Ông ta thấy tôi chẳng nhớ ra, chỉ cũng chẳng biểu lọ gì cả, chỉ chậm rãi nói: “Cô quên rồi sao? Rằng chúng ta gặp nhau ở đâu, chẳng phải lúc ở cổ mộ, cô đã hút mất phân nửa số âm khí của tôi, thì tôi sẽ không phải rơi vào cảnh khổ sở thế này, đều do cô phá tôi, tôi đã để Điền Tư Thanh làm giúp mình bao nhiêu là việc.”
Tôi trợn mắt, không ngờ ông ta là Cương Thi Vương? Ông ta nhìn tôi cười, để lộ hàm răng trắng bóc, nhưng răng nanh thì nhọn hoắt, kề ngay sát cổ tôi, và thì thầm: “Tôi tên là Diệp Ngụy.” Tên gì mà lạ hoắc, tôi lúc này cũng tương đối căng thẳng, nên nhìn ông ta chằm chằm, trong bụng chỉ muốn tháo chạy thật nhanh, tôi nào ngờ mình lại rơi vào tay Cương Thi Vương thế này, ông ta chắc hẳn đã quan sát tôi từ bao lâu nay rồi.
Tôi căng thẳng nói: “Giờ ông hút âm khí của tôi thì cũng chẳng ích gì, giờ tôi chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, âm khí không còn trong cơ thể tôi nữa, cho dù ông muốn gặm vào cổ tôi, thì ông cũng chẳng thể nào khôi phục được nguyên trạng lúc đầu của mình.
Lời của tôi làm Diệp Ngụy nhíu mày nói: “Từ khi nào mà cô trở nên tham sống sợ chết vậy? Trước đây cô chưa từng tham sống sợ chết như thế này.”
Tôi trước đây, là thế nào nhỉ? Trước đây tôi đã từng gặp ông ta sao? Tôi ngạc nhiên vì sau đó ông ta lại chẳng làm gì tôi, thậm chí còn cởi trói cho tôi, có vẻ chẳng sợ tôi chạy trốn. Lúc này lại đến lượt tôi ngẩn tò te. Cương Thi Vương Không hề hung hãn độc đoán? Chẳng phải ông ta đã cắn cổ Điền Tư Thanh sao, lúc ông ta vật lộn với Điền Tư Thanh trêи giường, cũng hút âm khí của ả, thấy ghê.
Tôi nhìn khắp lượt, xung quanh đen xì, giống như đang ở dưới một căn hầm, chẳng trách mà lạnh thế, lúc này Cương Thi Vương đang quay lưng về phía tôi, trước mặt ông ta có một cỗ quan tài bằng pha lê, bên trong là một cái xác nữ, chính là cái xác mà lúc trước ổng ôm đi cùng tôi, cái xác được ngâm trong nước, mà cái thứ nước đó chính là Focmon – dung dịch dùng trong việc ngâm xác.
Ông ta đứng đó, trầm ngâm nhìn người đàn bà đó. Tôi lấy làm lạ, cái cảm giác hai người này có tư tình vậy, hay cô ta chính là người yêu của Cương Thi Vương? Cho nên ông ta xuất hiện ở hội trường để cướp lại cái xác của người thương? Nhưng lạ quá, Cương Thi Vương thì nhiều nhất một hai trăm năm, nhưng xác này nằm trong cỗ quan tài niên đại cả ngàn năm rồi.
Tôi thấy ông ta đang tập trung chú ý vào cỗ quan tài, nên nảy ra ý định đánh bài chuồn, nhưng vừa lò dò được hai bước, Cương Thi Vương đã áp sát và túm lấy tôi nhấc lên, cứ như nhấc một con chuột. Rồi gằn giọng với tôi: “Cô thửu làm trò tiếp xem, tôi sẽ cắn nát cổ cô, hút máu, đem cô làm tiêu bản, đóng khung giữ lại.”
Tôi sợ hãi kêu lên: “Đừng làm thế.”
Nhưng vì tiếng hét của tôi quá to, nên ông ta đùng đùng bóp chặt cổ tôi, làm tôi không thể hít thở, tôi cố gắng vùng vẫy, đến khi tôi không còn chịu đựng nổi nữa, thì ông ta mới thả ra, làm tôi rơi bịch xuống đất. Lúc này thì tôi nào dám manh động, nằm bẹp dưới đất cố thở từng hơi thật mạnh, hóa ra ông ta vẫn là cương thi vương tàn ác, không dễ đối phó!
Ông ta quay lại nhìn cái xác, rồi lại nói: Trêи người cô bị gười ta yểm bùa, không thể giải được đúng không?”
Tôi dần hoàn hồn nhưng vẫn nằm bẹp dí dưới sàn, quắc mắt nhìn ông ta nói: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ông?
Ông ta nhìn tôi cười nói: “Cô muốn giải trừ nó không? Tôi có thể giúp, chẳng lẽ co không muốn biết ai giật dây sau lưng cô sao?”
Tôi cắn răng nhìn ông ta, rồi lại cố tình ngó lơ ra chỗ khác: “Tôi không muốn biết, ông bắt cóc tôi đến đây, tôi không nghĩ là vì muốn hỏi tôi điều này, ông muốn biết gì thì mau nói đi, đợi Triệu Huyền Lang tới, thì ông chẳng còn cơ hội hỏi nữa đâu.”
Ông ta không nhìn tôi, chỉ cúi đầu mân mê những đường vân của quan tài, rồi thọc tay vào cái thứ nước khó chịu đó, tôi nhìn theo cẳng tay da bọc xương trắng toát của ông ta mà rùng cả mình. Ông ta khẽ nói: “Bùa yểm trêи người cô, cần ba thứ, khói đầu mộ, lớp da xác nữ trăm năm, cả máu cây hòe.”
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: “Sao ông biết? Ông theo dõi tôi sao?”
Ông ta cười khẽ: “Tôi hà tất phải đi theo dõi cô, chẳng qua là có một người bạn cũ nhờ vả, nên tôi biết, chứ không phài gì bí mật cả.”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, có cái gì ông ta cũng biết, thì việc bắt tôi đến đây cũng không phải ngẫu nhiên rồi, nhưng tôi không biết ông ta có ý gì đây, nếu chỉ đơn thuần muốn giết tôi, thì ông ta phải xử tôi ngay từ lúc đầu, tại sao còn cần giữ cái mạng này cho tôi?
Tôi nhìn ông ta rồi nói: “Ông muốn làm gì?”
Ông ta không trả lời, vẫn ngắm nhìn người đàn bà bị ngâm trong Focmon, mãi lâu sau mới nói: “Cô nghe đến đạo pháp hoan hỉ chưa?”
Tôi nghiêm hẳn người lên: “Dạo pháp hoan hỉ? Tôi chưa nghe, sao thế, ông còn theo tín ngưỡng sao? Tôi chưa từng nghe một cương thi mà lại theo tín ngưỡng, hơi mắc cười đấy.”
Kết quả ông ta quay phắt đầu nhìn tôi trừng trừng, tôi hãi quá câm lặng ngay tắp lự. Tôi nuốt nước bọt lí nhí: “Ông nói tiếp đi.”
Ông ta lại tiếp tục: ” Đạo pháp Hoan hỉ là loại mật giáo của Ấn Độ và tín ngưỡng Tây Tạng được kết hợp với nhau, đại diện cho pháp và người nam, kết hợp với đại diện cho trí tuệ là người nữ, đây cũng là một kiểu tu luyện, nhưng đạo pháp này kì lạ, người nam với nữ phải kết hợp với nhau, thì mới có thể tăng được nguồn năng lượng.”
Tôi nói, lại còn kiểu đạo pháp kì dị thế sao? Lại còn phải để hai người nam nữ làm chuyện đó, kinh quá! Nói đến đây tôi im bặt, vì người trước mặt có thể nổi giận bất cứ lúc nào, và có thể lấy đi cái mạng nhỏ bé của tôi lúc nào không hay. Mà tại sao ông ta đột nhiên nói với tôi điều này, có phải do ông ta và Điền Tư Thanh trước đây, có màn lăn lộn cùng nhau đó? Có phải họ tu luyện môn pháp đó hay chăng?
Tôi lùi lại phía sau: “Ông nói với tôi mấy thứ đó để làm gì?”Tôi thấy ông ta cứ nhìn người đàn bà trong quan tài, trong đầu tôi lại tường tượng ra những thứ xấu xa, tôi rùng mình.
Ông ta khựng lại một lúc lâu, rõ ràng bị tôi nói trúng tim đen, mãi sau mới cười nói: ” Hai trăm năm trước, có một đôi thanh mai trúc mã, hai người họ vốn dĩ đã có lời hẹn kết hôn, nhưng quân đội đã tràn vào, và cứ thấy những cô gái trẻ là sẽ bắt về làm nhục cho đến chết. Cô gái đó cũng bị bắt.”
Ơ, sao câu chuyện này nghe quen thế, chẳng phải là câu chuyện của Đồ Chí và Tống Nghiêm sao? Sao tên cương thi này biết> Vậy là ông ta đã tìm gặp Đồ Chí? Và có thể đã có giao ước gì với Đồ Chí rồi.
Diệp Ngụy nhìn tôi, tiếp tục nói: “Cô gái đó cũng mạng lớn, sau khi bị làm nhục, thì đã không bị giết và được thả ra, cô ta cũng không còn thiết sống, nên quyết định sẽ tử tự, nhưng lúc cô ta chuẩn bị gieo mình, thì có một người, đã đến cứu, và đã nói cho cô ta về pháp thuật đó, vì muốn có được năng lực trả thù nên cô ta đã đi theo người đó. Cô ta không dám trở về nhà, cũng không dám tìm gặp người yêu.”
Diệp Ngụy nói đến đây thì nhíu mày, không nói tiếp nữa, mà lúc này tôi cũng phát hiện ngón tay của ông ta đang chạn lên trán của cái xác đó, chẳng lẽ những điều mà ông ta biết, chính là vì đọc được nững gì còn sót lại trong não của cô gái này? Sao lại đáng sợ thế, có phải đây là khả năng của một cương thi? Hay ông ta là thần tiên nơi nào?
Tôi nói: “Ông nói người con gái đó có phải là Tống Nghiêm! Tôi khẳng định, Đồ Trí luôn tìm cô ấy, ông ta đã đến bãi tha ma, nhưng không tìm thấy thi thể của cô ấy, đén tận âm giới cũng không có tên, việc ông ta mở cửa hàng phục vụ ma quỷ, cũng là tìm cô ấy, chẳng lẽ cô gái nằm trong quan tài này lại chính là Tống Nghiêm?”
Diệp Ngụy rút tay lại, sau đó cầm một chiếc khăn tay lau sạch tay, hồi lâu mới quay người lại, gọi tôi lại, khẽ nói: “Cô qua đây, nhìn mặt cô ta.”
Tôi hoài nghi bước tới, trong bụng đầy một bồ sự hiếu kì, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu giờ tôi nói cho Đồ Trí việc Tống Nghiêm đang ở đây, chắc hản đổi lại ông ta sẽ nói với tôi về sự thực về sự diệt vong của nhà họ Triệu không nhỉ? Tôi cảm thấy hồ hởi, nhưng cố gắng kiềm chế. Vì dù sao đi chăng nữa, tôi có biết người trong quan tài đúng là Tống Nghiêm, nhưng tôi còn đang bị tên Cương Vương Thi này giữ lại, thì cũng phải nghĩ cách thoát khỏi đây trước đã.
_______________________