Đường Tư vừa nghĩ tới thanh đao kia đã không rét mà run.
Dựa theo tin tức đã biết.
Thanh đao kia nhiễm quá nhiều máu tươi, truyền rất nhiều đời cũng không có dấu vết hư hao, sợ rằng chất liệu không bình thường.
Đường Tư nhíu mày nói: “Có thể nói tường tận về nó không?”
Tống Tình gật đầu: “Nguồn gốc cụ thể thì do niên đại quá xa xưa, ta cũng không rõ lắm. Có người nói năm đó Hoàng Đế chiến thắng Xi Vưu nhưng giết mãi không chết, bèn dùng thiên ngoại phi thạch chế tạo bảo đao, mới trảm được hắn.
Cũng có người nói, Bạch Khởi lừa giết hơn 400.000 binh sĩ trong trận Trường Bình, oán khí ngút trời, trời giáng kỳ thạch trấn áp oán khí, về sau bị tổ tiên Tống gia rèn luyện thành đao.”
Thật ra truyền thuyết không đáng tin lắm, nhất là qua nhiều năm như thế, quỷ mới biết có mấy phần là thật.
Đường Tư nhạy bén phát hiện mấu chốt, nàng hiếu kỳ nói: “Chất liệu của thanh đao kia không bình thường?”
“Ta chưa từng thấy, nhưng cũng không nghe nói đổi đao, đúc lại đao, một mực truyền đến bây giờ không hề hư hao.” Tống Tình lắc đầu.
Đồ tể mất tích 30 năm trước.
Thanh đao kia cũng mất ở Thượng Võ vị diện.
Năm nay nàng mới 20 tuổi, đúng là chưa từng trông thấy.
“Thanh đao này có gì tà môn không?” Đường Tư lại hỏi.
Tống Tình nói: “Nếu người giữ thanh đao này chết đi, nó sẽ đi tới trước mặt chủ nhân tiếp theo. Người ngoài chỉ biết Tống gia đời đời giết gia súc, lại không biết bọn hắn không dừng được.”
Thẩm Bối Bối kinh hô nói: “Đáng sợ như thế sao?”
Tống Tình thở sâu nói: “Đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng, trăm năm trước yêu thú loạn thế, ông sơ của ta tòng quân thủ thành chết trận, đao về tay bác ruột. Sau khi đời ông sơ chết sạch, lại đến đời ông cố, đời ông cố chết sạch thì về tay ông của ta.”
Đường Tư và Thẩm Bối Bối hoảng sợ.
Cái này……
Tựa như một lời nguyền rủa kinh khủng, khiến người ta không rét mà run.
Tống Tình tiếp tục nói: “Ông lấy được đao vào lúc địch nhân xâm phạm, bèn tòng quân. Sau này hắn trở về, đầu tiên là xin phía trên hủy hồ sơ của mình và xóa hộ tịch của bà, bảo nàng dẫn cha ta mai danh ẩn tích, sau đó thì một mình đi Thượng Võ vị diện.”
“Bây giờ thanh đao kia……” Đường Tư thấp thỏm nói.
Tống Tình lắc đầu nói: “Mười năm trước còn chưa truyền đến cha ta, có lẽ 30 năm trước, ông muốn phá vỡ số mệnh này, mới cố ý đi Thượng Võ vị diện.”
Đường Tư lại hỏi: “Vậy mười năm trước, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Mắt Tống Tình đỏ lên, khàn giọng nói: “Mười năm trước, có người muốn bắt chúng ta. Bà nói đó là người của Thượng Võ vị diện, bọn hắn muốn bắt chúng ta, khẳng định là ông không chết, rơi trong tay đối phương, muốn lấy chúng ta uy hiếp ông khai ra bí mật của đao. Cha mang nàng giết ra ngoài, mẹ mang ta và Bảo Nhi chạy trốn.
Mẹ không dám liên lạc người ngoài, chỉ có thể cầu cứu Lâm thúc thúc và Lâm a di. Bọn hắn mang ta và Bảo Nhi về Bách Võ thành rồi vội vàng đi cứu cha và bà, nhưng một mực không về.”
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày lưu vong đó.
Khi đó Bảo Nhi quá nhỏ nên không nhớ rõ, Lâm Dịch cũng không biết cha mẹ mình bị sao, chỉ biết mất tích ở không gian dị thứ nguyên.
Nhưng lúc ấy nàng đã mười tuổi, đương nhiên nhớ chân tướng.
Nàng còn nhớ ngày đó, bà nói chuyện với cha.
“Ta biết hắn không chết, ta biết hắn sẽ sống, 20 năm! Cha ngươi nói, chỉ cần có thể sống sót trở về, quãng đời còn lại sẽ bồi bạn với ta, không còn chém chém giết giết!”
“Đao kia…… Đao kia hại người a! Nó phải không ngừng uống máu, ai giữ nó cũng bị ảnh hưởng, không ngừng giết chóc. Tổ tiên giết lục súc, không phải vì thích, mà do bất đắc dĩ!”
“Đao kia muốn hại Tống gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn! Nam nhi của Tống gia đều bị nó hại chết a! Cha ngươi không muốn hại các ngươi, mới mang đao một mình đi Thượng Võ vị diện!”
“Đám người này muốn bắt chúng ta để biết bí mật về nó, một khi bị đắc thủ, bọn hắn sẽ dùng để giết hại đồng bào của chúng ta. Cha ngươi anh hùng một đời, ta không thể khiến hắn mất khí tiết tuổi già!”
“Đừng trách cha ngươi, trong lòng hắn rõ ràng, cầm đao lên là không quay đầu lại được, nhưng để đao xuống, hắn không thể bảo vệ chúng ta.”
“Con ngoan, mẹ không liên lụy các ngươi. Các ngươi mang Tình nhi và Bảo nhi chạy đi, tương lai cha ngươi trở lại, bảo hắn đón ta về hợp táng.”
……
Tống ba không hề nghe lời. Đánh ngất rồi cõng nàng chạy trốn.
Những chuyện này, Tống Tình lần đầu nói ra.
Trước đây nàng không dám nói, bởi vì không rõ ràng, khi đó ai bại lộ thân phận của người nhà mình.
Bây giờ thì khác.
Chính nàng có thực lực không tầm thường, tay cầm một quân, tiềm lực vô hạn, có lực lượng nhất định.
Thứ nhì chính là một mình nàng, năng lực thật sự có hạn, lúc thích hợp cáo tri cao tầng của Đại Hạ, cũng có thể mượn lực bọn hắn.
Nhất là người của Thượng Võ hoàng triều ẩn nấp ở Đại Hạ, biết đâu có thể tìm được chu ti mã tích.
Đường Tư không ngờ chị em của mình gánh quá khứ nặng nề như thế, vừa thương nàng vừa hận không thể lập tức hỗ trợ tìm người nhà nàng.
Chỉ là đồ tể mất tích, Đại Hạ cũng một mực tìm kiếm, đến nay không có manh mối mà thôi.
Nhưng suy từ chuyện này, có lẽ lão tiền bối còn sống.
Đường Tư thở dài nói: “Tống gia đời đời kiếp kiếp vì nước quên mình, Đại Hạ đều để trong mắt, nhất định sẽ giúp ngươi tìm kiếm tung tích của bọn hắn. Đao đồ đằng này, cũng chỉ người Tống gia dùng được?”
Tống Tình lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, có lẽ là như vậy. Đáng tiếc thực lực của Bảo Nhi không đủ, tạm thời không thể nghiệm chứng.”
Đồ đằng có thể tăng cường thực lực của võ giả.
Theo võ giả, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Đồ đằng khác nhau có lẽ cũng ẩn chứa lực lượng khác nhau.
Nhưng chuyện này không vội vàng được.
“Nếu thế, chuyện Đao đồ đằng coi như thôi! Dù sao ngươi cũng đã bại lộ, ta dứt khoát làm chuẩn bị, đẩy Đại Hạ Long Hồn cho ngươi. Cố gắng ẩn giấu chuyện này, nếu không giấu được thì ngươi cũng có thể gánh.” Đường Tư suy nghĩ một lát nói.
Giờ Tống Tình mới hiểu vì sao nàng nói mình có thể giúp Lâm Dịch cõng nồi.
Thì ra là thế.
Tống Tình đồng ý: “Sắp xếp như vậy đi!”
……
Ăn sáng xong, Lâm Dịch mang Tống Bảo Nhi ra ngoài.
Trước đó đã hẹn dẫn nàng ra ngoài chơi.
Tống Bảo Nhi nhìn yêu thú thoáng hiện rồi biến mất ngoài thành, phiền muộn nói: “Ca…… Ngươi cứ thế này thì không có bạn gái đâu!”
Có ai đưa con gái ra ngoài thành chơi không?
Nàng chan chứa chờ mong Lâm Dịch mang cho mình kinh hỉ, kết quả……
Ta không phải Ultraman, đánh tiểu quái thú làm gì!
Quả nhiên với ca ca đần độn này, không thể chờ mong gì!
Lúc nói lời này, nàng hơi buồn bực.
Trước đây thấy Lâm Dịch không thể quen biết con gái, nhưng bây giờ thì khác!