– Ngươi tự biết mình, thối lui ra cũng không phải là không thể được.
Dương Khánh rũ mắt nhìn hắn, hiển nhiên còn có ý khác.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lại, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng làm khó dễ lão tử…
Dương Khánh mặt không lộ vẻ gì nói tiếp:
– Ta nghĩ ngươi vẫn không quên chuyện lúc trước hối lộ Thanh Mai và Thanh Cúc
ngay trước mặt ta chứ?
Thanh Cúc nghe vậy dở khóc dở cười,Thanh Mai thường hay trầm lặng cũng không
nhịn được mỉm cười.
Những người khác sửng sốt, không ngờ rằng tên này to gan như vậy, lại dám hối
lộ thị nữ thiếp thân phủ chủ ngay trước mặt phủ chủ.
Ặc… Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời.
Tần Vi Vi cũng bất ngờ quay đầu nhìn lại, giận đến gò má đỏ lên, không ngờ
Miêu Nghị không chỉ đưa hối lộ trước mặt mình, mà còn dám đưa hối lộ cả trước
mặt sơn chủ, khiến cho vị sơn chủ Trấn Hải sơn là mình không thể nào chịu
được.
Cảm thấy mất thể diện liên tiếp, Tần Vi Vi không còn nhịn được cơn giận nữa,
giơ tay chỉ mặt Miêu Nghị gầm lên:
– Miêu Nghị, ngươi…
Tựa hồ Dương Khánh đã ngờ tới phản ứng của nàng, nhẹ nhàng khoát tay ngăn lời
của nàng lại, nhìn Miêu Nghị hỏi:
– Lễ vật ngươi hứa cho ta đâu?
Mọi người nghe vậy yên tĩnh lại.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
– Phủ chủ, ngài cũng đừng đùa giỡn với thuộc hạ, toàn bộ Đông Lai động chỉ
như lòng bàn tay, ngài coi trọng cái gì cứ nói thẳng, thuộc hạ lập tức mang
tới cho ngài.
Dương Khánh khẽ gật đầu nói:
– Ta thấy chiếc áo choàng mà ngươi đang khoác cũng không tồi, nếu ngươi bằng
lòng nhịn đau nhường lại, ta sẽ chuẩn cho ngươi được rút lui khỏi cuộc tỷ thí
này.
Miêu Nghị nghĩ thầm, ta còn tưởng là chuyện gì lớn.
Hắn không nói nửa lời, lập tức tháo dây buộc trên cổ, cởi áo choàng mình ra
đưa cho Thanh Cúc.
Thanh Cúc chuyển giao cho Thanh Mai ngồi trên long câu, Thanh Mai cỡi long câu
đến gần Dương Khánh, giũ áo choàng ra nghiêng mình tự tay khoác lên vai Dương
Khánh.
– Rất vừa vặn!
Dương Khánh kéo kéo hai bên vai áo, phất tay một cái với Miêu Nghị:
– Lui ra đi!
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, coi như đã nhìn ra phủ chủ thưởng thức tiểu tử
này không phải là tầm thường. Đường đường phủ chủ Nam Tuyên phủ chẳng lẽ thiếu
một chiếc áo choàng, hành động này có nghĩa không coi tiểu tử kia là người
ngoài.
Hai vị lão đầu Lam Ngọc môn bên cạnh nhìn nhau, khẽ gật đầu ra hiệu với nhau,
âm thầm truyền âm trao đổi.
– Xem ra bọn Vương Tử Pháp làm không sai, tiểu tử này được Dương Khánh thưởng
thức như vậy, nếu như có thể tranh thủ hắn về phe chúng ta, nói không chừng
một ngày nào đó có thể giáng cho Dương Khánh một đòn chí mạng!
– Không sai, chuyện này rất có tiền đồ, xem ra Lam Ngọc môn ta phải tốn thêm
chút tâm tư trên người tiểu tử này.
Ánh mắt Hùng Khiếu lại lóe lên nhìn chằm chằm thân ảnh Miêu Nghị rời đi, âm
thầm cười lạnh, lại bị tiểu tử này tránh thoát một kiếp.
Mặc dù quy định tỷ thí đoạt lì xì này chỉ có thể phân thắng bại không thể giết
người, nhưng trước đó y vẫn an bài hai vị động chủ thủ hạ Phạm Nhân Phương và
Phương Tử Ngọc hạ độc thủ với Miêu Nghị, bảo hai người nghĩ biện pháp điều
chỉnh đến cùng một tổ với Miêu Nghị.
Một khi ‘lỡ tay’ giết Miêu Nghị, cũng có thể thoái thác vì không nghĩ tới tu
vi Miêu Nghị thấp như vậy, xuất ra tu vi chống cự với tu sĩ Bạch Liên tam phẩm
đối phó Miêu Nghị, dĩ nhiên nguyên nhân là vì chiến tích của hắn trước kia.
Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, dù là Dương Khánh thưởng thức Miêu Nghị, Hùng
Khiếu sẽ nói giúp cho thủ hạ mình vài câu, Dương Khánh cũng không thể nào vì
một tu sĩ cấp thấp đã chết mà làm khó y.
Ai ngờ tiểu tử này lại không sợ mất thể diện, chủ động thối lui ra khỏi tỷ
thí.
Hùng Khiếu nghiến răng một cái, y đã hứa cho Xuân Tuyết một câu trả lời,
nhưng mình đường đường là chủ nhân một sơn, thậm chí ngay cả một tu sĩ cấp
thấp như vậy cũng không đối phó được, thị nữ thiếp thân sẽ nghĩ mình thế nào,
uy tín ở đâu, thể diện của nam nhân ở chỗ nào?!
Sau chuyện của Diệu Pháp tự, vốn là Hùng Khiếu lại muốn tiếp tục hạ sát thủ
với Miêu Nghị, nhưng vì tị hiềm nên không tiện gộp hai chuyện chung vào một
chỗ, cho nên mới tạm thời kiềm chế.
Lần này y tuyệt sẽ không để cho Miêu Nghị sống trở lại Đông Lai động!
Đồng tuyết dưới chân núi đã được chuẩn bị xong, gần trăm vị động chủ giục long
câu vọt xuống.
Cả đám động chủ bất kể có thực lực hay không, biết sơn chủ mình và phủ chủ
Dương Khánh đang quan chiến, ai nấy lộ ra lòng dũng cảm điểm danh khiêu chiến
với nhau, thanh âm càng ngày càng lớn.
Cuối cùng hết thảy bắt cặp với nhau, phân tán đến các khu vực.
Sau khi Dương Khánh gật đầu, các động chủ ở các khu vực nhìn nhau mắt hổ lom
lom lập tức xung phong chém giết, tình cảnh hết sức hoành tráng, đất tuyết bay
tán loạn, kẻ tới người lui.
– Chậc chậc, thật là đặc sắc!
Miêu Nghị ngồi trên long câu quan sát thế trận bên dưới, cảm thấy chênh lệch
tu vi giữa mình và các vị động chủ thật sâu. Thật may là kịp thời thối lui ra
khỏi, nếu không chắc sẽ bị một đòn của người ta đánh cho thất bại lập tức, mùi
vị mất thể diện trước mặt mọi người thật sự vô cùng khó chịu.
Trịnh Kim Long bên cạnh xem cuộc chiến tò mò hỏi:
– Động chủ, tại sao ngài không tham dự?
Nơi này cách xa, y cũng không biết động chủ Đại nhân đã chủ động thối lui, hơn
nữa còn là lui trong mất mặt.
Thật đúng là vạch áo cho người xem lưng, Miêu Nghị bình thản đáp:
– Không hiểu cái gì gọi là tự biết rõ sao?
– Tu vi của động chủ…
Vương Tử Pháp lặng lẽ truyền âm với Trịnh Kim Long, nháy nháy mắt.
Trịnh Kim Long lập tức hiểu mình lỡ lời, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Bên dưới sau một trận kịch chiến, đồng tuyết trắng phau đã bị đạp không còn
hình dạng.
Sau khi vòng thứ nhất chém giết phân ra thắng bại, người thua lui ra, người
thắng lại chia thành cặp tiếp tục tỷ thí với nhau phân cao thấp.
Chư vị sơn chủ ở đây có người vui vẻ, có người sắc mặt hơi trầm xuống.
Dương Khánh khẽ vuốt cằm, phát giác có một ít người thực lực không tệ, có cơ
hội cũng có thể trọng dụng.
Miêu Nghị đứng ngoài xem náo nhiệt, đương nhiên không hề có chút áp lực nào,
quan chiến với vẻ say mê hưng phấn.
Long câu dong ruổi tung hoành chạy chồm như sấm, tình huống hết sức kịch liệt.
Vì tỷ thí mà không phải lo âu đến tính mạng, mọi người đều biết có thể nổi bật
hay không là nhờ ở trận chiến này.
Vòng tỷ thí thứ ba đi qua, sắc mặt của không ít sơn chủ đã đen lại.
Sau vòng thứ năm, vẻ mặt đại đa số sơn chủ đã trở nên cứng đờ, bởi vì tất cả
thủ hạ của bọn họ đã bị loại.
Sắc mặt Tần Vi Vi có hơi vui vẻ, thủ hạ của nàng có hai tên tiến vào sáu người
mạnh nhất.
Bất quá trong lòng nàng cũng hiểu, hai tên thủ hạ này đều là lúc trước Dương
Khánh lo nghĩ cho nàng mới điều động tới Trấn Hải sơn ủng hộ, thực lực vốn là
không kém trong các lộ động chủ.
Đến vòng tỷ thí thứ sáu toàn là cường giả trong các lộ động chủ, trong hai thủ
hạ Tần Vi Vi có một người thua, còn một người tiến vào ba người đứng đầu, có
cơ hội tiến vào chung kết tranh đoạt hạng nhất.