Thương phường của Chân Đại Đạo rộng lớn vô cùng, chúng tu sĩ đi lại dày đặc. Ngoài thời gian tiềm tu ở trong động phủ thì thương phường là nơi chúng tu sĩ thường lui tới nhất vì đây có đầy đủ các loại vật dụng cần thiết cho việc tu luyện. Thương phường được chia thành năm khu chính: Đan khu, Binh khu, Thú khu, Dược khu và Đấu khu.
Đứng đầu mỗi khu là một vị đệ tử xuất chúng của các trưởng lão Chân Đại Đạo, và hiển nhiên là họ chỉ “xuất chúng” nếu so với ở đây, khổ hải tất cả đều không rộng quá năm vạn trượng.
Khổ Hải chính là cảnh giới tạo nên cơ sở tiên thiên của tu sĩ. Độ rộng của khổ hải rất quan trọng, nếu như ở cảnh giới Khổ Hải ngươi không thể vượt quá cột mốc một vạn trượng thì tương lai ở cảnh giới Hỗn Nguyên cũng không thể nào ngưng tụ quá mười hai sợi nguyên khí được.
Mười hai sợi nguyên khí là con số giới hạn mà tu sĩ phổ thông có thể mở ra từ Hỗn Nguyên sơ kỳ đến hậu kỳ đỉnh phong. Muốn vượt qua con số mười hai này thì phải cần vượt qua giới hạn một vạn trượng đầu tiên khi ở Khổ Hải, ngoài ra không còn cách nào khác. Cứ mỗi lần gia tăng khổ hải thêm một vạn trượng sẽ ngưng tụ được thêm hai sợi nguyên khí. Ví như Độc Cô Minh có khổ hải bốn vạn chín ngàn trượng thì tương lai ngoài mười hai sợi nguyên khí cơ bản ra, hắn sẽ còn ngưng tụ được thêm gần tám sợi nữa.
Hiện nay tôn thần trong cơ thể hắn đã ngưng tụ xong phôi thai của ba tôn thần. Cái thứ tư cũng sắp thành hình, đó là lúc tu vi Độc Cô Minh sẽ đạt đến bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng. Hắn sẽ bị cưỡng ép tiếp tục mở ra phôi thai của đầu tôn thần thứ năm. Nếu không có kỳ tích nào diễn ra thì “bản ngã” trong tâm hải sẽ chiếm cứ thân thể hắn, bộc phát ma tính ra bên ngoài, hệt như điều đã xảy ra với cô bé Nguyệt Nhi.
Tiêu Ngôn tu vi tuy yếu nhưng rất am hiểu về thương phường, không ngừng giới thiệu cho Độc Cô Minh:
– Đại ca, người xem đây là Đan khu do Vương Lục sư huynh chủ trì. Năm ngoái huynh ấy vừa đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên sơ kỳ, thực lực rất mạnh, lại am hiểu đan đạo, được những đan sư có tiếng ở Nam Hoang đánh giá rất cao.
Ngô Trung gật đầu:
– Đại ca, tuy tu vi huynh cao nhưng tuyệt đối không nên đắc tội với giới đan sư. Ai trong chúng ta cũng có lúc cần đến sự trợ giúp của họ, nhỡ bị họ phát ra cấm đan lệnh thì từ nay về sau toàn cõi Nam Hoang không ai nguyện ý luyện đan cho huynh cả.
Giới đan sư thường không có tu vi cao như tu sĩ chuyên tu thần thông. Để tránh việc bị kẻ mạnh hơn cưỡng ép luyện đan, bọn họ liền liên kết với nhau tạo thành Đan Minh, công bố Cấm Đan bảng. Chỉ cần ngươi dám đắc tội với một vị Đan sư Tứ phẩm trở lên thì sẽ bị ghi lên Cấm Đan bảng, cả đời sẽ bị giới đan sư từ chối luyện đan cho.
Thực tế số lượng bị ghi lên đây không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người. Mà người hiện đang chễm chệ ngôi đầu trong danh sách này không ai ngoài Lưu Tông cha của Lưu Tích Quân.
Chính vì tìm kiếm đan dược bảo mệnh cho Lưu Tích Quân mà ông đắc tội với không biết bao nhiêu thánh địa luyện đan, bị đan sư toàn Nam Hoang khước từ trợ giúp. Đó cũng là nguyên nhân ông ta đánh vào Phong Lôi thánh địa, chém nát bức tượng của Đại Đế.
– Vì con gái, nếu cần thiết, đến trời ta cũng sẽ chém vỡ!
Đó là lời ông ta để lại trước khi rời đi.
Với loại người bá đạo như vậy dù ghi hận trong lòng nhưng đám đan sư cũng chẳng dám làm gì.
Vừa nhắc người, người đã tới. Từ phía xa xa, Vương Lục đang dẫn đầu một đám đệ tử trẻ tuổi tuần du Đan khu. Khi thấy Độc Cô Minh, ánh mắt gã liền loé lên sát khí, lập tức xông tới tấn công mà không báo động trước điều gì.
– Chết!
Một dược đỉnh hư ảo xuất hiện trên không trung đè thẳng xuống đầu đám Độc Cô Minh.
Đối diện với đòn tấn công của tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh, ba người Liễu Thần, Tiêu Ngôn, Ngô Trung đều không cách nào chống lại, bị uy áp ép cho phải khụy một chân dưới mặt đất, biểu cảm đau khổ vô cùng.
Riêng Độc Cô Minh thì vẫn điềm tĩnh giơ tay phải lên, linh lực hùng hậu từ chưởng tâm phát ra khiến dược đỉnh không thể ép xuống thêm được một tấc nào nữa.
– Vương sư huynh, vừa gặp mặt đã ra đòn sát thủ. Huynh muốn làm gì?
– Ngươi còn dám hỏi ta? Vương gia thất tử chúng ta tâm ý tương thông, trên người ngươi có oán khí của lão thất. Ngươi chính là Trường Sinh thể Độc Cô Minh, kẻ bị vô số thế lực truy bắt ở Nam Hoang!
Vương Lục giận giữ quát lớn.
Lời y khiến cho chúng tu sĩ có mặt ở năm khu thương phường đều chấn động. Câu chuyện về vị thiên kiêu gây náo loạn ở U Minh bí cảnh đã được lưu truyền rộng rãi khắp Nam Hoang.
Một tay ôm Nam Hoang đệ nhất mỹ nữ, một tay cầm toàn bộ chìa khoá của bí cảnh, đối mặt với gần hai ngàn cường giả trẻ tuổi vẫn không sợ. Lựa chọn nhảy xuống quỷ vực, chấp nhận trở thành địch của thiên kiêu khắp gian, đó là hào tình cỡ nào?
Thậm chí trong bí cảnh đó y còn giết chết Vương Thất của Vương gia, Trương Giác của Minh giáo, đến Tịnh Minh thiếu chủ cũng phải ngậm ngùi bỏ qua khi nhắc tới tên hắn.
– Người này căn bản là cùng một hạng người với Lưu Tông, điên cuồng hết thuốc chữa.
Tịnh Minh nhận xét như vậy.
Thiên tư của Độc Cô Minh cũng là thứ được nhiều người bàn luận. Trong ngắn ngủi ba tháng từ lúc hắn cõng Lưu Tích Quân xuất hiện trước mặt quần hùng, hắn một mạch đột phá khổ hải từ một ngàn trượng thẳng tới bốn vạn trượng. Tốc độ tu luyện như thế này ngoại trừ những yêu nghiệt sở hữu đạo thể ra thì kim cổ hiếm ai sánh bằng.
Đám Liễu Thần, Ngô Trung, Tiêu Ngôn ngơ ngác nhìn lên Độc Cô Minh đang đứng chắn trước mặt họ, không thể tin được khi xưa mình lại dám gây sự với một nhân vật như vậy.
Sự thật đã chứng minh lời Vương Lục là đúng. Nên biết Vương Lục ở cảnh giới Khổ Hải mở ra tới ba vạn sáu ngàn trượng, xem như là thiên kiêu một phái. Khi đột phá Hỗn Nguyên cảnh tiềm lực tất nhiên không thể xem thường, nhưng giờ đây một kích của y lại bị Độc Cô Minh dễ dàng chặn lại. Việc này nói lên được thực lực của Độc Cô Minh chắc chắn phải nằm ở mức năm vạn trượng trở lên. Chỉ có cơ sở vững chắc gấp đôi tu sĩ cảnh giới cao hơn thì mới có thể vượt cấp khiêu chiến được.
– Hôm nay ta bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!
Vương Lục thét dài, sau lưng hiển hoá ra hình dáng ba tôn thần tướng mạo giống hệt y. Ba tôn thần này vì đã trải qua quá trình dung nhập linh lực và rèn đúc dưới chân hoả nên đã thành hình, mang theo hai phần chiến lực của bổn tôn.
Ba tôn thần nhanh như cắt chia ra ba hướng còn lại vây đám Độc Cô Minh vào chính giữa. Sau đó bắt đầu điên cuồng công kích.
– Đại ca, mấy tôn thần này để chúng ta đối phó!
Biết thân phận của Độc Cô Minh, đám Liễu Thần không những không sợ hãi mà còn rất hưng phấn. Nhân vật khiến cả thế gian phải xem là địch nếu tương lai trưởng thành ắt sẽ không kém cạnh Lưu Tông là mấy. Đi theo một người như vậy dù chết cũng xứng đáng.
– Đám kiến hôi không biết chỗ đáng sợ của Hỗn Nguyên cảnh, dù nó chỉ mang theo hai thành tu vi của ta cũng không phải là thứ các ngươi có thể khinh nhờn!
Càng đánh, đám Liễu Thần mới biết y không nói ngoa. Ba tôn thần này sở hữu sức mạnh hệt như ba tu sĩ Khổ Hải ba vạn trượng, liên tục dồn ép khiến họ không thở nổi.
– Kiên trì mười khắc, chờ ta giết Vương Lục!
Độc Cô Minh chợt nói ra một câu khiến toàn trường sững sờ.
– Nực cười, dù cơ sở tiên thiên của ngươi cao hơn ta, miễn cưỡng đánh ngang tay, nhưng nếu nói giết được ta thì đúng là nằm mộng!
Vương Lục cười gằn, lại điều khiển dược đỉnh hư ảo ép xuống.
– Thất đệ ngươi cũng từng cho là ta không giết nổi hắn, kết cục như thế nào chắc ngươi biết rồi chứ?
Vì đã bị mọi người nhận ra thân phận nên hắn cũng chẳng còn gì cố kỵ, trực tiếp thi triển Tinh Hà Chuyển, tế ra một dòng sông ngân hà màu bạc uốn lượn xung quanh cơ thể kháng cự với dược đỉnh kia.
– Thấu Tâm chưởng!
Độc Cô Minh cách không đánh một chưởng về phía Vương Lục.
Tu vi càng cao, Thấu Tâm chưởng lại càng lợi hại. Loại chưởng pháp này bỏ qua phòng ngự của địch nhân mà đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng. Năm xưa Cửu Thiên Huyền Nữ chính là dựa vào chưởng pháp này uy chấn nhân giới, rất ít người phá giải nổi.
Vì ỷ lại đang mặc một kiện Đạo bảo chiến y nên Vương Lục hoàn toàn không quan tâm tới một chưởng trông có vẻ tầm thường vừa rồi. Tất nhiên kết cục là trúng phải một chưởng nặng nề khiến cho lục phủ ngũ tạng suýt nữa dập nát. Y phun ra một ngụm máu tươi, dược đỉnh hư ảo cũng tan rã, thân hình rơi xuống khỏi không trung như diều đứt dây.
– Vương gia thất tử chỉ có vậy sao? Mười khắc cũng không chịu nổi!
Độc Cô Minh đắc thủ lập tức tiến lên giáng xuống một quyền, mang theo tinh hà lấp lánh định kết liễu Vương Lục.
– Dừng tay!
Đúng lúc này có một tiếng hô vang vọng khắp thương phường.
Ngô Trung biến sắc nói:
– Là Đinh trưởng lão, sư phụ của Vương Lục!
Liễu Thần ngưng trọng:
– Đại ca mau dừng tay, Đinh trưởng lão nổi tiếng là người thù dai và bao che, sẽ không cố kỵ việc dính phải tiếng xấu ỷ lớn hiếp nhỏ đâu!
Với hai lời khuyên này khoé môi Độc Cô Minh chỉ khẽ nhếch lên hình thành nụ cười nhạt:
– Vương Lục có Đinh trưởng lão bảo vệ thì ta cũng có Giang Trần giáo chủ ra mặt thay. Người ta muốn giết sao lại vì một tiếng ngăn cản từ xa mà tha cho được?
Quyền đầu của Độc Cô Minh đánh xuống. Đúng lúc này ánh mắt Vương Lục loé lên tia âm độc, một tiểu kiếm màu xanh bay ra từ trong ngực y đâm thẳng tới ngực trái của Độc Cô Minh.
– Đạo bảo!
Mọi người hít vào hơi lạnh.
– Đạo bảo ta cũng có, nhìn xem đây à vũ khí của ai!
Độc Cô Minh biết thiên kiêu của thế lực lớn ai cũng thủ sẵn Đạo bảo trong người, đã sớm âm thầm thúc dục cây roi chín đốt trong khổ hải. Hắn cầm Đả Thần Tiên trong tay đập mạnh xuống đánh văng tiểu kiếm màu xanh, kế đến nắm đấm mang theo linh lực cuồn cuộn của ngân hà lấp lánh đánh xuống đầu Vương Lục.
Ầm!
Mặt đất vỡ tung, đầu Vương Lục bị Độc Cô Minh đấm lún xuống thật sâu, ra đòn tàn nhẫn đến cực điểm. Khi hắn rút tay ra ai cũng không dám nhìn vào hố sâu đó, sợ thấy cảnh tượng thê thảm bên trong.
– Tiểu bối, dám giết đệ tử của ta!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện uy áp khổng lồ của tu sĩ Đạo Đài cảnh khiến toàn thân Độc Cô Minh run lên bần bật. Hắn run không phải vì sợ mà vì uy áp này quá mức cường đại, khiến hắn phải vận dụng hết tu vi mới miễn cưỡng đứng vững được. Riêng đám Liễu Thần thì đã bị ép cho quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu lên.
– Giết đệ tử ta, ngươi chôn chung với hắn đi!
Một lão già áo vàng xuất hiện. Thậm chí không cần dùng thần thông nào, chỉ cần điều khiển uy áp tập trung trên người Độc Cô Minh đã đủ để lấy mạng hắn.