũng không có cách nào khác. Tỉnh Điền Đại Lang nói rõ là
muốn đối phó chúng ta. Nếu như chúng ta không động đến bọn hắn thì bọn hắn
cũng sẽ ***ng đến chúng ta. Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn hắn, những
năm gần đây bọn họ thường xuyên khi dễ chúng ta, chúng ta nhịn lâu rồi.” Điền
Cát lớn tiếng nói.

Trần Thiên Minh lấy tay nhẹ nhàng vỗ đùi của Liễu Sanh Lương Tử một cái, nhìn
nàng cười cười nói “Lương Tử, em yên tâm đi, bọn họ có nhiều người thì thế
nào? Võ công của chúng ta cao, đến lúc đó đánh bọn họ như cắt đậu hủ vậy.”

Trinh Tử trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái nói “Trần Thiên Minh, ngươi
đừng tự khen mình. Võ công của ngươi cao thì ngươi mau nghĩ nghĩ biện pháp
đi.” Không biết tại sao hiện tại cách nhìn của Trinh Tử đối với Trần Thiên
Minh đã thay đổi. Bây giờ nàng nói chuyện với Trần Thiên Minh giống như tình
nhân của hắn vậy.

“Ta không phải đã nói rồi sao? Chúng ta lấy ưu thế võ công của chúng ta để đối
phó bọn họ. Bọn họ có nhiều người nên chúng ta sẽ không cùng bọn họ quang minh
chánh đại đánh nhau, chúng ta chỉ len lén giao phong cùng bọn họ đặc biệt đánh
lén bọn họ xong liền rút lui.” Trần Thiên Minh nhìn Trinh Tử nói. Tại sao nữ
nhân này càng nhìn càng đáng yêu, chẳng lẽ là mình nghe Liễu Sanh Lương Tử nói
như vậy liền coi trọng nữ nhân này.

Hiện tại Trinh Tử mặc một bộ váy màu lam, ngọn núi tròn đầy đặn nhô lên thật
sinh động. Bắp chân trắng noãn lộ ra ở bên ngoài, làm cho người ta nhìn thấy
nàng rất kiềm diễm. Nếu như không phải là tối ngày hôm qua chính mình thấy
nàng giết địch tàn nhẫn. Trần Thiên Minh thật không thể tin được cô gái xinh
đẹp này là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.

Liễu Sanh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh khẽ mỉm cười nói “Thiên Minh, anh đem
phương pháp của anh nói cho mọi người đi. Chúng ta đều chờ sự chỉ huy của anh!
Hiện anh đang quyết định sinh tử tồn vong của Liễu Sanh gia tộc chúng ta.”

Thấy Liễu Sanh Lương Tử nói như vậy Trần Thiên Minh cũng không dám thừa nước
***c thả câu, hắn nói với mọi người:”Ngày đó chúng ta sẽ giả mạo làm người của
bọn họ. Ta đã nghĩ qua Tỉnh Điền gia tộc triệu tập nhân thủ lớn như vậy. Đoán
chừng những người đó bình thời rất ít gặp mặt hoặc là không quen biết nhau,
cho nên chúng ta liền giả mạo bọn họ sau đó hạ thủ bọn họ.”

“Chúng ta làm sao giả mạo bọn họ a. Bọn họ cũng không phải người ngu.” Trinh
Tử tức giận nói.

“Cái này ngươi không biết rồi, lần trước ta đã giả mạo bọn họ nhưng không xảy
ra chuyện gì. Điền Cát đã đi tìm người làm y phục của bọn họ chưa?” Trần Thiên
Minh quay đầu hỏi Điền Cát.

Điền Cát chút gật đầu nói “Trần tiên sinh, ta đã tìm người rồi. Người làm
trang phục bảo xế chiều ngày mai có thể làm ra ba trăm bộ y phục.”

“Cái gì?” Liễu Sanh Lương Tử kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.

“Chị dâu, lão đại của chúng ta muốn làm quần áo ninja của Tỉnh Điền gia tộc.
Bữa trước chúng ta đi đến Tỉnh Điền gia tộc có lấy về một bộ.” Trương Ngạn
Thanh vội vàng lấy lòng Liễu Sanh Lương Tử.

Liễu Sanh Lương Tử bị Trương Ngạn Thanh gọi “Chị dâu” nhất thời khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng không khỏi đỏ lên. Nhưng trong lòng nàng không khỏi vui mừng.

“Thiên Minh, anh có phải hay không đã nghĩ tới chuyện lần này. Nên hành động
lúc trước đã ***c nước béo cò lấy đi một bộ y phục của Tỉnh Điền gia tộc.” Liễu
Sanh Lương Tử nghĩ tới lúc trước Trần Thiên Minh đã muốn dùng phương pháp này.

Trần Thiên Minh gật đầu nói “Đúng vậy a. Người ta nhiều người như vậy, nếu như
chúng ta không dùng phương pháp lưu manh một chút thì đánh không lại bọn hắn
đâu. Chúng ta giả dạng làm đội tuần tra của bọn hắn, hạ thủ với những người
khác, sau đó tiếp tục đi tới hướng khác. Làm như vậy Tỉnh Điền Đại Lang trong
nhất thời sẽ không tìm được chúng ta.”

“Cái biện pháp này rất tốt. Bất quá chúng ta có thể hay không hạ thủ nhầm với
người của chúng ta đây?” Trinh Tử đưa ra nghi vấn của mình.

“Không đâu, ta đã thông báo với Điền Cát, trên giầy của chúng ta sẽ được dán
dấu hiệu Bạch Oánh, nên buổi tối vẫn có thể nhận biết nhau.” Trần Thiên Minh
cười nói.”Đến lúc đó chúng ta chỉ cần nhìn người nào trên giày không có dấu
hiệu thì hung hăng ám sát một chút. Ta còn muốn dùng ám khí độc đi tới bên
cạnh bọn họ mới bắn kìa, xem bọn hắn nhiều người thì làm được gì!” Trần Thiên
Minh âm hiểm nói.

“Tốt, chừng nào chúng ta bắt đầu hành động?” Liễu Sanh Lương Tử nói với Trần
Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói “Tối ngày mai.”

“Ngày mai? Nhanh như vậy a?” Liễu Sanh Lương Tử nghi ngờ nói nói.

“Ừm, nếu như đồ đã chuẩn bị xong thì ta còn muốn khuya hôm nay hành động! Tỉnh
Điền Đại Lang nhiều người, bọn họ nhất định sẽ liều mạng triệu tập nhân thủ để
đối phó các ngươi. Càng kéo dài thời gian bọn họ sẽ càng cường đại. Cho nên
chúng ta nhất định phải mau chóng hành động.” Trần Thiên Minh nói.

“Đến lúc đó, các ngươi chuẩn bị cho tốt. Lương Tử mang theo một tổ, Trinh Tử
mang theo một tổ, Điền Cát mang theo một tổ, chúng ta chỉ cần hai mươi hạ nhẫn
hỗ trợ phóng hỏa là được.” Trần Thiên nói rõ nói.

Liễu Sanh Lương Tử kỳ quái nói “Phóng hỏa? Chẳng lẽ anh còn muốn dùng hỏa
công…”

“Dĩ nhiên, nếu không sao có thể gọi là phương pháp lưu manh. Mấy huynh đệ của
ta sẽ dò xét lộ tuyến. Vào lúc trời tối chúng ta trước hết đốt phòng bếp bọn
họ. Sau đó đốt luôn thương khố. Đến lúc đó Tỉnh Điền Đại Lang chắc phải bận
rộn lắm đây.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Chúng ta thừa dịp bọn họ loạn lên tiến vào cửa sau hạ độc thủ giết bọn hắn,
làm bọn hắn không kịp trở tay.” Ánh mắt Liễu Sanh Lương Tử sáng lên nhìn tới
nam nhân của mình. Quả nhiên không làm cho mình thất vọng. Có hổ trợ của bọn
hắn cho dù giết Tỉnh Điền Đại Lang không được cũng làm cho hắn nguyên khí tổn
thương nặng nề.

“Ha hả, dĩ nhiên , nước Z chúng ta có câu nói đối phó với địch nhân thì đừng
có nương tay. Đoán chừng sau này, Tĩnh Điền gia tộc cũng sẽ không bao giờ xuất
hiện cảnh tượng này nữa. Lương Tử, em nói cho bọn hắn biết mỗi người mang theo
ít nhất 50 mũi ám khí. Cho dù không đánh trúng toàn bộ thì mỗi người cũng phải
giết chết một, hai người. Lần này chúng ta buôn bán phải có lời.” Trần Thiên
Minh cười lên ha hả.

Điền Cát cùng Trinh Tử liếc nhau. Hiện tại bọn hắn mới biết được Trần Thiên
Minh lợi hại như vậy. Cũng may hắn là người của mình chứ không phải là địch
nhân của mình. Mà trong lòng Điền Cát lại càng cảm khái. Phương pháp Trần
Thiên Minh tấn công Tỉnh Điền gia tộc thật sự là sắc bén. Bất quá cũng chỉ có
như vậy mới có thể tập kích chiến thắng vào buổi tối ngày mai.

“Thiên Minh, vậy chúng ta có nên dùng một chi đội ngũ để hấp dẫn sự chú ý của
bọn hắn không?” Liễu Sanh Lương Tử hỏi.

Trần Thiên Minh gật đầu nói “Phải, nếu như không có lực hấp dẫn bọn họ chú ý.
Người các ngươi sẽ không dễ dàng hạ độc thủ sau lưng bọn họ. Mấy người chúng
ta mang theo 20 hạ nhẫn để phóng hỏa. Sau đó chúng ta sẽ lộ ra y phục của mình
để hấp dẫn Tỉnh Điền Đại Lang phái người đến bắt chúng ta. Tới lúc đó các
ngươi có thể ở sau lưng giết chết bọn họ.”

Liễu Sanh Lương Tử nghe rõ ràng. Thì ra là Trần Thiên Minh muốn mình làm vật
hấp dẫn người Tỉnh Điền gia tộc. Nàng lắc đầu lo lắng nói “Thiên Minh, như vậy
không được, việc hấp dẫn bọn họ để em làm. Còn anh thì hạ thủ giết bọn hắn.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.