Hai hắc y nhân thấy âm dương chân khí của Ma Vương đánh tới cũng không dám
chậm trễ. Hai người một trước một sau xuất ra nội lực của mình đánh về phía Ma
Vương. Bởi vì võ công của Ma Vương rất lợi hại, cho nên họ dùng phương pháp
đánh như vậy. Hợp kích loại này là bí truyền của Đạo Môn bọn họ.
Ma Vương càng đánh càng tức giận, không ngờ hai người này khó đối phó như vậy.
Võ công mỗi người trong bọn họ cũng chỉ cao hơn Trần Thiên Minh một chút, thế
nhưng, chủ yếu là bọn họ phối hợp tốt vô cùng, làm cho Ma Vương căn bản không
có biện pháp hạ thủ với một trong hai người họ. Khi hắn tấn công trọng điểm
vào hắc y nhân cao lớn ở phía trước, thì ở phía sau hắc y nhân nhỏ gầy sẽ mạnh
mẽ tấn công hắn, đồng thời chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại của hắn.
Hơn nữa, họ rất thông mình, không chính diện đối chưởng với mình, chỉ dùng
cách du đấu, lúc bên phải, lúc bên trái, làm cho mình không thể chính diện
giao phong với họ. Càng làm cho hắn đau đầu chính là vô ảnh đao trong tay họ.
Họ dĩ nhiên đã lĩnh hội được lấy khí khống đao, dùng chân khí của bản thân để
điều khiển phi đao tương trợ lẫn nhau.
Khi vô ảnh đao của hắc y nhân cao lớn lao về phía Ma Vương, Ma Vương tránh
thoát, đao này tự nhiên sẽ bay về phía sau hắn, nhưng khi đao này bay qua
người Ma Vương, hắc y nhân nhỏ gầy sẽ dùng chân khí của mình khống chế vô ảnh
đao, hơn nữa tranh thủ thời gian dụng đao đánh lén Ma Vương. Điều này khiến
cho Ma Vương phải vô cùng cẩn thận ứng phó, sợ rằng mình bất cẩn sẽ bị vô ảnh
đao gây thương tích.
Lúc này, Ma Vương tuy là có một thân nội lực, nhưng lại không thi triển được,
bởi vì khi hắn phát ra nội lực, hắc y nhân có khinh công cực cao, đã bung
người né tránh rồi. Lại bởi vì bọn họ một trước một sau, nên Ma Vương chia nội
lực mình thành hai nửa, nếu như bọn họ chỉ là một người mà nói, cho dù họ có
nhanh hơn nữa, Ma Vương cũng tự tin có thể đánh trúng bọn họ.
Vẫn đề là hiện tại mình chỉ dùng năm thành công lực đánh một trong hai người
họ mà Âm Dương Công phải tụ âm công và dương công về một chỗ, uy lực cực mạnh
của nó mới có thể phát huy được. Nhưng lúc này hai hắc y nhân lại một bên du
đấu với mình, một bên dùng phi đao đánh lén. Tuy rằng hắn chiếm thượng phong,
nhưng muốn nhanh chóng đánh bại bọn họ, lại có chút khó khăn.
“Trần Thiên Minh, ngươi mau cùng thủ hạ của ngươi chạy trốn. Nếu không đi, tất
cả mọi người đều không thoát được.” Hắc y nhân nhỏ gầy lớn tiếng nói với Trần
Thiên Minh. Nàng phát hiện Ma Vương đã quen với thuật hợp kích của hai người
bọn nàng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, nàng và sư đệ sẽ không thể trốn thoát
khỏi ma thủ của Ma Vương.
Nghe thấy tiếng hô hoán của hắc y nhân nhỏ gầy, Trần Thiên Minh liền hiểu rõ ý
tứ của nàng. Nàng muốn mình không được ham chiến, mau chóng gọi thủ hạ của
mình cùng nhau trốn đi, hơn nữa bọn họ bên kia cũng không cầm cự nổi nữa rồi.
Vì vậy, Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Tô, ngươi mau đi giúp bọn
Tiểu Kiệt.”
Diệp Đại Vĩ sau khi nghe thấy thế thì luống cuống. Vốn dĩ cho rằng tối hôm nay
có thể làm thịt Trần Thiên Minh, cũng không nghĩ đến tự nhiên mọc ra hai người
của Đạo Môn. Vả lại võ công rất cao, hai người có thể cầm chân Ma Vương, để
Trần Thiên Minh qua đây giúp ba người Lâm Quốc. Tuy rằng Trần Thiên Minh bị
thương, nhưng võ công cũng không kém hơn hắn, đánh cho ba người bọn hắn tơi
bời tan tác. Nếu như không phải ba người liều chết cầm cự, đã sớm bị Trần
Thiên Minh đánh tan.
Bây giờ Trần Thiên Minh kêu một thủ hạ qua giúp bên kia, hắn chỉ biết đại sự
không ổn. Nếu như hai thủ hạ của Trần Thiên Minh bên kia được cứu ra, trở lại
đối phó với ba người bọn hắn mà nói, hắn không thể trụ nổi ở chỗ này. Hắn muốn
chạy đi giúp thủ hạ của mình, nhưng ba người bọn hắn hiện tại bị bọn Trần
Thiên Minh đánh tới mức chỉ còn biết chỗng đỡ, không có năng lực hoàn thủ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tô đã đánh tan đám cao thủ Ma Môn vây công
bọn Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ, cứu họ ra, sau đó xông về phía đám người Trần
Thiên Minh. Ba người Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh lúc này có thêm sự trợ
giúp, vội vàng lui về sau, không dám giao phong chính diện với bọn Trần Thiên
Minh.
“Chúng ta đã đánh đuổi bọn chúng, mọi người mau đi thôi.” Trần Thiên Minh réo
gọi hai hắc y nhân bên kia. Hắn vừa nói vừa móc ra thiết đinh trên người mình,
sau đó bắn về phía Ma Vương. Tuy rằng Trần Thiên Minh bị thương không nhẹ,
nhưng thiết đinh được bắn ra vẫn mang theo tiếng gió rít, đâm phá không khí,
dĩ nhiên uy lực cũng không nhỏ.
Ma Vương thấy Trần Thiên Minh bắn ám khí tới phía mình, tuy rằng không thể so
sánh với vô ảnh đao, nhưng hắn cũng vội vàng tránh né. Hai hắc y nhân nhân cơ
hội này, đều đánh ra vô ảnh đao trong tay mình. Chỉ thấy bạch quang vừa lóe
lên, đã vọt tới bên người Ma Vương.
Ma Vương có chút luống cuống tay chân. Đối mặt với ám khí bá đạo, hắn chỉ còn
cách bay người thật nhanh sang phía bên sườn, nhờ thế mà tránh thoát ám khí.
“Đi.” Hắc y nhân nhỏ gầy quát to một tiếng, hai người họ liền cùng bọn Trần
Thiên Minh ở phía sau phi thân bỏ chạy. Nếu chờ Ma Vương xông đến, đồng thời
phản công mà nói, một người trong số họ cũng không đi nổi. Vừa rồi bọn họ
chiếm tiện nghi là vì Ma Vương không hiểu rõ đấu pháp của bọn họ. Bây giờ Ma
Vương đã mò ra được bí quyết rồi, nếu còn đánh tiếp như vậy, thì không lâu
sau, bọn họ không ai chạy thoát.
Bọn Trần Thiên Minh ngay cả xe con cũng không cần, liều mạng thi triển khinh
công theo sau hai hắc y nhân chạy trốn. So với mạng sống, hai cái xe con có
đáng gì chứ?
Cũng không biết chạy trốn trong bao lâu, bọn Trần Thiên Minh đã bay đến ngoại
ô thành phố M. Đột nhiên, hai hắc y nhân dừng lại, hạ xuống đất. Trần Thiên
Minh ở phía sau bọn họ cũng vội vàng ngừng lại.
“Trần Thiên Minh, chúng ta chia tay ở chỗ này đi, phỏng chừng người của Ma
Vương cũng không có đuổi đến đây. Các ngươi cần phải cẩn thận hơn, Ma Vương là
người âm hiểm hung ác. Lần này hắn không giết được ngươi, nhất định sẽ tiếp
tục truy sát ngươi.” Hắc y nhân nhỏ gầy nói với Trần Thiên Minh.
“Cái này ta biết, chúng ta sẽ cẩn thận.” Trần Thiên Minh gật đầu nói: “Lần này
nhờ có hai vị cứu giúp, không biết có thể cho chúng biết đại danh hay không,
để sau này chúng ta còn báo đáp.” Trong lòng Trần Thiên Minh cảm kích nói
không nên lời. Nếu như tối ngày hôm nay không phải bọn họ cứu giúp, tất cả mấy
người bọn hắn sẽ chết dưới tay bọn Ma Vương.
“Ta trước đây đã từng nói, chúng ta không cần ngươi báo đáp. Chúng ta cũng chỉ
là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi. Cứ vậy nhé, chúng ta cũng
phải đi rồi.” Hắc y nhân nhỏ gầy khoát khoát tay nói.
Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kêu lên: “Chờ một chút, ta có vấn
đề muốn hỏi, không biết có nên nói hay không?”
“Không cần ngại, mời nói.” Hai hắc y nhân chuẩn bị đi quay người lại nói.
“Làm thế nào ngươi biết danh tính của ta? Chúng ta có quen biết nhau không?”
Trần Thiên Minh hỏi. Hắn vẫn cảm thấy hắc y nhân nhỏ gầy là người quen của
mình, nhưng có lúc lại thấy cảm giác không giống.
“Ha ha, Trần Thiên Minh ngươi là nhân vật nổi tiêng trên đường ở thành phố M.
Khi các ngươi làm hai việc là bảo hộ Tây Thi Kính và chủ tịch tập đoàn Hoàng
Thị, muốn không nhận ra ngươi cũng khó khăn đấy! Chúng ta cứu ngươi, chính là
vì thấy ngươi là nam nhi tâm huyết. Hiện tại người của Ma Môn đã bắt đầu có
điểm biến chất, Huyền Môn các ngươi phải cẩn thận, ài, xem ra, thành phố M
chẳng mấy chốc sẽ mất đi vẻ yên bình rồi.” Hắc y nhân nhỏ gầy nói.
Nàng không phủ nhận có biết Trần Thiên Minh, cũng không nói có quen biết Trần
Thiên Minh. “Hai vị ân nhân, các ngươi có thể cho chúng ta nhìn mặt không?”
Trần Thiên Minh đối với hai người bịt mặt ở trước mặt này rất tò mò, đặc biệt
nếu như có thể khiến bọn họ gia nhập bên mình, cùng nhau chống lại Ma Môn mà
nói, thì Ma Môn sẽ không càn rỡ như hiện tại.
“Không được rồi. Chúng ta còn có việc, tái kiến.” Hắc y nhân nhỏ gầy vừa nói
vừa cùng với hắc y nhân cao lớn rời đi, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất
trong màn đêm.
“Lão đại, hôm nay may mà có bọn họ.” Lâm Quốc nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, nếu như không có bọn họ, chúng ta hôm nay đều đã chết rồi. Đi,
chúng ta trở về.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa gọi bọn Lâm Quốc bay vào trong
thành phố.
Khi về đến nhà hàng, Trần Thiên Minh bắt đầu vận công chữa thương. Bởi vì căn
nhà Hoàng Na bán cho bọn hắn đang được sửa sang lại, chưa thể ở được. Đồng
thời Trần Thiên Minh lần này cũng đã tinh ranh hơn, tách công ty An An và công
ty nhà đất ra, như vậy, sau này nếu có một công ty gặp chuyện không may, thì
sẽ không liên lụy đến công ty còn lại.
Hiện tại chính là như vậy. Công ty An An đã xảy ra chuyện, nhưng công ty nhà
đất lại không có chuyện gì. Bởi vì bọn Diệp Đại Vĩ không biết mình còn công ty
nhà đất. Sau khi Trần Thiên Minh luyện công xong, liền đứng lên. Hắn phát hiện
nội lực của mình đã gần như khôi phục. Xem ra, thể chất của mình không giống
người khác, mặc kệ là mình có bị thương thế nào, chỉ cần để mình tự chữa
thương, qua một đoạn thời gian sẽ khỏi.
“Lão đại, em vừa mới gọi điện thoại cho sư phụ. Sư phụ nói chờ anh trị thương
xong, thì gọi điện thoại cho ông ấy, bất kể là lúc nào.” Lâm Quốc thấy Trần
Thiên Minh đã trị thương xong, liền nói với hắn.
Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua thời gian, đã là ba giờ sáng. Nếu Chung Hướng
Lượng không nói, sợ rằng mình sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Vì vậy, Trần
Thiên Minh móc điện thoại di động ra, gọi cho Chung Hướng Lượng.
“Thiên Minh, bây giờ em thế nào rồi?” Chung Hướng Lượng nói.
“Không việc gì, được rồi, sư huynh, anh không phải không biết, trên người em
có điểm đặc biệt, có dị năng của Huyết Hoàng Nghĩ, Ma Vương không đánh em chết
được.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:
“Đúng vậy, dị năng của Huyết Hoàng Nghị thực sự rất tốt. Hiện tại em và Hà Đào
đều giống nhau rồi.” Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh không việc gì,
cũng cười nói.
“Sư huynh, Ma Vương đã trở về, khả năng bắt đầu hạ thủ với chúng ta.” Trần
Thiên Minh nói.
“Đúng vậy, bất quá, Thiên Minh, từ chuyện tối hôm nay mà xem xét, bọn chúng
muốn hạ thủ với em trước. Sau này em phải cẩn thận, võ công của Ma Vương rất
cao, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.” Chung Hướng Lượng nói.
“Em chuẩn bị không cho các huynh đệ lộ diện trong khoảng thời gian này, để
tránh bị bọn Diệp Đại Vĩ phát hiện, hạ thủ với bọn họ.” Trần Thiên Minh nói.
“Như vậy cũng tốt, bây giờ Ma Môn đang ở thế mạnh, anh thu được tin tức, Ma
Môn đã lôi kéo một ít bang phái đầu nhập bọn họ, xem ra, thế lực của Ma Vương
càng lúc càng lớn rồi.” Chung Hướng Lượng nói.
“Hiện tại làm em lo lắng chính là mấy nữ nhân, sợ rằng bọn Diệp Đại Vĩ sẽ hạ
thủ với các nàng.” Trần Thiên Minh lo lắng nói.
“Trước đây anh từng nghe em nói, người Diệp Đại Vĩ hận nhất hẳn là Hà Đào. Cho
nên em nói với Hà Đào cẩn thận một chút.” Chung Hướng Lượng nói.
“Sư huynh, em có việc muốn nhờ anh hỗ trợ.” Trần Thiên Minh xấu hổ nói.
Chung Hướng Lượng oán trách: “Thiên Minh, em không cần khách khí như vậy được
không? Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”
Trần Thiên Minh nói: “Em muốn anh dạy võ công cho Hà Đào. Bây giờ cô ấy có dị
năng của Huyết Hoàng Nghĩ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hẳn là rất có ích
với việc luyện công. Hơn nữa em có thể giúp nàng đả thông kinh mạch.”
Bởi vì Trần Thiên Minh luyện Hương Ba Công, không thích hợp với Hà Đào. Mà
ngay cả bọn Lâm Quốc luyện Hỗn Nguyên Công cũng không thích hợp với nàng. Cho
nên, Trần Thiên Minh đành phải nhờ Chung Hướng Lượng.
Với tình thế như bây giờ, nếu Hà Đào luyện võ công, không chỉ có thể tự bảo vệ
bản thân, còn có thể giúp mình trông chừng mấy người chị Yến, đây chính là
chuyện nhất cử lưỡng tiện. Bởi vậy, sau khi bị đánh lén trở về, trong đầu hắn
nảy ra ý niệm này. Bên cạnh mình có quá ít cao thủ, mà hiện tại Hà Đào lại vừa
vặn có dị năng của Huyết Hoàng Nghĩ, nhất định có thể luyện võ công rất tốt.