Mẹ Kế

Chương 92: Ảo tưởng


Tôi cũng không biết hắn đã dùng cách thức gì để khiến cho Lạc Tịnh nói ra toàn bộ sự thật, trả lại sự trong sạch cho tôi.

Mọi chuyện đến đây xem như đã được giải quyết.

Ngày tôi được trả tự do, cả ba và anh hai của tôi đều có mặt tại sở cảnh sát để đón tôi trở về Đường gia, chỉ là tôi không nhìn thấy được người mà mình muốn gặp.

Hôm nay, cậu ấy thật sự không đến..

Mặc dù đã sớm đoán được điều này nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hụt hẫng..

“Tiểu Khả, về nhà thôi!”

Phải, tôi nên trở về thôi!

Một thời gian sau…

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay chính là thứ sáu, mặt trời vừa lên thì tuyết lại bắt đầu rơi. Khung cảnh thật đẹp nhưng cũng thật buồn..

Tôi đứng một mình trước cửa sổ sát đất, ánh mắt đầy suy tư ngắm nhìn từng bông tuyết đang rơi xuống mặt đất.

Cũng đã hai tháng kể từ khi mẹ con tôi trở về Đường gia, cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào khi được ở cạnh gia đình của mình. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy vui vẻ rồi..

Đối với ba và anh hai, thì mẹ con tôi chính là bảo vật của họ. Chỉ cần tôi nói muốn có được thứ gì, thì tất nhiên sẽ có được thứ ấy. Nhưng chỉ có một điều tôi đã thành khẩn ba từ rất lâu mà đến gần đây mới được ông ấy thành toàn, đó là lời mà Hứa Cẩn Phác đã nói với tôi ở sở cảnh sát ngày hôm đó, cậu ấy muốn thỉnh thoảng có thể đón Tiểu Kình đi chơi.

Thực ra trước đó tôi cũng đã nói cho Tiểu Kình biết việc Hứa Cẩn Phác chính là ba của nó, thằng bé có vẻ rất vui khi biết được điều này. Và tôi cũng đã tìm cách giúp hai cha con họ liên lạc với nhau, hầu như đêm nào bọn họ cũng call video với nhau, chỉ là..không có tôi ở đó.

Tối qua, trong lúc bọn họ đang bàn luận về việc đi chơi, tôi chỉ vô tình lên tiếng bảo Tiểu Kình đi ngủ thì Hứa Cẩn Phác ở đầu dây bên kia liền vội vã ngắt máy.

Cái tên đáng ghét đó, có cần phải tuyệt tình như vậy không?

Muốn tránh mặt tôi chứ gì, nghĩ tôi muốn gặp mặt cậu ấy lắm sao?

“Mẹ ơi…” Bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy háo hức của con trai, tôi chậm rãi quay đầu, thấy thằng bé đang ôm gấu bông chạy về phía mình.

“Tiểu Kình, từ từ thôi con!”

“Mẹ ơi, ba tới đón con rồi!”

Quả nhiên, tôi đoán không sai.

“Ừm. Nhớ phải nghe lời ba có biết không?” Tôi ngồi xuống trước mặt con trai, kỹ lưỡng dặn dò con.

Thằng bé nghe vậy liền lễ phép gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

“Ngoan!” Tôi cưng chiều đặt lên trán con trai một nụ hôn, sau đó mỉm cười nói: “Đưa gấu bông cho mẹ nào.”

Từ sau khi biết được con gấu bông này là do Hứa Cẩn Phác tặng, ba tôi vẫn hay doạ thằng bé rằng sẽ sớm vứt nó đi. Nên mỗi khi ra ngoài với ba tôi hoặc anh hai, con trai đều nhờ tôi giữ con gấu bông này, và tôi biết lần này cũng không ngoại lệ.

“Đây ạ!”

“Đi đi con!”

“Vâng.”

Trước khi rời khỏi phòng, thằng bé cũng không quên hôn tạm biệt tôi.

Căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Cách một lớp kính trong suốt, tôi lặng lẽ thu vào trong mắt hình ảnh một người đàn ông bế trêи tay một đứa bé, rồi cả hai vui vẻ bước vào trong xe.

Tôi gắt gao ôm gấu bông vào lòng, nhìn chiếc xe dần khuất sau hàng cây phủ đầy tuyết..

Thở dài một tiếng, xoay người định trở lại giường ngủ thì di động của tôi chợt reo lên.

Là Trương Kiệt.

Lúc này tôi mới sực nhớ rằng hôm nay là ngày cậu ta khai trương quán cà phê của mình, nghe cậu ta nói trong ngày khai trương sẽ có rất nhiều ưu đãi nên muốn mời tôi đến đó một chuyến.

Mà tôi cũng thật là, suýt nữa đã quên mất dịp quan trọng này rồi. Cũng may là vẫn còn kịp.

Tiếp điện thoại của Trương Kiệt xong, tôi lập tức vào trong thay ra một bộ váy liền, cầm lấy túi xách sau đó gấp gáp rời khỏi phòng.

Lúc đi đến cầu thang, tôi vô tình gặp được anh hai đang từ dưới lầu đi lên, tâm trạng anh ấy hôm nay có vẻ rất tốt, vừa đi vừa hát vu vơ.

“Tiểu Khả, nói cho em biết, em sắp có chị dâu rồi!”

Vừa thấy tôi, anh ấy đã tự hào thông báo tin vui này. Ban đầu tôi có chút ngạc nhiên, bởi vì trước đó tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc gì đến chuyện yêu đương.

“Anh nói thật chứ?”

“Anh hai lừa em làm gì. Một tiếng trước cô ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của anh.”

Tôi có chút ghen tỵ. Cầu hôn sao? Không biết cảm giác khi được người mình yêu cầu hôn sẽ như thế nào nhỉ?

Nhưng mà, tôi rốt cục đang nghĩ cái gì vậy?

Đường Khả Khả, đừng ảo tưởng nữa!

“Vậy anh định bao giờ sẽ tổ chức hôn lễ?”

“Cái này phải đợi ba quyết định, nhưng bọn anh định sẽ tổ chức vào đầu tháng sau.”

“Vâng. Chúc mừng anh chị!”

Anh hai mỉm cười xoa đầu tôi: “Cảm ơn em nhé! Anh nghĩ không lâu nữa cũng đến lượt em mà thôi.”

Tôi gượng cười đáp lại: “Cái đó không phải cứ muốn là được đâu anh. Bây giờ em có việc phải đi trước, tạm biệt!”

Nói xong, tôi hơi cúi mặt bước qua người anh hai, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót. Một lúc sau, tôi chợt nghe giọng nói của anh hai vọng lên từ phía sau: “Nói cho em biết, ba nhắc nhở em đến cuối tháng này, nếu em và cậu thanh niên đó vẫn cứ tiếp tục như vậy thì ba sẽ tìm một chỗ tốt rồi gả em đi!”

“Cái đó là ba nói hay anh nói đây?”

Tôi không dễ bị lừa như vậy!

Nhưng anh ấy nói cũng đúng, nếu tôu và cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn ba cũng sẽ gả tôi đi mà thôi.

_____

Mọi người đừng quên ủng hộ tác phẩm mới của mình nhé. Yêu mọi người ♥️

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.