Thẩm Bối Bối hờ hững nhìn hắn.
Đúng là làm khó thằng cha này, số lời trong hôm nay đã sắp nhiều hơn tất cả trước đây cộng lại.
Nếu không vì nịnh bợ Lưu gia, chắc hắn không kiên nhẫn như thế, ngồi nói nhảm với mình lâu như thế.
Rất khó tưởng tượng, cuộc gặp mặt mà mình từng khát vọng, đến khi xảy ra trước mắt, lại không hứng thú nổi.
Cái gì là đền bù mình.
Thuận miệng nói mà thôi.
Cái gọi là nhà, nàng sớm đã không hứng thú.
Cho rằng mình vẫn là Thẩm Bối Bối mặc người bắt chẹt, Thẩm Bối Bối bị ức hiếp thì đến tìm cha, chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng của đối phương?
Thẩm Gia Vận phát hiện nữ nhi của mình thay đổi.
Kiên cường hơn trước kia nhiều, ngày trước một ánh mắt lạnh lẽo của mình, nàng sẽ sợ đến phát run. Đừng nói là cãi nhau, ngay cả nhìn cũng không dám.
Nhưng hắn không coi Thẩm Bối Bối ra gì.
Chẳng lẽ nàng dám phản kháng mình sao?
Hai bảo tiêu khôi ngô được hắn mang đến có thực lực Võ Đồ hậu kỳ. Bọn hắn rất cao lớn, có khí thế độc nhất của võ giả, trông càng đáng sợ.
Đối mặt uy hiếp của hai người, Thẩm Bối Bối như không nhìn thấy.
Hai tay nâng chén trà, rõ ràng thời tiết rất nóng, lại cảm thấy trong lòng rất lạnh. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, mới có thể làm ấm cõi lòng lạnh buốt.
'Hôn nhân đại sự, cha mẹ định đoạt, ngươi không gả cũng phải gả!' Bản thân Thẩm Gia Vận có chút thành tựu, gia tộc có Võ Sư đỉnh phong tọa trấn, đương nhiên hình thành thái độ không coi ai ra gì.
Hơn nữa thông gia có lợi ích rất lớn.
Sau khi Thẩm Thiến bỏ trốn, Thẩm gia nói ra mất mặt, thấy Lưu gia không nhắc đến chuyện này, dứt khoát giả câm vờ điếc. Nhưng ai ngờ lão đại Lưu gia vô thanh vô tức thành Võ Tôn, Thẩm gia lập tức tỉnh ngộ, cơ hội đến.
Còn may mọi người làm ăn với nhau, cũng không có mâu thuẫn. Nhắc lại chuyện này, Lưu gia thấy bội ước thì mất mặt, được Thẩm gia tương trợ cũng có lợi ích với gia tộc, cho nên gật đầu đồng ý.
Hắn tới đây không phải thỉnh cầu Thẩm Bối Bối, từ lúc đầu nàng đã không có quyền lựa chọn.
Đương nhiên, nếu Thẩm Thiến không tự tìm đường chết, nàng cũng không có quyền cự tuyệt. Đây chính là Thẩm gia, đây là nghĩa vụ của các nàng khi sinh ra ở Thẩm gia.
Lâm Dịch nhận cuộc gọi của Đường Tư, lái xe đến.
Cửu Tinh tháp tạm thời nằm yên, Lâm Dịch không cần suốt ngày đề phòng nữa. Dựa vào thần thức, không sợ người ta lặng lẽ mò đến làm thịt.
Đến quán trà, Lâm Dịch bảo với phục vụ là đến tìm người rồi lên phòng.
Trong quán trà chỉ có một Võ Sư sơ kỳ, chắc chắn là Thư Ký.
Trực tiếp lên lầu, Lâm Dịch quyết đoán đẩy cửa phòng bao.
Đúng lúc nhìn thấy hai bảo tiêu muốn ra tay.
Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ một cái. Hai võ giả lập tức cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ xông vào cơ thể. Bọn hắn dốc sức ngăn cản lực lượng này, không cho nó ăn mòn thân thể, trán đổ mồ hôi lạnh. Thoáng cái đã không kiên trì nổi, xụi lơ dưới đất như một bãi bùn nhão.
Người này là Võ Sư!
Tiêu chuẩn của Võ Sư chính là chân khí ngoại phóng, Lâm Dịch ra chiêu đơn giản, nhưng trực tiếp bại lộ thực lực của mình.
Thẩm Gia Vận sửng sốt, hắn là cảnh giới Võ Đồ, cũng có chút nhãn lực, phát hiện người xông vào khá mạnh.
'Ngươi là ai?' Hắn cảnh giác hỏi.
Lâm Dịch không để ý tới hắn, lo lắng nhìn Thẩm Bối Bối: 'Ngươi không sao chứ!'
Hắn quan tâm thì loạn, hai Võ Đồ chẳng lẽ có thể ức hiếp Võ Sư?
Còn Thẩm Gia Vận trước mắt, tuổi đã cao mà vẫn là Võ Đồ, nhìn qua là biết quen sống trong nhung lụa, cho dù có cảnh giới cũng không phát huy được thực lực.
Thấy Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện, Thẩm Bối Bối cảm thấy ấm áp.
Vội vàng lắc đầu: 'Ta không sao.'
'Bọn hắn muốn làm gì?' Lâm Dịch không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thư Ký bị ức hiếp.
Thẩm Gia Vận thấy Lâm Dịch nhìn đến thì hoảng sợ. Hắn thấy kết cục của hai bảo tiêu, biết mình đánh không lại đối phương.
'Vị huynh đệ này, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải người xấu, ta là cha của Bối Bối.' Thẩm Gia Vận nhẫn nại giải thích.
Không có cách nào, gia hỏa này nắm đấm cứng.
Lâm Dịch sững sờ nhìn hắn, lại nhìn Thẩm Bối Bối: 'Hắn nói thật sao?'
'Sai, đầu óc có vấn đề, chúng ta về đi.' Thẩm Bối Bối không thèm nhìn Thẩm Gia Vận, đứng lên cười nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch không tin là giả, nhưng đây là việc nhà của Thẩm Bối Bối, hắn không biết nhúng tay vào kiểu gì. Dù sao không thể – không thèm hỏi han, trực tiếp ra tay đánh cha của người ta nhé.
Thẩm Gia Vận thấy Thẩm Bối Bối muốn đi, vội vàng quát: 'Ngươi không được đi!'
Lâm Dịch nhíu mày, bất thiện nhìn hắn.
Thẩm Gia Vận có cảm giác rơi vào hầm băng, không nhịn được run rẩy.
Thẩm Bối Bối nhìn hắn, ngọt ngào cười nói: 'Hình như ngươi hiểu lầm, ta không tới vì sợ ngươi, chỉ muốn xem sau nhiều năm như thế, ngươi biến thành thế nào, kết quả là…… Rất nhàm chán.'
'Tiện nhân này!' Thẩm Gia Vận thấy mình bị vũ nhục, hơn nữa kẻ đó là con gái của mình.
Lâm Dịch giận dữ, đưa tay chuẩn bị đánh tới một quyền.
Thẩm Bối Bối nhanh hơn, nhẹ nhàng lắc tay, lực lớn đẩy Thẩm Gia Vận lảo đảo.
Hắn không bị thương nhưng hoảng sợ phát hiện.
Con gái mà mình chưa từng chú ý, cho rằng không có thiên phú, vậy mà thành Võ Sư!
Vốn liếng để hắn phách lối, thoáng cái không còn.
Mình không thể bắt chẹt được đứa con gái này nữa.
Chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là thông gia nên làm gì?
Thế hệ này của Thẩm gia chỉ có hắn sinh hai con gái, kết quả cùng nhau bỏ trốn. Nếu không có Lưu gia, sợ rằng cả đời hắn cũng không nhớ mình có hai con gái.
Nhưng nếu không có con gái, Lưu gia phải làm sao?
Đó chính là gia tộc Võ Tôn a!
Cho dù con gái trở thành Võ Sư thì sao?
Võ Sư không cùng đẳng cấp với Võ Tôn.
Lão đại Lưu gia đang tráng niên, chỉ cần bấu víu quan hệ với bọn hắn, đủ để thế lực của Thẩm gia lên một bậc thang, huy hoàng mấy chục năm.
Hắn siết chặt nắm đấm, không cam lòng từ bỏ, nhưng sợ đi lên chịu nhục.
Hắn nhìn ra, Thẩm Bối Bối cho hắn thể diện. Chứ nam nhân kia mà ra tay, không đơn giản là lui hai bước.
Ra khỏi cửa, Lâm Dịch quay đầu nhìn Thẩm Gia Vận đang sững sờ, ánh mắt bất thiện, có ý cảnh cáo, không hi vọng hắn gây thêm chuyện.
Đi được một đoạn.
Thẩm Bối Bối mới hỏi: 'Sao ngươi đến đây?'
'Đường tỷ gọi cho ta, lo ngươi chịu thiệt.' Lâm Dịch nói đúng sự thật.
Thẩm Bối Bối cười nói: 'Mấy cái Võ Đồ, làm sao chịu thiệt được.'
'Không phải……' Lâm Dịch há miệng nhưng không biết nên nói thế nào. Thấy quan hệ cha con này, hắn không thể nói – đó là cha ngươi, ta sợ ngươi hồ đồ.
'Không cần kiêng kỵ, ta và chị coi như hắn đã chết. Bất kể hắn làm gì, đều không ảnh hưởng đến chúng ta.'
Nàng vốn cho rằng tâm cảnh của mình sẽ bị chấn động, nhưng thực tế là rất bình tĩnh, như đối xử với tôm tép nhãi nhép.
Còn may là nàng.
Nếu là chị, Thẩm Bối Bối thậm chí hoài nghi, ba người này có thể lành lặn rời khỏi Bách Võ thành hay không.
Hai người ra khỏi quán trà.
Lâm Dịch phát hiện Đường Tư đứng ở bên ngoài.
'Thế nào?' Đường Tư thấy hai người ra thì chạy thẳng tới.
'Trước đây chị ta có việc hôn nhân, gần đây nhà kia có người trở thành Võ Tôn, bọn hắn nhớ tới chuyện này, vội vàng chạy tới. Sau khi biết chị ta bị thương thì có ý định với ta, muốn đưa ta cho người.' Thẩm Bối Bối rất bình tĩnh nói.
'Cặn bã!'
Lâm Dịch và Đường Tư đồng thời gắt một tiếng.
Thẩm Bối Bối dở khóc dở cười, hai ngươi thật là đồng bộ a.
Đường Tư nghiến răng nghiến lợi: 'Người nhà này đúng là có bệnh, con gái bị ức hiếp, hắn thờ ơ lãnh đạm. Con gái rời nhà trốn đi hắn cũng không tìm. Con gái bị thương, hắn không thèm gọi điện hỏi. Thế mà vì nịnh bợ người khác, hắn vội vã chạy tới đây. Hắn là cái quái gì? Có kẻ làm cha như thế sao? Ta cho hắn không ra được Bách Võ thành!'
Nói xong, muốn chạy tới hung hăng đánh người kia.
Thẩm Bối Bối vội vàng bắt Đường Tư lại, dở khóc dở cười: 'Bỏ đi, một người đi đường mà thôi. Chúng ta sớm đã coi như hắn không tồn tại, không đáng để tức giận.'
Đường Tư bất mãn: 'Ngoài miệng nói thế, ai biết trong lòng ngươi nghĩ gì, không đánh thì thôi. Chúng ta không có lập trường, đến bệnh viện với ta!'
'Chị ta tỉnh rồi à?'
'Vẫn chưa tỉnh, ta phải đi thúc nàng. Nếu không tỉnh lại, em gái bị ép gả đi mất, xem nàng có khóc không.' Đường Tư rất bất mãn.
Việc nhà không tiện quản a, phải Thẩm Thiến ra xử lý mới được.
Hơn nữa Thẩm Thiến đã trở thành Võ Tôn, rất nhiều chuyện cũng nên kết thúc. Nếu không, người Thẩm gia dựa vào thân phận của nàng, ra ngoài diễu võ giương oai thì uất ức.
Đường Tư và Thẩm Bối Bối đi nhờ tới, cho nên ba người ngồi xe của Lâm Dịch.
Bệnh viện.
Đường Tư vào phòng bệnh, nắm tay Thẩm Thiến, dốc bầu tâm sự.
'Em gái ngốc của ta, ngủ đủ chưa. Em gái của chúng ta sắp bị ép xuất giá rồi, ngươi hiểu em gái mình mà. Nàng vốn mềm lòng, dễ bị ức hiếp, phải có ngươi mới được a!'
Vừa mới dứt lời, Đường Tư nhạy bén cảm thấy tay Thẩm Thiến hơi động, ngẩn người ra.
'Làm sao vậy?' Thẩm Bối Bối hỏi vội.
'Tay chị ngươi vừa động đậy.' Đường Tư ngơ ngác.
Nàng lại nói: 'Hơn nữa, lão cha cặn bã của ngươi mang hai bảo tiêu tới cửa, định ép Bối Bối về, vì sao trên đời có loại súc sinh như thế đây?'
Trong nháy mắt đó, nhiệt độ phòng bệnh như hạ xuống.
Thẩm Thiến từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn Đường Tư rồi nhìn Thẩm Bối Bối và Lâm Dịch, môi khẽ nhúc nhích: 'Đỡ ta dậy!'