Lưu Manh Lão Sư

Chương 674: Người trong lòng của tiểu thư


“Trần tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi đang gặp nguy hiểm, anh nhất định phải
đi cứu cô ấy.” Điền Cát khóc lóc nói.

Trần Thiên Minh nói: “Điền Cát, trước tiên anh hãy đứng dậy rồi nói, cứ quỳ
như vậy còn ra thể thống gì nữa!” Trông Điền Cát quỳ như vậy Trần Thiên Minh
có điểm không quen.

“Trần tiên sinh, nếu như anh không đáp ứng đi cứu tiểu thư, tôi sẽ không đứng
dậy.” Bởi vì lo lắng cho an nguy của Liễu Sinh Lương Tử, Điền Cát đành nhẫn
nhịn quỳ trên mặt đất.

“Anh đứng dậy trước đi, kể rõ mọi chuyện cho tôi biết, bằng không bây giờ tôi
rời đi đây.” Trần Thiên Minh nói.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Điền Cát đành phải đứng lên nói mục địch mà
lần này mình tới Z quốc. Ngày hôm qua hắn tới M thị nhưng bởi vì Trần Thiên
Minh dẫn học sinh đi dã ngoại, cho nên không có tìm thấy Trần Thiên Minh. Thế
cho nên buổi sáng hôm nay hắn mới tới cổng trường để chờ.

Liễu Sinh Lương Tử gặp nguy hiểm phải đề cập tới tam đại gia tộc của Mộc Nhật
quốc. Gia tộc cường đại nhất trong tam đại gia tộc này chính là Tỉnh Điền gia,
yếu nhất chính là Liễu Sinh gia, bởi vì qua nhiều năm, tam đại gia tộc cùng
nhau gạt bỏ Liễu Sinh gia tộc, Liễu Sinh gia tộc càng ngày càng kém mà Tỉnh
Điền gia tộc càng ngày càng lớn mạnh.

Đặc biệt là lần trước liên quan tới Tây Thi kính Liễu Sinh gia tộc bởi vì làm
rất nhiều người chết, số người còn lại sau khi trở lại Mộc Nhật quốc lại bị
hai đại gia tộc ở trước mặt Thiên vương nói này nói nọ, cho nên Liễu Sinh gia
tộc càng thảm hơn. Liễu Sinh Lương Tử nguyên bản muốn tiếp tục làm vinh danh
gia tộc, thế nhưng sinh ý của gia tộc lại bị đả kích, nhân thủ lại không đủ,
bởi vậy Liễu Sinh gia tộc căn bản khó có thể tiếp tục duy trì.

Gần đây không biết là do nguyên nhân gì Tá Đằng gia tộc lại cùng hợp tác với
Tỉnh Điền gia tộc, tháng trước Tỉnh Điền Đại Lang của Tỉnh Điền gia tộc đã
hướng tới Liễu Sinh Lương Tử cầu hôn, muốn lấy Liễu Sinh Lương Tử.

Thế nhưng Liễu Sinh Lương Tử cự tuyệt lời cầu hôn của Tỉnh Điền Đại Lang, lại
qua một thời gian không lâu sau cha của Liễu Sinh Lương Tử là Liễu Sinh Tĩnh
lại đột nhiên bạo bệnh bỏ mình mà Liễu Sinh Lương Tử cũng vô duyên vô cớ mất
tích. Hai người chủ sự của Liễu Sinh gia tộc đều gặp chuyện không may, sau đó
sinh ý của Liễu Sinh gia tộc đều bị đám người kia nuốt chửng, ngay cả một số
công ty nhỏ cũng không buông tha.

Không còn cách nào Điền Cát mang theo mấy người đi khắp nơi tìm tung tích của
Liễu Sinh Lương Tử, có khả năng nàng bị người giam lỏng bên trong Tỉnh Điền
gia tộc. Bởi vì ngày trước Tỉnh Điền gia tộc đã tuyên bố tháng sau sẽ cử hành
hôn lễ cho Tỉnh Điền Đại Lang mà lại không công bố tân nương, thế nhưng Điền
Cát đã đoán được tân nương chính là Liễu Sinh Lương Tử.

“Điền Cát, thật ra chuyện của tiểu thư nhà các anh cùng với Tỉnh Điền Đại Lang
kết hôn chẳng phải là tốt sao? Như vậy Liễu Sinh gia tộc các anh cũng có thể
phát triện được mà?” Trần Thiên Minh hỏi.

Điền Cát lắc đầu nói: “Trần tiên sinh, anh còn có điểm chưa biết, Tỉnh Điền
Đại Lang là tông chủ hiện tại của Tỉnh Điền gia tộc, người này tâm ngoan thủ
lạt âm hiểm giảo hoạt, hắn muốn kết hôn với tiểu thư của bọn tôi, tôi xem ra
mục đích chính yếu nhất của hắn chính là chiếm đoạt Liễu Sinh gia tộc chúng
tôi mà không phải trợ giúp chúng tôi. Hơn nữa tiểu thư của chúng tôi đã có
người trong mộng rồi, không thể gả cho Tỉnh Điền Đại Lang.”

“Tiểu thư nhà các anh đã có người trong lòng rồi?” Trái tim của Trần Thiên
Minh không khỏi nhảy lên một cái, không biết vì sao khi nghe tin này trong
lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.

Chính mình lần đó ở trong phòng thẩm vấn bị Liễu Sinh Lương Tử mắng là “Yếu
đuối” thế cho nên hắn ở tại chỗ cường bạo Liễu Sinh Lương Tử. Khi hắn chứng
kiến Liễu Sinh Lương Tử nàng vẫn còn** lúc đó Trần Thiên Minh mới cảm thấy hối
hận, có lỗi với Liễu Sinh Lương Tử. Bây giờ nghe Điền Cát cầu mình đi cứu Liễu
Sinh Lương Tử, Trần Thiên Minh có một loại xúc động muốn lập tức đi cứu nàng.
Cho dù nàng có người trong lòng rồi cũng phải cứu ra để chuộc lỗi cùng đền bù
tổn thất cho nàng.

“Đúng vậy, tiểu thư đã có người trong lòng vì vậy mới cự tuyệt Tỉnh Điền Đại
Lang.” Điền Cát gật đầu nói.

Liễu Sinh Lương Tử lại dùng lý do này để cự tuyệt Tỉnh Điền Đại Lang? Chẳng lẽ
nàng cố ý nói như vậy? Trong lòng Trần Thiên Minh rất mừng rỡ thầm nghĩ như
vậy. Liễu Sinh Lương Tử vẫn còn chưa có người trong lòng. Trần Thiên Minh khi
phát hiện mình là người đàn ông đầu tiên của Liễu Sinh Lương Tử, thì có loại
cảm giác có lỗi với nàng. Cho nên bây giờ nghe nói Liễu Sinh Lương Tử gặp nạn,
cho dù Điền Cát không tới cầu xin hắn cũng vẫn cứ đi. Nếu như hắn không có
phát sinh quan hệ với Liễu Sinh Lương Tử, như vậy có khẳ năng hắn sẽ không đi
cứu nàng.

“Được, tôi đi cứu nàng, coi như là trả lại nàng một cái nhân tình.” Trần Thiên
Minh nói.

Điền Cát liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói: “Trần tiên sinh, cảm ơn anh, bất
quá tôi cũng phải nhắc nhở anh trước, lần này đi Nhật phi thường hung hiểm đó,
nếu để cho Tá Đằng Mộc biết anh tới mà nói, với oán thù trước kia của các anh,
hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Trần Thiên Minh nói: “Tôi biết rồi, bất quá lúc trước tôi đã thiếu nợ Liễu
Sinh Lương Tử, bây giờ coi như là đi trả lại cho nàng vậy!”

“Trần tiên sinh, anh không muốn biết người trong lòng của tiểu thư của chúng
tôi là ai à Điền Cát đột nhiên nói.

“Tiểu thư nhà các anh thực sự có người trong lòng sao?” Trần Thiên Minh nghe
Điền Cát nói như vậy, trong lòng lại thấy khó chịu, chính mình nghĩ lầm rồi
sao, Liễu Sinh Lương Tử người ta trước kia đã có người trong lòng, bởi vì mình
bừa bãi mà khiến nội tâm nàng bi thương a.

“Người trong lòng nàng rất có thể là anh đó.” Điền Cát nói.

“Gì?” Trần Thiên Minh bị dọa cho nhảy dựng lên, lúc này hắn nghe được Điền Cát
nói như vậy, thực giống như là nghe được lời nói của chủ tịch quốc gia vậy,
thật là bất ngờ. “Điền Cát, anh không phải lừa gạt tôi đó chứ, cho dù Liễu
Sinh Lương Tử có tình nhân tôi cũng sẽ đi cứu nàng, bởi vì ta đã xúc phạm đến
nàng cho nên tôi sẽ đi đền bù.”

Điền Cát nói: “Trần tiên sinh, tôi không có lừa gạt anh đâu, tiểu thư của
chúng tôi chính là một người yếu mềm. Lúc trước đi Z quốc, nàng là một người
tâm cao khí ngạo, chưa từng để đàn ông vào trong mắt. Nhưng từ sau khi trở về
tinh thần nàng thường xuyên hoảng hốt, dường như có tâm sự vậy.”

“Điền Cát, tôi thành thật nói cho anh biết, lúc trước tôi đã xúc phạm đến tiểu
thư nhà các anh đó.” Xúc phạm như thế nào Trần Thiên Minh cũng không có nói
thẳng ra, hắn cảm thấy chẳng qua chỉ cần biểu đạt như vậy là được rồi, không
cần phải kể tỉ mỉ tình cảnh lúc đó ra.

“Tôi đây biết rồi.” Điền Cát gật đầu nói.

“Anh biết?” Trần Thiên Minh thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, không thể
nào, Liễu Sinh Lương Tử lại có thể nói loại chuyện này cho Điền Cát nghe sao?

Điền Cát nhìn thoáng qua cửa sổ, từ từ nói: “Từ lần trước trở lại Mộc Nhật
quốc, sau đó tôi cảm thấy tiểu thư đã không phải là tiểu thư trước kia nữa,
tuy nàng không nói cho tôi biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng
trong lòng tôi biết nàng có chuyện. Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng nàng, nàng
không thể lừa được tôi.”

Trần Thiên Minh cười khổ nói: “Khả năng tiểu thư nhà anh hận tôi tổn thương
tới nàng.”

“Rất có khả năng lúc đầu là như vậy, thế nhưng về sau tôi gặp nàng, nàng
thường xuyên ngồi im lặng một mình, vẻ mặt không phải là thống khổ mà là tương
tư, tương tư đối với người nào đó.” Điền Cát cảm thấy trong lòng rất khổ sở.
Hắn đã nhìn Liễu Sinh Lương Tử lớn lên, tình cảm giống như là huynh muội vậy,
ngoài ra hắn còn có một loại tình cảm khác vẫn luôn chôn dấu trong lòng, loại
tình cảm này chính là bởi vì khác biệt đẳng cấp cho nên hắn không dám nói ra.
Sau khi trở về từ Z quốc, hắn liền hiểu ra Liễu Sinh Lương Tử đã yêu Trần
Thiên Minh rồi.

Hiện tại Liễu Sinh Lương Tử gặp chuyện không may, Điền Cát là người thứ nhất
nghĩ tới Trần Thiên Minh, bởi vì với võ công cùng cơ trí của Trần Thiên Minh
rất có thể sẽ cứu được Liễu Sinh Lương Tử, mà hắn tại Mộc Nhật quốc cũng không
còn cách nữa, cho nên hiện tại Điền Cát thầm nghĩ nếu như Liễu Sinh Lương Tử
có thể an an ổn ổn vô sự cùng ở một chỗ với người mình yêu là hắn đã cảm thấy
mỹ mãn rồi.

Trần Thiên Minh khó khăn nuốt nước bọt, bởi vì hắn nhớ tới Liễu Sinh Lương Tử
tuyệt mỹ như nước, nơi bí ẩn đen bóng, làn da tuyết trắng cùng với tô phong
cao ngất, ở trên đỉnh còn có hai điểm đỏ hồng phấn nộn, vòng bụng bằng phẳng
mà mảnh khảnh, đồn bộ căng tròn mà láng mịn, hơn nữa đôi chân dài ôn nhu…Cho
tới bây giờ hắn vẫn không thể quyên được tình cảnh đó.

Là một nữ nhân có lòng tự trọng rất cao, dưới tình huống như vậy mà mình lại
cường bạo nàng, trong nội tâm nàng nhất định sẽ hận chết mình. Không quản như
thế nào hiện tại nàng đang gặp nạn, mình là người đàn ông đầu tiên của nàng,
nhất định sẽ phải làm cho nàng chút chuyện. “Điền Cát, đây chỉ là suy đoán của
anh mà thôi, tôi không nhất định là người trong lòng của Liễu Sinh Lương Tử,
còn chuyện đi cứu nàng, tôi nhất định sẽ đáp ứng.” Trần Thiên Minh nói.

“Cảm ơn Trần tiên sinh.” Điền Cát đột nhiên lại quỳ xuống, Trần Thiên Minh vội
vàng tới đỡ tránh được một cái bái của hắn.

“Điền Cát, xin anh sau này đừng có làm vậy, anh cũng là một người đàn ông
thiết huyết, làm như vậy sẽ mất mặt đấy.” Trần Thiên Minh mắng.

“Chỉ cần có thể cứu được tiểu thư, cho dù có mất mạng tôi cũng không sợ.” Điền
Cát lớn tiếng nói.

Trần Thiên Minh chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Điền Cát, tôi biết anh rất
trung thành đối với tiểu thư nhà mình, thế nhưng cũng không nên như vậy, mau
ngồi xuống đi.”

Điền Cát đứng lên ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Trần tiên sinh, lần này chúng
ta đi Mộc Nhật quốc, có lẽ là phải đi theo con đường nhập cư trái phép, tôi đã
thuê thuyền rồi, lúc trời tối có thể xuất phát.”

“Vậy anh muốn chúng ta mang theo bao nhiêu người qua?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Tốt nhất là mấy người thủ hạ của anh cùng đi, bởi vì lần này chúng ta đối mặt
chính là Tỉnh Điền gia tộc, cao thủ của bọn chúng như mây, tôi sợ chúng ta ứng
phó không nổi.” Điền Cát lo lắng nói.

Trần Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi mang theo năm người huynh đệ,
đi nhiều người tới sẽ không tốt lắm.” Trần Thiên Minh thật không ngờ hiện tại
mình thường xuyên phải đi nước ngoài, lần trước là đi Phiên quốc, hiện tại lại
đi Mộc Nhật quốc.

“Vậy tốt quá, mấy thủ hạ của anh võ công có thể so với tôi, nếu như có bọn họ
viện trợ, nhất định sẽ cứu được tiểu thư ra.” Điền Cát cao hứng nói. Hắn phỏng
chừng tiểu thư cùng Trần Thiên Minh có quan hệ gì đó, thật không ngờ là như
vậy, Trần Thiên Minh vừa nghe đến chuyện tiểu thư gặp nạn liền không để ý tới
nguy hiểm lập tức đáp ứng, xem ra lần này mình lựa chọn đến đây là chính xác
rồi.

“Điền Cát, hiện tại anh đang nghỉ ngơi ở chỗ nào?” Trần Thiên Minh hỏi.

Điền Cát nói: “Hiện tại chúng tôi đang ở M thị, còn có một chỗ nữa, đó là chỗ
lần trước bị các anh tìm được đó.”

“Vậy anh về trước đi, đây là số điện thoại của tôi, đợi khi xế chiều anh hãy
liên lạc, chúng tôi sẽ cùng anh tới Mộc Nhật quốc. Trước khi đi Mộc Nhật quốc
tôi có một chuyện cần phải xử lý đã.” Trần Thiên Minh đưa cho Điền Cát một tờ
giấy nhỏ.

Điền Cát tiếp nhận tờ giấy nhỏ ghi nhớ số điện thoại trong đó, sau đó dùng
công lực biến tờ giấy thành một làn khói nhẹ. “Trần tiên sinh, tôi cũng đi
liên lạc với đám người chủ thuyền nhập cư trái phép đi Mộc Nhật quốc đây.” Nói
xong Điền Cát làm một cái lễ với Trần Thiên Minh rồi trở thân đi ra.

Trần Thiên Minh thấy Điền Cát đã rời đi, hắn lôi điện thoại di động ra gọi cho
Chung Hướng Lượng: “Sư huynh em là Thiên Minh đây, mấy ngày nay tâm tình của
em không tốt, muốn đi du lịch một chuyến, anh có thể giúp em trông nhà mấy hôm
không, à ngày hôm nay em còn gặp một việc muốn báo cáo với anh nữa.” Trần
Thiên Minh nhỏ giọng nói.

“Thiên Minh, cậu muốn đi đâu?” Chung Hướng Lượng hỏi.

“Em muốn đi Mộc Nhật quốc, đi với bọn A Quốc.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa
nói.

“Hiện tại đang ở đâu? Tôi sẽ tới tìm cậu.” Chung Hướng Lượng không hổ là cục
trưởng Quốc An cục, hắn nghe xong lời Trần Thiên Minh nói, liền biết là Trần
Thiên Minh có chuyện muốn báo cáo.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.