Cái này lửa nhiệt độ tối thiểu có hơn ngàn độ chi cao, chỉ sợ sinh sinh có thể đem người cho đốt thành tro, có thể đem người cho hòa tan mất!
Trần Phong bị ngọn lửa càn quét ở bên trong, làm sao có thể có thể còn sống?
Dương Cảnh Thiên đắc ý Chi cực, trên mặt hiện lên nồng đậm ngoan độc chi sắc, ha ha ha ha: “Trần Phong, nếm thử ta liệt hỏa đan tư vị đi! Cái này liệt hỏa đan chừng hơn ngàn độ, ta liền không tin ngươi còn có thể chống đỡ xuống tới!”
Vậy mà là liệt hỏa đan! Phía dưới đệ tử, có người hét lên kinh ngạc, hô: “Liệt hỏa đan chính là dùng bảy loại chí dương chí cương dược vật luyện chế mà thành, cực kỳ đắt đỏ, nhưng là uy lực cũng mạnh phi thường, tiếp xúc vật thể thì sẽ bạo tạc, sinh ra liệt hỏa, hỏa diễm nhiệt độ đạt hơn ngàn độ, có thể tất nham thạch đều hỏa táng!”
Hàn Ngọc Nhi phát ra một tiếng mang theo tiếng khóc nức nở thét lên, trên mặt hiện lên một vòng tuyệt vọng cùng to lớn ủy khuất, liền muốn hướng phía trên đài bổ nhào qua.
Thẩm Nhạn Băng còn có thể duy trì tỉnh táo, tranh thủ thời gian một tay lấy nàng bắt lấy, thấp giọng quát nói: “Ngươi đi lên làm cái gì? Dựa theo quy củ, ngươi như đi lên, Dương Cảnh Thiên có thể tùy tiện đánh chết ngươi không dùng chịu trách nhiệm.”
Hàn Ngọc Nhi lệ rơi đầy mặt, thì thào nói ra: “Sư đệ chết rồi, ta sao lại sống một mình? Ta cùng hắn chết chung!”
“Ngươi muốn chết còn không dễ dàng?” Lúc này trong đám người bỗng nhiên đi tới hai cái trẻ tuổi đệ tử, hai người trên mặt đều là lộ ra vẻ dâm tà, ánh mắt cực kỳ tham lam nhìn xem Hàn Ngọc Nhi, hận không thể có thể đem nàng quần áo lột sạch.
Hai người một trái một phải đi hướng Hàn Ngọc Nhi, cười hắc hắc nói: “Ngươi muốn chết, chúng ta mặc kệ, trước khi chết trước hết để cho huynh đệ chúng ta dễ chịu dễ chịu, huynh đệ ta có thể trực tiếp để ngươi vui vẻ chết đi.”
Nói hai người liền vươn tay hướng Hàn Ngọc Nhi trên thân chộp tới.
Hàn Ngọc Nhi trong mắt nước mắt liên tục, lúc này đã thần chí không rõ, ngay cả tránh né cũng không biết tránh.
Thẩm Nhạn Băng trong tay đại kiếm vung lên, mang theo một cỗ lăng lệ kình phong, quát: “Cút!”
Kia hai cái đệ tử không dám trêu chọc nàng, tranh thủ thời gian hướng lui về phía sau hai bước, hai người nhìn xem Thẩm Nhạn Băng, sắc mặt thay đổi, lạnh giọng nói ra: “Thẩm Nhạn Băng, ngươi là muốn chết đúng không? Ngươi biết chúng ta là ai chăng? Chúng ta đều là đã tiến vào nội tông năm năm trở lên! Chúng ta đứng sau lưng, là nội tông tổng bảng bên trên cao thủ, Trương Đức Trương sư huynh.”
“Hiện tại Trần Phong chết rồi, cái này tiểu nương môn nhi không có gì dựa vào, chẳng lẽ ngươi có thể che chở hắn cả một đời? Chúng ta thế nhưng là nhìn ra? Dương Cảnh Thiên cùng ngươi có thâm cừu lớn oán, Trần Phong chết rồi, không ai che chở ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sống không được bao lâu!”
“Mà lại chúng ta Trương Đức Trương sư huynh cũng không phải dễ trêu, hôm nay ngươi nếu là không đem Hàn Ngọc Nhi giao ra, coi chừng Trương Đức sư huynh làm thịt ngươi.”
Nghe tới hai người bọn họ nói chuyện, người chung quanh trên mặt đều là lộ ra vẻ kiêng dè, không ít người đều hướng lui về phía sau.
Nội tông mấy ngàn tên đệ tử, có thể xếp vào tổng bảng bên trong đều là cực kỳ cường hoành hạng người , người bình thường căn bản không dám trêu chọc.
Lúc này một cái lam sam nam tử đi tới, mới vừa nói hai người tranh thủ thời gian nịnh nọt quá khứ, đối đãi hắn giống đối đãi chủ tử đồng dạng, hổ thẹn cao khí giương mà đối với Thẩm Nhạn Băng quát: “Đây cũng chính là chúng ta Trương Đức Trương sư huynh.”
Trương Đức thản nhiên nói: “Đem Hàn Ngọc Nhi giao ra. Đây là ta nhìn trúng người.”
Nói, trên người hắn tản mát ra khổng lồ uy áp, để Thẩm Nhạn Băng cơ hồ không thở nổi. Cứ việc Trương Đức gãy một cánh tay, thực lực đại giảm, nhưng vẫn là vượt xa Thẩm Nhạn Băng, hai người to lớn chênh lệch đẳng cấp, tuỳ tiện không thể đền bù.
Nhưng Thẩm Nhạn Băng vẫn là ráng chống đỡ lấy để cho mình đứng nghiêm, thần sắc lạnh lẽo: “Hôm nay ta ở đây, ai cũng mang không đi nàng.”
“Ha ha, ” Trương Đức cười ha ha nói: “Trần Phong đều chết rồi, ngươi còn muốn làm là như vậy sao?”
Bởi vì Trần Phong, hắn mất đi một đầu cánh tay, hận thấu Trần Phong. Xem xét Trần Phong bỏ mình, lập tức đến cướp đoạt hắn nữ nhân, vì chính là để Trần Phong chết đều bị to lớn sỉ nhục.
Trong lòng của hắn ngoan độc thầm nghĩ: “Trần Phong, ngươi chết không sao, ngươi chết rồi, ta phải ngủ ngươi nữ nhân, để ngươi chết cũng không yên ổn.”
Thẩm Nhạn Băng cao giọng nói: “Trần Phong không có chết, ' Trần Phong không thể nào chết được.”
Nàng nói lời này, tựa hồ chỉ là vì cường điệu mình nội tâm tín niệm thôi, thậm chí liền ngay cả chính nàng, cũng không tin chính mình nói câu này.
Bên nàng đầu hướng Sinh Tử Đài bên trên nhìn lại, chỉ thấy một đại đoàn liệt hỏa ở nơi đó lẳng lặng thiêu đốt lên, không có bất kỳ cái gì âm thanh, bên trong cũng không có động tĩnh, tựa hồ Trần Phong đã bị đốt thành tro bụi.
Vừa rồi châm chọc Thẩm Nhạn Băng tên kia đệ tử quay đầu, cái cằm có chút giơ lên, thần sắc kiêu căng, dương dương đắc ý nói ra: “Thấy không, đây chính là thế gia đại tộc nội tình, cái này một viên liệt hỏa đan ở trong phòng đấu giá, tối thiểu muốn một vạn khối trung phẩm linh thạch mới có thể chụp được đến! Ngươi dạng này quỷ nghèo tích lũy cả một đời cũng tích lũy không đủ cái này tiền! Mà Dương Cảnh Thiên loại này con em thế gia lại có thể từ trong gia tộc đạt được! Trong chiến đấu, đây chính là đủ để quyết định chiến đấu thắng bại đòn sát thủ, đây chính là thế gia nội tình!”
Dương Siêu cũng cuồng thanh cười nói: “Tiểu súc sinh, hiện tại ta nhìn ngươi còn cuồng cái gì cuồng? Hoành cái gì hoành?”
Hắn tiếp lấy thở dài: “Ai nha, cây cảnh thiên a, không phải thúc thúc nói ngươi, vì giết tên tiểu súc sinh này, hao phí một viên trân quý như vậy liệt hỏa đan, thật không đáng a! Cái này tiểu súc sinh mệnh còn không có đan dược này đáng tiền đâu!”
“Thật sao?”
Rời Đại sảnh Dong Binh, nhân viên công tác trung niên kia liền dẫn Hạ Ngôn đi tới thành Tây.
Cùng cảm thấy Hạ Ngôn cùng không khó ở chung, cho nên tên nhân viên công tác này cũng dần nói nhiều lên. Biết được Hạ Ngôn lần đầu tiên tới thành Hoa Thanh này, nhân viên công tác này liền ưỡn ngực, bắt đầu nói một ít cố sự danh nhân thành Hoa Thanh.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Hạ Ngôn biết hắn tên Thượng Phú Quý.
– Tiên sinh! Mấy dong binh ngài cần tìm đều là bằng hữu của ngài sao? Thượng Phú Quý ánh mắt lóe lên. do dự hỏi.
Vừa rồi hắn đã muốn hỏi vấn đề này, chẳng qua lo lắng Hạ Ngôn tức giận mình hỏi nhiều quá. Tuy nhiên sau một hồi càng quen thuộc với Hạ Ngôn, lá gan Thượng Phú Quý cũng lớn thêm không ít.
Hạ Ngôn nói:
– Bọn họ là bằng hữu của ta!
Thượng Phú Quý nghe vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Có thể cùng dong binh tứ cấp kết giao bằng hữu, đó đúng là một phần vinh quang lớn mà ở thành Hoa Thanh, bình thường người có quan hệ với dong binh tứ cấp, đều là nhân vật thượng tầng.
Thượng Phú Quý từ khi sinh ra đến ba mươi lăm tuổi, vẫn đều sinh hoạt ở thành Hoa Thanh, đối với một mảnh khu thành Tây cũng tương đối hiểu biết. Ở nơi đó, đều là những người tương đối bần cùng.
Mà bằng hữu của vị dong binh tứ cấp trẻ tuổi này, lại cư ngụ ở khu nhà cũ thành Tây. Thượng Phú Quý tận đáy lòng hâm mộ những người kia có được bằng hữu như Hạ Ngôn, hơn nữa Hạ Ngôn còn tự mình tới thành Hoa Thanh tìm kiếm bọn họ, còn ở Đại sảnh Dong Binh đợi hai ngày. Thượng Phú Quý công tác ở Đại sảnh Dong Binh gần hai mươi năm, hiểu biết đối với tình hình dong binh thành Hoa Thanh này rất sâu. Dong binh ở thành Tây, thực lực cùng không mạnh.
– Tiên sinh! Phía trước là khu nhà viết trên tư liệu đăng ký, bằng hữu của ngài nếu không làm nhiệm vụ mạo hiểm, như vậv hẳn ở ngay trong đó. Ta đi gọi cửa cho ngài.
Trên mặt Thượng Phú Quý mang vẻ cười lấy lòng, khom lưng nói.
Hạ Ngôn quét nhìn một khu nhà cũ cách đó không xa, gật đầu. Khu nhà này hẳn xây dựng mẩy chục năm trước, đến bây giờ vẫn chưa từng tân trang lại, thoạt nhìn có chút cũ nát.
Thượng Phú Quý được Hạ Ngôn cho phép, nhanh chóng bước lên, dùng sức gõ lên cửa.
Hạ Ngôn cũng đi theo Thượng Phú Quý, đứng trước cửa sân.
-Hả?
Qua một lúc, Thượng Phú Quý nhướng mày.
Trong viện, hình như không có tiếng động gì, lẽ nào không có người?
Trong lòng Hạ Ngôn cùng thầm than, có thể lúc này không nhìn thấy mấy người Bạch Hoa rồi.
“Lần này không thấy được mấy người Bạch Hoa, phải chờ lần sau vậy. “ Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.
Soạt soạt soạt!
Đột nhiên, trong viện vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên. Thượng Phú Quý thoáng cái lấy lại tinh thần, lại liên tục gõ cửa mấy tiếng.
– Ai đó?
Bên trong truyền ra một giọng nói già nua, nghe ra hình như là người lão nhân lớn tuổi.
– Chúng ta đến tìm vài người, mời mở cửa. Thượng Phú Quý giành nói trước Hạ Ngôn.
“Chi nha!” một tiếng, cửa viện mở ra, bên trong hiện ra một gương mặt đầy nếp nhăn. Trong tay lão nhân còn cầm một ngọn đèn, mắt mở to nhìn Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý.
– Lão nhân gia! Ta là nhân viên công tác Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, tới tìm vài vị dong binh.
Thượng Phú Quý xoay người nhìn Hạ Ngôn, sau đó cười nhìn lão nhân nói.
Mẫu thân! Là ai gõ cửa vậy? Lúc này, trong một gian sương phòng một cô gái mang thai bước ra tuổi khoảng hai mươi, chậm rãi đi ra cửa hỏi, ánh mắt lướt qua trên người Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý.
– À! Các người tới tìm người sao? Sân viện này hiện tại chỉ có hai mẹ con chúng ta không có người khác. Nhưng mà nhà này là nhi tử lão thân bỏ tiền mua lại, có phải các người muốn tìm chủ nhân trước đây không?
Lão nhân này miệng lười vẫn còn nhanh nhạy, nhưng nói rất có trật tự.
Nghe lão nhân nói vậy, Hạ Ngôn liền nhíu mày lại. Trước đây có khả năng Bạch Hoa ở nơi này, thế nhưng hiện tại đã dọn đi. Tuy rằng thành Hoa Thanh so ra nhỏ hơn thành Tử Diệp, thế nhưng muốn tìm một người, vậy trừ khi thông qua Thánh đường mới được.
Lắc đầu, Hạ Ngôn có chút không cam lòng nói với lão nhân:
– Lão nhân gia, ngài có biết chủ cũ ngôi nhà này hiện tại ở nơi nào không?
Ánh mắt lão nhân chuyển hướng Hạ Ngôn, lắc đầu:
– Cái này thì không rõ lắm, nhưng mà nghe con lão thân nói, trong bọn họ có người bị thương nặng. Hẳn sẽ tìm một nơi gần đây, sẽ không đi xa.
Lão nhân lắc lắc cánh tay khô gầy, ngọn đèn trong tay liên tục lóe lên quang mang u ám.
– Tiên sinh! Chúng ta đi những nơi gần đây hỏi một chút? Thượng Phú Quý hỏi Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn sắc trời đã tối, trên con đường gần đây cũng đã bắt đầu thưa thớt, dù là hỏi cùng khó hỏi ra gì.
Tuy nhiên, cũng phải thử một chút.
– Được! Tìm xung quanh đi. Hạ Ngôn gật đầu.
– Lão gia! Quấy rồi ngài! Hạ Ngôn áy náy nói.
– Không có gì!
Lão nhân nói xong, liền chậm rãi đóng cửa lại. Hạ Ngôn còn có thể nghe được hai mẹ con đang thấp giọng nói chuyện trong viện.
“Vừa này lão nhân nói chủ nhân sân viện trước đó bị thương. “
Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng, không biết người bị thương là ai, càng không biết bị thương nghiêm trọng hay không.
Cau mày, Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn phía bóng tối
– Tiên sinh! Ngài đừng gấp, ta giúp ngài tìm ở gần đây xem, ở trong khu này, ta cũng tương đối quen thuộc.
Thượng Phú Quý vẫn cung kính nói với Hạ Ngôn.
– Vậy phiền ngươi, khổ cực rồi!
Hạ Ngôn nói, lấy trong túi áo hai kim tệ:
– Hai kim tệ này coi như phí cực khổ đi, không để cho ngươi làm một chuyến không công.
Hạ Ngôn đưa kim tệ tới trước mặt Thượng Phú Quý.
Thượng Phú Quý thấy kim tệ, sắc mặt có chút đỏ lên, máu sôi trào, ngón tay cũng run run. Hắn làm một tháng ở Đại sảnh Dong Binh, cũng chỉ mới kiếm được hai kim tệ ba ngân tệ mà thôi. Hạ Ngôn thoáng cái liền cho hắn hai kim tệ, đây đúng là một món tài phú bắt ngờ không nhỏ mà.
– Tiên sinh! Ta không sao, hôm nay ta nhất định phải giúp ngài tìm được người. Thượng Phú Quý cắn thật tiếp nhận kim tệ, lớn tiếng nói.
Tiếp đó, hắn liền phóng đi kéo người đi ngang qua bắt đầu hỏi có nhìn thấy mấy người thân phận dong binh, trong đó có một người bị thương.
Một lúc lâu sau!
Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý gần như đi vòng cả khu vực, thế nhưng lại không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì.
“Quên đi! Tối nay ta phải chạy cả đêm tới thành Càn Khôn. “
Hạ Ngôn dự định lúc này sẽ không tìm nữa, tiếp tục như vậy thì tìm một tháng cùng không nhất định tìm được người.
Bọn người Phó Viện trưởng Lý Duẫn còn đang chờ mình ở Học Viện Càn Khôn.
– Phú Quý! Ngươi trở về đi, lát nữa ta sẽ rời thành.
Hạ Ngôn dừng lại, nói với Thượng Phú Quý ở phía trước.
Thượng Phú Quý dừng người lại, xoay người lại, trên mặt hiện biểu tình thất vọng.
– Tiên sinh! Ngài không tiếp tục tìm mấy bằng hữu nữa sao?
Thượng Phú Quý thật không có chút mệt mỏi, hắn theo Hạ Ngôn đi một đường từ Đại sảnh Dong Binh, có thể nói là một lộ trình không ngắn. Tuy nhiên bản thân hắn cũng là một người tu luyện, cùng có chút thực lực.
– Không tìm nữa, ta còn có chuyện phải làm, không thể ở lại lâu. Hạ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ.
-À!
Thượng Phú Quý cúi đầu, lấy kim tệ Hạ Ngôn đưa khi này ra.
– Người không tìm được, tiên sinh, kim tệ này.
Lúc Thượng Phú Quý lấy kim tệ ra, Hạ Ngôn còn cảm thấy kỳ quái. Thượng Phú Quy này muốn làm gì? Nghe hắn nói như vậy, Hạ Ngôn không khỏi buồn cười.
Thượng Phú Quý này đã hơn ba mươi tuổi, lại còn giống như đứa nhỏ vậy.
Tìm không được người, vậy trả lại kim tệ?
Hạ Ngôn lắc đầu cười, lấy trong túi thêm hai kim tệ:
– Những kim tệ này, đều là của ngươi.
Bốn kim tệ đặt ở trong tay Thượng Phú Quý, làm hắn càng trừng to mắt.
– Đây. thật là của ta?
Thượng Phú Quý kinh ngạc nói, nhìn kim tệ ánh vàng rực rỡ trong tay, Thượng Phú Quý có chút khó tin nổi. Chỉ một ngày, hắn lại kiếm được bốn kim tệ, cái này có khác gì trên trời rớt xống cái bánh ngọt.
– Được rồi! Ta phải đi!
Hạ Ngôn nhìn đèn lồng cách đó không xa, nhắc chân xoay người rời đi.
– Tiên sinh! Lần sau ngài tới thành Hoa Thanh, cứ tới tìm ta dẫn dường. Ta rất quen thuộc thành Hoa Thanh này!
Thượng Phú Quý kêu to ở sau lưng Hạ Ngôn.
***
-Lộc tiên sinh! Van cầu ngài, cho ta vay thêm một chút dược liệu đi.
Hạ Ngôn vừa chia tay Thượng Phú Quý không lâu, chuyển sang một con đường tương đối sáng sủa. Người đi trên con đường này tương đối nhiều, trên đường cũng thật phồn hoa.
Lúc Hạ Ngôn đi qua một tiệm bán thuốc, đột nhiên trong cửa hàng đi ra một cô gái áo trắng, cô gái này dường như bị người bên trong đẩy ra, miệng vẫn còn đang nài nỉ.
– Bạch Nhị à, ta mở cửa hàng cùng không dễ. Cô biết thời gian này cô đã thiếu dược liệu ba kim tệ rồi. Nếu như tiếp tục như vậy cửa hàng của ta cùng phải đóng cửa mất. Bạch Nhị, cô là ta nhìn lớn lên từ nhỏ, nhưng mà bây giờ.
Đứng ở của hiệu thuốc, là một gã Dược Tề Sư, trên mặt mang theo vẻ ưu sầu.
– Cô cũng biết, thê tử của ta. ôi!
Lộc tiên sinh này lại thờ dài một tiếng, vẻ mặt bắt đắc dĩ:
– Cho thiếu nhiều dược liệu như vậy, nàng ta đã muốn lột da ta xuống. Ta thấy, Bạch Nhị a, cô nên nghĩ biện pháp đi nơi khác, ta thật là bất lực mà!
– Lão già kia! Còn không mau lăn vào cho ta!
Một tiếng rống to truyền ra từ trong tiệm thuốc. Hạ Ngôn đứng ở cách đó không xa cũng sợ không nhẹ. Vừa này Lộc tiên sinh cùng Bạch Nhị đối thoại hắn đều nghe được. Lộc tiên sinh này là người sợ vợ. Vừa nãy rống to hắn chính là tức phụ cường hãn của lão.
Một tiếng rống này làm Lộc tiên sinh cả người run run, vội vàng lắc đầu với Bạch Nhị. Sau đó bước nhanh trở vào.
– Lão già kia! Có phải thấy diện mạo tiểu hồ ly tinh xinh đẹp, ngươi liền động tâm tư? Cần thận ta lột bộ da già của ngươi!
Bên trong tiếp tục truyền ra tiếng mắng.
Bạch Nhị đứng ở trước cửa hàng, vẻ mặt khổ sở, hai tay nắm lại chà xát, sau đó mới như gánh nặng ngàn cân xoay người lại. Hạ Ngôn, đã đứng phía sau nàng không tới hai thước.
Hạ Ngôn vốn không ôm hy vọng, thế nhưng lại ở nơi này đụng phải Bạch Nhị, trong lòng tự nhiên vui mừng. Hắn vừa nghe Bạch Nhị nói chuyện với Lộc tiên sinh, tuy nhiên chỉ nhìn một bóng lưng tương đối quen thuộc. Hạ Ngôn thật không dám tiến lên xác nhận. Chờ Bạch Nhị xoay người, lúc này mới ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, xác định đây chính là Bạch Nhị, muội muội của Bạch Hoa mà mình quen biết.
Thấy Anjoye không giãy giụa nữa nên Dạ Đình Sâm cho rằng đối thủ bị thương nặng mà thả lỏng cảnh giác.
Đúng lúc này Anjoye rút dao, không do dự đâm một nhát.
Phập ——
Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, đến một thanh âm cũng không có nhưng máu ngay lập tức đổ xuống.
Con dao cắm sâu vào cánh tay trái của Dạ Đình Sâm nhưng hắn giống như không hề cảm nhận được, nắm đấm chỉ hơi khựng lại, một giây sau lại tiếp tục nện xuống.
Anjoye rút dao ra, nở một nụ cười khát máu, lần này ngắm trúng ngực Dạ Đình Sâm đâm tới!
Dạ Đình Sâm giơ tay nắm lấy dao, cản lại thế công của Anjoye.
Lưỡi dao sắc bén cắt đứt tay hắn, máu chảy ra lênh láng, từng giọt rơi trên mặt Anjoye.
Anh ta điên cuồng cười lên, trong ngày mưa gió thế này càng thêm đáng sợ.
– Dạ Đình Sâm! Anh có giỏi thì giết tôi đi! Ha ha ha ha ha —
Máu ngăn cản tầm nhìn của anh ta, không thấy rõ tình cảnh trước mắt nên anh ta chỉ có thể cuồng loạn kêu gào như vậy.
Ngay sau đó anh ta bị quăng lên lan can, lưỡi dao lúc nãy rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng leng keng.
Dạ Đình Sâm không hề để ý bàn tay đang không ngừng chảy máu, hung tợn nắm cổ áo Anjoye, giọng nói không hề có tình cảm, sát ý lạnh như băng giá hoàn toàn bộc lộ.
– Tao đã cảnh cáo mày, đừng có động vào cô ấy! Mày không muốn sống nữa phải không!
Mưa rửa trôi máu trên mặt Anjoye, anh ta cố gắng mở to mắt, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đang ghim trên mặt mình.
Mặt bị Dạ Đình Sâm đánh đến sưng phù lên, mỗi một cử động đều đau khủng khiếp vậy mà anh ta vẫn còn cười được.
– Vậy anh giết tôi đi, anh biết rõ, giữa hai chúng ta không chết không ngừng, chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ không ngừng làm hại đến người anh quan tâm, đến tận khi — hủy hoại được anh mới thôi!
Ánh mắt Dạ Đình Sâm nheo lại đầy nguy hiểm, trong con ngươi đen cháy lên phẫn nộ kinh hoàng, dù bên ngoài đang mưa tầm tã cũng không thể dập tắt nổi.
– Anjoye Dạ, đây là cuộc chiến của những người đàn ông, nhưng mày lại luôn đem người phụ nữ của tao lôi kéo vào, mày đúng là điếc không sợ súng mà!
Lần này hắn thật sự có ý muốn giết người.
Đã nhiều năm qua hắn đều cho rằng thứ mình và Anjoye tranh giành là quyền lực, thậm chí chuyện của Mạnh Y Bạch năm đó hắn cũng chỉ thấy người này còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chứ không nghĩ đến mức cực đoan.
Nhưng hiện giờ Anjoye đã đánh mất bản ngã trong những toan tính xấu xa của mình.
Chuyện của Mạnh Y Bạch là điều thất bại nhất trong đời hắn, một lần như thế là quá đủ rồi, hắn tuyệt đối không thể để Nhạc Yên Nhi cũng chịu nguy hiểm như vậy!
Nếu thế chi bằng để mọi thứ kết thúc tại đây đi.
Anjoye cười đến run cả người:
– Ha ha ha ha ha — Dạ Đình Sâm, không ngờ anh lại ngây thơ như thế, cuộc chiến của chúng ta từ khi hai ta sinh ra liền đã được quyết định! Nhạc Yên Nhi chấp nhận cưới anh, như thế anh còn cho rằng cô ấy thoát được ư? Anh nghĩ chỉ cần kết hôn là có thể bảo vệ cô ấy sao? Anh đừng mơ! Chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đánh gục anh! Dù phải trả giá bằng tính mạnh mình tôi cũng không tiếc!
Trả giá bằng tính mạng…
Lời Anjoye như đang tuyên thệ, tiếng hét của anh ta quanh quẩn trong màn mưa, giữa những tiếng mưa rơi tí tách thậm chí có vẻ vô cùng bi tráng.
Dạ Đình Sâm giơ cánh tay đang chảy máu đầm đìa ra, không hề do dự, bóp chặt cổ Anjoye.
Anh ta biết Dạ Đình Sâm làm gì nhưng không hề sợ hãi, trái lại còn thấy mừng thầm, giờ phút này anh ta mong chờ đã lâu rồi.
Giết anh ta, kết thúc tất cả, để anh ta không cần giãy giụa trong đau khổ thêm nữa.
Anjoye còn chủ động nhắm mắt lại.
Nhưng vào lúc này…
Một bóng người lao nhanh tới, ôm lấy cánh tay Dạ Đình Sâm, kích động gào lên:
– Chủ tịch, ngài đừng kích động như thế! Nhị thiếu mà chết gia tộc sẽ không tha cho ngài đâu!
Thì ra là Trần Lạc.
– Cút!
Giọng Dạ Đình Sâm lạnh như đao băng, không liếc Trần Lạc một cái, tay bóp cổ Anjoye vẫn dùng hết sức.
Cả người Anjoye nằm trên lan can mà lúc nãy quản gia vừa ngã, tưởng chừng như cũng chuẩn bị rơi xuống giống ông ta.
Trong lúc hô hấp khó khăn, anh ta mơ hồ nghĩ, đây có phải báo ứng hay không nhỉ?
Trần Lạc cuống hết cả lên nhưng cũng không dám động tay động chân với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ đứng một bên vò đầu bứt tóc, hoảng loạn nhìn Anjoye nếu không bị đẩy xuống dưới tầng thì cũng là bị chủ tịch nhà mình bóp chết.
Vừa hay Nghiêm lão lúc này mới tới, ông có tuổi nên đi không nhanh bằng Trần Lạc, đến nơi ông chỉ nghiêm túc thưa:
– Thiếu gia, anh em giết hại nhau là tối kỵ của gia tộc, nếu Nhị thiếu bị thương hoặc mất mạng ở đây ngài sẽ bị tước đoạt tất cả mọi quyền lợi, sau này còn ai bảo vệ được thiếu phu nhân nữa?
Chỉ một câu thành công ngăn cản Dạ Đình Sâm, tay hắn lập tức buông lỏng ra.
Anjoye vốn sắp tắt thở giờ bỗng được thả ra vội há to miệng hít vào từng ngụm lớn, thế nhưng anh ta không hề tỏ ra vui mừng, thậm chí còn sốt ruột gào lên:
– Dạ Đình Sâm! Anh là đồ hèn! Có giỏi thì ra tay đi, không cần biết tôi chết hay không nhưng tôi đảm bảo mấy lão già kia không ai có thể động vào anh…
Nhưng câu nói vừa rồi của Nghiêm lão đã động đến nơi sâu nhất trong lòng hắn, tay hắn hoàn toàn thả lỏng.
Trần Lạc đã thấy vết thương của Dạ Đình Sâm từ nãy, giờ đang vội vàng gọi cho bác sĩ tư nhân của hắn.
Anjoye thấy bọn họ chuẩn bị đi, còn chưa đứng vững đã vội hô lên:
– Dạ Đình Sâm! Anh có biết sự yếu đuối của mình sẽ mang đến hậu quả gì không? Tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua Nhạc Yên Nhi đâu!
Thế nhưng Dạ Đình Sâm dường như không hề nghe thấy, bình thản bỏ đi, không hề quay đầu.
Trên người Dạ Đình Sâm ướt nhẹp vì mưa, miệng vết thương rách toạc nhìn rất đáng sợ nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp, tỏa ra uy nghiêm khó có thể khinh nhờn.
Anjoye tức điên, nhặt lên con dao trên đất, hướng về phía Dạ Đình Sâm đâm một nhát.
Nhưng là anh ta còn chưa tới gần đã bị Trần Lạc đá trúng tay nắm dao.
Anjoye bị thương khắp người, đã không còn chút sức lực nào, Trần Lạc không tốn sức mấy đã khiến anh ta ngã lăn ra đất.
Thấy anh ta vẫn còn giãy giụa muốn bò lên Trần Lạc lập tức đem người ấn mạnh xuống sàn, chờ Dạ Đình Sâm và Nghiêm lão đi khuất mới thở phào một hơi.
Từ đầu đến cuối Dạ Đình Sâm đều không hề quay đầu lại một lần.
Nhìn Anjoye vẫn đang cố gắng bò lên, Trần Lạc không nhịn được, mở miệng hỏi:
– Nhị thiếu, gia tộc nghiêm khắc như vậy, bất kể ra sao, nếu chủ tịch làm hại đến cậu cũng sẽ phải trả giá rất lớn, đây là tính toán của cậu sao? Thế nên cậu mới không ngừng khiêu khích ngài ấy.
Anjoye dường như không nghe thấy Trần Lạc nói gì, vẫn không ngừng vặn vẹo, ý muốn thoát khỏi kiềm chế để lao lên, nhưng đều là phí công vô ích.
Trần Lạc nhìn cả người Anjoye đều là vết thương, cuối cùng vẫn thở dài bảo:
– Nhị thiếu, cậu tự giải quyết đi.
Nói xong cũng đứng dậy rời đi.
Bên ngoài biệt thự vang vọng tiếng nổ máy ô tô, điều này có nghĩa Dạ Đình Sâm đã đi thật rồi.
Mắt Anjoye trợn lên, trong mắt đều là tơ máu vằn vện và oán hận rực cháy.
Bàn tay bị bùn đất làm bẩn nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng anh ta dường như không có cảm giác đau nữa.
Dạ Đình Sâm, là anh ép tôi!