Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 177 : Ngươi đúng là vừa học vừa làm a!


'Vì sao có thông đạo lớn, có thông đạo nhỏ.' Lâm Dịch nghĩ mãi không ra.

Cổ Lan trợn trắng mắt: 'Thực lực mạnh đương nhiên thông đạo lớn, thực lực yếu đương nhiên thông đạo nhỏ. Liên quan đến không gian, có quan hệ rất lớn với thực lực.'

Cùng là Phá Toái Hư Không hoặc là Độ Kiếp Phi Thăng, nhưng sức chiến đấu của mọi người không phải giống như đúc.

Thực lực có cao có thấp rất bình thường.

Lấy mình làm ví dụ, sợ là người nổi bật trong cùng cảnh giới, Trúc Cơ trung kỳ bình thường không phải đối thủ của mình.

'Vậy có loại thông đạo rất rất nhỏ, người bình thường mới có thể đi qua không?' Lâm Dịch lại hỏi.

Thông đạo như này chắc không phải đại lão làm ra.

'Loại này à, nếu Nguyên Anh cảnh có kiến thức cơ sở về không gian, chắc là làm ra được. Nhưng không có tác dụng gì, dùng mấy lần là sụp. Thời gian duy trì phải xem năng lực của bản thân.' Cổ Lan tri thức uyên bác, trực tiếp trả lời.

Lâm Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thảo nào Thượng Võ vị diện chỉ đưa trẻ con đến, đúng là do thông đạo. Nhìn thành tựu của bọn hắn, chắc là được tập trung huấn luyện các loại tri thức trước khi đưa tới, sau đó thừa dịp loạn trà trộn vào Đại Hạ.

Cửu Tinh tháp tồn tại để quấy rối, đồng thời có nghĩa vụ bồi dưỡng bọn hắn.

Dù sao đều là trẻ con, dù hiểu biết nhiều hơn nữa, cũng không dễ trưởng thành ở nơi tứ cố vô thân.

Thế lực của Cửu Tinh tháp đi sâu các ngành các nghề, năng lực kiếm tiền không kém. Nếu không, cũng không phụng dưỡng nổi nhiều cao thủ như vậy.

'Vậy có phương pháp tìm ra loại thông đạo này không?' Lâm Dịch muốn giải quyết triệt để vấn đề này.

Cổ Lan nhìn hắn: 'Rất khó nói, thực lực của ngươi đạt đến, cảm ứng sơ qua là thấy linh khí chỗ đó không bình thường. Với thực lực bây giờ của ngươi, muốn tìm không khác gì mò kim đáy biển.'

Rất nhiều tông môn có tiểu thiên địa của mình, nguyên lý giống không gian dị thứ nguyên, ẩn giấu cực kỳ kín đáo, có rất nhiều bảo bối. Nếu bị tìm thấy dễ dàng như thế thì mọi người tu luyện làm gì.

'Phiền toái a!' Lâm Dịch nhức đầu.

Cổ Lan không quan tâm: 'Mạnh mẽ tự sẽ mở ra, một ít nhỏ yếu cũng không có ảnh hưởng gì. Dùng mấy lần là mất, có gì phải lo.'

Lâm Dịch thấy cũng đúng, không có nhiều người trà trộn vào Bách Võ thành, không phải bọn hắn không muốn, mà là không thể, sợ rằng lối đi kia không dùng được nhiều lần.

Lâm Dịch lại hỏi: 'Yêu thú cao cấp có thể giao lưu không?'

'Đương nhiên có thể.'

'Yêu thú bên ta hình như không thể giao lưu, yêu thú ngang với Tông Sư.'

Cổ Lan trợn trắng mắt: 'Người ta không có hứng thú thôi.'

Lâm Dịch thấy cũng đúng, yêu thú cấp 2 đã có thể giao lưu, huống chi là cao cấp hơn.

Sợ rằng Cửu Tinh tháp cấu kết với yêu thú, nên mới trốn được ở khu vực của bọn chúng.

'Đúng rồi, phải có lý giải với không gian mới luyện chế được pháp bảo trữ vật à?' Lâm Dịch nhớ tới pháp bảo trữ vật, thuận tiện hỏi.

'Đương nhiên, liên quan đến không gian, ngươi bây giờ không cần phải nghĩ.' Cổ Lan gật đầu khẳng định.

Tối thiểu là Nguyên Anh cảnh, có cảm ngộ nhất định với lực lượng không gian mới được.

Lâm Dịch bất đắc dĩ, mình mới Trúc Cơ trung kỳ, đường phải đi rất xa.

Trúc Cơ cảnh mới là nhập môn mà thôi.

Bận rộn trong mộng một ngày, Lâm Dịch tỉnh lại.

Làm xong điểm tâm, tiễn mọi người đi làm, đẩy Thẩm Thiến đến cửa hàng.

Đội trang trí đến từ sớm.

Thẩm Bối Bối liên lạc người có thực lực, nhân viên rất nhiều, cộng thêm không phải sửa mấy, chắc một hai ngày là được.

Lúc đi qua tiệm sách, Thẩm Thiến thuận tiện mua một ít.

Lâm Dịch hồ đồ.

Ngươi đúng là vừa học vừa làm a!

Sau đó bàn bạc và quyết định phương án trang trí, Thẩm Thiến ngồi ngoài cửa an nhàn phơi nắng đọc sách, thỉnh thoảng xem tình hình bên trong.

Lâm Dịch không có việc gì, có thể tu luyện trong mộng, ban ngày rất nhàn.

Đến trưa ăn cơm xong đẩy Thẩm Thiến về nghỉ.

Sau đó Lâm Dịch đi mua dược liệu, tìm chỗ không người ngự kiếm phi hành, chạy tới căn cứ bí mật luyện chế thuốc mỡ rồi về nhà.

Gõ cửa nhà Thẩm Thiến rồi vào.

Thẩm Thiến ngồi trên xe lăn đọc sách.

Lâm Dịch đưa thuốc mỡ cho nàng.

'Đây là cái gì?' Mở ra cái bình, bên trong là thuốc mỡ sền sệt. Thẩm Thiến ngửi thử, thấy trông không đẹp nhưng khá thơm.

'Đây là thuốc mỡ của sư môn ta, chuyên môn xóa sẹo.' Lâm Dịch giải thích.

Thẩm Thiến hơi rung động, kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, lát sau mới nói: 'Sao ngươi biết ta cần thứ này?'

'Lúc trước thấy mà…… Trông không giống bỏ mặc, cho nên ta đoán Thiến tỷ từng dùng một vài sản phẩm, nhưng hiệu quả không tốt lắm.' Lâm Dịch lúng túng nói.

Lúc ở Thẩm gia, Thẩm Thiến kéo tay áo lên.

Quần áo của nàng lấy tay dài làm chủ, càng không mặc quần đùi hay váy, bởi vì trên người có rất nhiều vết sẹo.

'Hiệu quả thế nào?'

Năm đó Thẩm Thiến hết cách mới phải dùng thủ đoạn đó tôi thể. Nàng tuy không để ý lắm, nhưng cũng không muốn trên người toàn là sẹo, trông rất đáng sợ. Nhưng hàng trên thị trường, quảng cáo thì rất hay, dùng thì bình thường, nhất là tình hình cực kỳ nghiêm trọng như nàng.

'Thuốc đến bệnh trừ, có hiệu quả ngay lập tức.' Lâm Dịch khẳng định, tựa như thần y phiêu bạt giang hồ.

Thẩm Thiến kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, không hề hoài nghi, trực tiếp kéo tay áo trái, muốn bôi thử nhưng vận động không tiện.

Nói với Lâm Dịch: 'Ngươi bôi giúp ta đi!'

'A!' Lâm Dịch khó xử: 'Nếu không ta gọi Thư Ký về?'

Thẩm Thiến buồn cười: 'Có gì phải ngại, có nhờ ngươi bôi toàn thân đâu. Nếu chỉ bôi một chút xíu, ngộ nhỡ có hiệu quả thì khó coi lắm, phải bôi toàn bộ cánh tay mới được!'

Nàng tin tưởng hiệu quả của thuốc mỡ, đang định chứng kiến kỳ tích đây.

Lâm Dịch cũng thấy mình nghĩ quá nhiều, bây giờ không phải cổ đại, sờ tay nhỏ rất là phổ biến.

Lúc nhỏ còn kỳ lưng giúp Tống Tình, tắm cho Tống Bảo Nhi. Vấn đề nhỏ, ai có chị em gái cũng biết.

Dù sao mình không làm được gì, điểm này Lâm Dịch có lòng tin.

Thực lực khẳng định không bằng Thẩm Thiến.

Lâm Dịch trực tiếp rửa sạch tay, chấm thuốc mỡ, hỗ trợ bôi lên.

'Hơi ngứa.' Bôi lên thuốc mỡ, Thẩm Thiến khẽ nhíu mày.

'Ngứa là bình thường, dược hiệu bắt đầu phát huy, hết nhanh thôi.' Cổ Lan đã nói rõ dùng đơn thuốc hoàn chỉnh sẽ gặp phải tình huống gì.

Thẩm Thiến gật đầu, chút ngứa này đúng là không thành vấn đề, nhẹ nhàng hơn những đau khổ mà nàng từng chịu nhiều.

Theo thời gian trôi qua, dược lực dần dần ngấm vào da thịt, lớp thuốc mỡ cũng khô lại. Một lúc sau, Lâm Dịch nhẹ nhàng kéo lớp thuốc khô, nhìn tình hình cánh tay.

Thẩm Thiến kinh hỉ giơ tay lên, kinh ngạc nói: 'Khỏi? Khỏi rồi?'

Chờ không bao lâu đã khỏi hẳn, thứ này quá thần kỳ đi!

'Nếu đem đi bán, đoán chừng nữ nhân sẽ điên cuồng!' Thẩm Thiến cảm thán từ đáy lòng.

Lâm Dịch cười nói: 'Chị là Võ Tôn, năng lực chịu đựng vốn đã mạnh, mới dùng phối phương hoàn chỉnh. Người bình thường dùng cái này, có khi gãi nát tay chân.'

Thứ gì cũng không thể quá đà, Thẩm Thiến thực lực mạnh mẽ, năng lực chịu đựng mạnh, Lâm Dịch mới dám bôi nguyên thuốc mỡ.

Người bình thường phải pha loãng, phải cân nhắc các loại vấn đề.

Lâm Dịch không nghĩ đến chuyện bán.

Chủ yếu là sợ phiền toái, nhưng có thể đưa đan phương cho Đường tỷ. Nếu nàng muốn bán thì bán, chia cho mình một ít lợi nhuận là được.

'Cũng đúng, thật ra vừa rồi ngứa rất khó chịu.' Thẩm Thiến gật đầu.

Lâm Dịch dở khóc dở cười: 'Ngươi chỉ nói là hơi ngứa.'

'Ta còn cho rằng đấy là bình thường, tranh thủ nào, giúp ta bôi tay kia, chân nữa…… Người nữa.' Thẩm Thiến hứng thú tăng vọt.

'Ta gọi Bối Bối về giúp ngươi.' Lâm Dịch lý trí nói.

Nói đùa, tay chân còn tạm được, trên người thì đừng cân nhắc.

Lần này Thẩm Thiến không cự tuyệt, chờ Thẩm Bối Bối về hỗ trợ.

Lâm Dịch để thuốc mỡ lại rồi về phòng.

Bận rộn một hồi, thần thức phát hiện Thẩm Bối Bối về, sau đó bắt đầu giúp Thẩm Thiến bôi thuốc mỡ.

Dùng thần thức nhìn trộm hơi bị vô đạo đức.

May mà đồ chơi này không phải nhìn thấy hết, mà là phản hồi bằng phương thức trừu tượng hóa, chỉ nhìn thấy hình dáng động tác lờ mờ, không quá đáng lắm.

Lâm Dịch chỉ nhìn qua rồi thôi.

Một lúc sau, chắc là dược hiệu phát huy, Thẩm Thiến được Thẩm Bối Bối giúp tắm rửa thay quần áo, chạy tới khoe khoang.

Đầu tiên, Lâm Dịch nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, sau đó vụng trộm nhìn lướt qua ngực.

Đây chính là vận mệnh a.

Tuy là chị em, nhưng chênh lệch đúng là không nhỏ.

Hai người không ở lại lâu.

Đầu tiên là cảm ơn, sau đó không kịp chờ đợi chạy đi mua quần áo.

Chắc Thẩm Thiến gọi cho Đường Tư, nàng mừng rỡ gọi về: 'Ngươi còn thuốc mỡ không?'

'Đường tỷ có sẹo?' Lâm Dịch sững sờ.

'Có mà! Người đi trong giang hồ, có ai không bị chém. Ta không phải sinh ra đã là Võ Tôn, hơn nữa dù có là Võ Tôn cũng khó bảo đảm không bị thương a. Thuốc của ngươi có thể mở rộng không?' Đường Tư sáng mắt lên.

Có không ít nữ võ giả, cho dù là người thường, có vết sẹo cũng rất bình thường. Sản phẩm trừ sẹo trên thị trường có ít hiệu quả với sẹo nhạt, với sẹo do bị chém thì không có hi vọng, trừ phi cấy da, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.