Lưu Manh Lão Sư

Chương 559: Ngật Tang Đạt Kiệt


Không lâu sau, Lạp Đạt dẫn đệ tử tới, Trần Thiên minh chỉ thấy Hổ Vương cùng
Sư Vương không thấy Lôi Điện Ma.

“Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma, xin chào.” Lạp Đạt khách khí nói.

“Lạp Đạt Lạt Ma, xin chào.” Ngật Tang Đạt Kiệt chào hỏi Lạp Đạt, hắn vẫn phải
giữ phép lịch sự.

“Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma, tôi thấy phải thống nhất Lạt ma mơi được.” Lạp Đạt
nói.

“Cái này tôi đồng ý.” Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

“Do tôi đảm nhiệm chức giáo chủ thế nào?” Lạp Đạt nhỏ giọng nói: “Ông là phó
giáo chủ, như vậy không cần tổn thương hòa khí hai bên.”

Ngật Tang Đạt Kiệt lắc đầu nói: “Ai làm giáo chủ phải để nhân dân Tây bộ nói,
không phải chúng ta nói là được. Chúng là dù ai là giáo chủ, cũng là vì nhân
dân, không phải vì mình.” Ngật Tang Đạt Kiệt nghiêm nghị nói, khiến Lạp Đạt
không dám nhìn hắn.

“Nói vật, tính mệnh mình ông cũng không để ý?” Lạp Đạt uy hiếp Ngật Tang Đạt
Kiệt.

“Lạp Đạt, xem ra ông đều là vì mình, ông như vậy, giao gió ắt có ngày gặp
bão.” Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

“Hừ, đến lúc đó xem ai phải hối hận.” Lạp Đạt hung hăng nói.

Nghe Lạp đạt nói vật ba người Lâm Quốc lập tức vận nội công, nếu đám Lạp Đạt
dám gây bất lợi cho Ngật Tang Đạt Kiệt, bọn họ lập tức động thủ, hiện tại so
thực lực, đám Lâm Quốc không phải lo lắng.

Lúc này Trần Thiên Minh trở lại, nói với Lạp Đạt: “Lạp Đạt, mặt ông ngày càng
dày, bây giờ còn dám xuất hiện ở đây, nếu tôi là ông đã sớm cúp đuôi chạy
mất.”

“Trần Thiên Minh, ai cười cuối mới là kẻ thắng.” Lạp Đạt không cho là đúng
cười nói, nếu hắn đi, giáo chủ Lạt ma chính là Ngật Tang Đạt Kiệt.

“Thánh nữ tới.” có một người bên bãi trống hô lên.

Ích Tây Dát mã mang theo hắc bạch thần bà đến. Lạp Đạt thấy Ích Tây Dát Mã đến
con mắt càng hiện lên âm quang, như muốn giết Ích Tây Dát mã, nhưng hắn thấy
bên người nàng có Hắc Bạch thần bà, không phải mạo muội ra tay.

“Thánh nữ, cô đến rồi.” Lạp Đạt cố ý kêu lên.

Ích Tây Dát Mã không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lạp Đạt, sau đó đến trước mặt
Ngật Tang Đạt Kiệt ngồi xuống.

“Được rồi thánh nữ đã tới, chúng ta mau bàn việc.” Lạp Đạt lớn tiếng nói.

Khu đất trống yên tĩnh vô cùng, bên trong hầu hết là thôn trưởng, còn một vài
thôn dân có quyền có tiền, bọn họ đại biểu cho ý nguyện của đại bộ phận dân
chúng, mà cái những kẻ lắm tiền hay du khách chỉ là số ít.

“Chúng ta hôm nay trước khi bắt đầu ma ni hội, cần phải xác định một việc, đó
chính là giáo chủ Lạt Ma giáo. Tất cả mọi người biết chuyện này, hiện tại tôi
nói trong Lạt ma giáo, Hồng giáo chúng tôi là lớn nhất, vì vậy tôi đảm nhận
chức giáo chủ là hợp nhất.” Lạp Đạt mở miệng liền trực tiếp vào đề, không dông
dài, hắn muốn nhìn xem bao nhiêu người phản đối mình, phản đối hắn, đều phải
chết.

“Không được, tôi phản đối, Lạp Đạt khôn thích hợp làm giáo chủ Lạt ma.” Ích
Tây Dát Mã đứng lên nói: “Vốn loại chuyện này không nên nói, nhưng tôi có việc
nhất định phải nói, mấy ngày trước Lạp Đạt phái người bắt tôi, uy hiếp tôi cần
giúp hắn lên làm Lạt ma giáo chủ, nếu không đáp ứng sẽ giết tôi. Các người nói
kẻ như vậy có làm giáo chủ được không?”

Nghe thánh nữ nói thế, người phía dưới đều nghị luận, dù sao bắt thánh nữ loại
chuyện đại nghịch bất đạo, không phải chuyện thường.

“Thánh nữ, tôi xem ra là cô nhận nhầm người đó.” Lạp Đạt cười nói.

“Tôi có thể làm chứng, là người của Lạp Đạt bắt giữ thánh nữ.” Ngật Tang Đạt
Kiệt đứng lên nói, có Ngật Tang Đạt Kiệt làm chứng, phía dưới hầu hết tín đồ
đều tin tưởng.

“Đó là hiểu lầm, bắt thánh nữ là Lang Vương đã bị tôi giết chết, việc này Lang
Vương làm không quan hệ với tôi.” Lạp Đạt giải thích.

“Lạp Đạt, ông không cần che giấu, lúc đó là ông tự mình thẩm vấn tôi,” Ích Tây
Dát Mã tức giận nói.

“Hiện tại tôi nói lần nữa, ai đồng ý ta làm giáo củ Lạt Ma đứng ra.” Lạp Đạt
nói lớn.

Các tín đồ nghe nói Lạp Đạt bắt thánh nữ, làm sao còn đồng ý với hắn? Coi như
là tín đồ lúc trước có hảo cảm với hắn, cũng do dự không chịu đứng ra.

“Ha ha, xem ra các người đều bị Ngật Tang Đạt Kiệt mê hoặc, được ta nói cho
các người biết, kẻ nào chống đối chuyện ta làm giáo chủ Lạt ma, kẻ đó phải
chết, lúc này là cơ hội cuối cùng cho các người. ” Giọng nói của Lạp Đạt trở
nên dữ tợn vô cùng.

Trần Thiên Minh cười lớn: ''Lạp Đạt, ông không phải muốn giết người sau, tôi
thấy một nhúm người của ông cũng dám nói giết hết chúng tôi, không sợ cắn vào
đầu lưỡi sao?”

“Còn có chúng ta nữa.” Lúc này Phương Minh Ngọc cùng Lôi Điện am đêm theo một
đám Hồng giáo đệ tử chạy tới.

“Các người, ta xem còn thiếu một chút đó.” Trần Thiên Minh lạnh lùng nói. Lạp
Đạt sẽ không phải không biết tự lượng sức chứ? Nhưng người này đều không phải
đối thủ của hắn. Bọn họ còn có Hắc Bạch thần bà, đệ tử của Ngật Tang Đạt Kiệt.
nhất định đánh bại đám Lạp Đạt.

“Tiểu Ngọ, ra đóng cửa, giết hết bọn họ.” Lạp Đạt lớn tiếng nói: “Số một, các
người mau xuất hiện.”

Lạp Đạt nói xong, trong tín đồ đi ra hai mươi người, những người này đều là
mộc thi sát thủ.

Phương Minh ngọc vừa mình đã ngây người, hắn không ngờ Lạp Đạt huấn luyện được
nhiều mộc thi sát thủ như vậy, lại dùng chúng đê giết đám người Trần Thiên
Minh. Thảo nào lão vẫn không sợ hãi thì ra là thế.

“Mộc thi sát thủ?” Ngật Tang Đạt Kiệt nhìn 20 người, đột nhiên kêu lên, hắn
cũng ở trong sách xem qua, vì vậy biết mộc thi sát thủ.

“Ha ha, Ngật Tang Đạt Kiệt, ông tính thế nào, cũng không tính ra ta có mộc thi
sát thủ.” Lạp Đạt điên cuồng cười nói.

Ích Tây Dát Mã chỉ là Lạp Đạt mắng: “Lạp Đạt, mộc thi sát thủ là của tà giáo,
ông huấn luyện ra, nếu làm giáo chủ Lạt ma, nhất định biến Lạt Ma thành tà
giáo, thiên hạ không dung.”

“Thánh nữ, hôm nay kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, là chính giáo hay tà
giáo, lịch sử đều do kẻ chiến thắng viết ra.” Lạp Đạt ngửa mặt cười dài.

“Mọi người mau lui bên này, đừng để bọn họ làm bị thương.” Ngật Tang Đạt Kiệt
thấy tín đồ Hồng giáo lạm sát, vội kêu.

Tín đồ kia khiến mộc thi hai mắt đỏ lên, lao vê phía Ngật Tang Đạt Kiệt, mà
Lạp Đạt mang theo đệ tử cùng mộc thi bay sang bên kia.

“Giết, giết toàn bộ cho ta.” Lạp Đạt quát lớn với thủ hạ,.

Ngật Tang Đạt Kiệt thấy thể vội phát tín hiệu cứu viện.

Lạp Đạt thấy Ngật Tang Đạt Kiệt phát tín hiệu cứu viện, nói: “Ngật Tang Đạt
Kiệt vô ích thôi, không ai có thể cứu ông, bên ngoài đều là đệ tử của ta, đệ
tử của ông không thể tới gần.”

Trần Thiên Minh phát hiện đoàn du lịch của Cách Đan đi được chậm nhất, vội
kêu?: “Cách Đan, cá cô mau đi nhanh lên.” Tuy rằng Trần Thiên Minh không biết
mộc sát thủ lợi hãi cớ nào nhưng thấy Lạp Đạt đắc ý, Ngật Tang Đạt Kiệt cùng
Ích Tây Mã lo lăng,s hắn chỉ biết mộc thu có khả năng rất kinh khủng.

“Giết, các người giết bọn họ cho ta.” Lạp Đạt đắc ý kêu lên, nhất thời Phương
Minh Ngọc cùng một đang người công tới Trần Thiên Minh, Hổ Vương cùng Sư Vương
mang theo một nhóm người tới, mà một mộc thi từ chính diện công tới.

Trần Thiên Minh thấy có chút nóng ruột, Lạp Đạt bên kia có hơn 20 mộc thi sát
thủ, lập tức thế cục đảo ngược, đã biết bên mình ít người, chỉ có Ngô Tổ Kiệt,
Chiêm Ỷ, cùng Ngật Tang Đạt Kiệt ở chính diện là ba người Lâm Quốc bên trái mà
hắc bạch thần bà cùng một ít đệ tử Hoàng giáo ở bên phải. Không biết mộc thi
sát thủ có bao nhiêu lợi hại, mình có thể ngăn được bao nhiêu?

Vốn thần đường mang màu sắc thần thánh, nay biến thành chiến trường, Lâm Quốc
ba người cùng đám Phương Minh Ngọc đánh, nhưng Phương Minh Ngọc có nhiều người
đám Lâm Quốc càng đánh càng hết sức, rõ ràng là cư đánh tiếp sẽ xảy ra vấn đề.

Hắc bạch thần bà bên kia còn hoàn hảo, các bà cùng để tử Lạp Đạt là Hổ Vương
không phân cao thấp.

Mà thảm nhất là bên Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh là người đầu tiên xông
lên chưởng tới mộc thi sát thủ, ba mộc thi sát thủ phía trước không tranh
chiêu của hắn trái lại nghênh tiếp. Bọn họ như dùng các cùng chết, coi như là
mặc kệ Trần Thiên Minh đánh trúng cũng phải đánh hắn.

Nhưng mà Trần Thiên Minh bay nhanh, hắn đánh vào mộc thi sát thủ xong, lập tức
lùi về, khiến đám mộc thi công kích thất bại.

“Bốp!” Mấy mộc thu bị chưởng trúng bay ra đất lập tức đứng lên, tiếp tục đánh
tới Trần Thiên Minh.

“Trời ạ, bọn chúng không bị thương?' Trần Thiên Minh kinh ngạc nói.

“Trần tiên sinh, mộc thi sát thủ này rất lì lợm, canh đánh bọn chúng, bọn
chúng chưa chắc đã bị thương.” Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

“Nói vậy, bọn họ không có nhược điểm, chúng ta sao giết được chúng.” Trần
Thiên Minh nói, nếu vậy đánh kiểu gì? Đánh đến lúc mệt rồi vậy làm chỉ có thể
làm mồi cho bọn chúng.”

“Bọn họ hẳn là có nhược điểm, vạn vật đều có thứ khống chế được.” Ích Tây Dát
Mã lắc đầu nói “Chỉ là chúng ta không tìm ra mà thôi.”

“Thánh nữ, các nàng tới, cô mau lui ra phía sau, đừng cho bọn chúng tổn thương
cô.” Trần Thiên Minh lo lắng nói.

Ích Tây Dát Mã nói: “Các người không cần lo cho tôi, tôi có năng lực tự bảo
vệ. Nói xong lui lại, hình như loay hoay cái gì.

Trần Thiên Minh nhìn bên Lâm Quốc, phát hiện bọn người Lâm Quốc rất căng
thẳng, không chỉ vị đám Phương Minh Ngọc chèn ép, mà đánh khổ cực vô cùng, nếu
cứ thế Lâm Quốc không chịu được lâu nữa.

Đột nhiên, Trần Thiên Minh thấy đám Cách Đan nhìn mọi người tranh đấu, như
không sợ gì hết.” Cách Đan, các người mau chạy, ở chỗ này sẽ bị giết đó.” Trần
Thiên Minh lo lắng kêu lên. Vừa rồi bên kia có mấy người bị Phương Minh Ngọc
giết, nếu như cách đan không đi xa, khó thoát độc thủ của bọn họ.

“Trần tiên sinh, chúng tôi tới giúp các anh.” Cách Đan nhìn tranh đấu ở một
bên, nới với Trần Thiên Minh.

“Cô giỡn cái gì, mau chạy.” Trần Thiên Minh tức giận nói. Cách Đan cùng đám
khách du lịch, đều là trẻ con và người già, còn cả phụ nữ bọn họ định hỗ trợ
cái gì?

“Chúng tôi là A Tái phái tới, giúp các anh đối phó Lạp Đạt.” Cách Đan cười nói
với Trần Thiên Minh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.