Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 6: Nhưng mà tớ lùn


Edit: Thanh Thanh

Beta by Sên

~~~

Ánh nắng hoàng hôn tháng tám làm cả người ấm áp, Bối Dao mở bàn tay nhỏ ra cho Triệu Chi Lan nhìn.

Trong lòng bàn tay cô có năm viên chocolate, Triệu Chi Lan cầm lên nhìn: “Cậu bé cho con à, nhận cái này không tốt đâu.”

Bên ngoài vỏ chocolate đều có tên “Khởi sĩ lâm”, đều do T thị sản xuất.

Thời thơ ấu không có nhiều đồ ăn ngon, được ăn kẹo đã rất vui vẻ rồi, càng đừng nói tới loại chocolate này. Khi Triệu Chi Lan gả cho Bối Lập Tài, nhà họ Bối còn đang trả nợ, tuy Bối Dao sinh ra được bà yêu thương, nhưng những đồ ăn vặt đắt tiền này bà lại hiếm khi mua cho Bối Dao.

Một viên “Khởi sĩ lâm” hai đồng tiền, năm viên nặng trĩu này là mười đồng tiền.

Đối với tiểu Bối Dao mà nói, năm cô học lớp ba, mười đồng tiền cũng là một khoản tiền lớn, mà cô đang cầm “khoản tiền lớn” mà Bùi Xuyên cho. Cô cầm “Khoản tiền lớn” mà Bùi Xuyên cho mà lòng lo sợ bất an. Triệu Chi Lan thấy bộ dạng ngây thơ đáng yêu con gái nhà mình, trong lòng mềm nhũn: “Nếu đã nhận thì cầm đi, sau này mẹ làm đồ ăn thì con mang một ít cho Tiểu Xuyên nhé.”

Bối Dao gật đầu mạnh một cái rồi cười: “Mẹ cũng ăn đi.”

“Con ăn đi, mẹ không thích ăn ngọt.”

“Vậy cho cha.”

“Cha cũng không thích.”

Chocolate giống như bỏ thêm thứ gì đó có thể làm người ta hạnh phúc, hai cái răng nhỏ của Bối Dao cắn một miếng, chocolate tan ra trong miệng, đôi mắt hiện lên vài tia sáng.

Bối Dao chỉ ăn một viên, mấy viên còn lại không nỡ ăn. Giấu ở trong ngăn kéo, khi nào thèm thì lấy ra ăn sau.

Đảo mắt một cái mà đã tới giữa tháng 8, 17 tháng 8 là sinh nhật bốn tuổi của Bối Dao. Sinh nhật đơn giản, một túi kẹo và một bát trứng gà nấu nước đường, ăn xong vẫn đi nhà trẻ như mọi ngày.

Bọn nhỏ non nớt hát chúc mừng sinh nhật cô, Bối Dao nhìn vị trí trống rỗng kia, tâm tình hơi sa sút.

Hướng Đồng Đồng nói: “Năm nay tớ sẽ đi Học Tiền Ban đó.”

Mấy đứa trẻ còn nhỏ nhìn cô bé với ánh mắt hâm mộ.

Trần Hổ đã tới nhà trẻ, cậu ta lớn tuổi hơn bọn họ một chút, cũng là một trong những người đi Học Tiền Ban. Cậu ta hỏi Phương Mẫn Quân: “Mẫn Mẫn cậu đi không?”

Phương Mẫn Quân lắc đầu: “Tớ không đi, mẹ nói tớ còn nhỏ.”

Trần Hổ nói: “Người câm kia cũng đi, tớ nhất định phải đánh cậu ta!” Cậu ta học cha mình, hùng hổ khua nắm tay. Bị một người không có chân cắn thảm như vậy, vừa là nỗi ám ảnh vừa là sự sỉ nhục đối với Trần Hổ. Cậu ta nhất định phải báo thù!

Bối Dao nhìn Trần Hổ bụ bẫm, nhíu mày.

Cô biết theo lý mình vẫn phải học nhà trẻ thêm một năm, vì thế cô sẽ học kém Bùi Xuyên một lớp, nhưng nếu trong lớp của Bùi Xuyên có Trần Hổ, vậy có khi nào Bùi Xuyên sẽ không thể có bạn hay không?

Về đến nhà, Bối Dao hỏi Triệu Chi Lan: “Con có thể ước một điều trong ngày sinh nhật không mẹ?”

Đôi mắt cô trong suốt, gần đây rất ngoan ngoãn, dường như là lên bốn tuổi thì nghe lời hơn rất nhiều. Triệu Chi Lan bảo Bối Dao nói cho bà nghe thử điều ước của cô.

“Con muốn đi Học Tiền Ban.”

Triệu Chi Lan không cân nhắc đã từ chối ngay: “Không được, con vừa lên bốn tuổi, đến năm tuổi đi học cũng được. Chưa học được đi đã muốn chạy là không thể, mấy anh chị đi học là để viết chữ, con ở nhà trẻ có thể chơi với các bạn.”

“Không chơi.” Bối Dao nghiêm túc nói, “Con đi học viết chữ.”

Triệu Chi Lan dở khóc dở cười.

Con gái nhà mình hơi ngốc nghếch đáng yêu, từ nhỏ đã chậm hơn người khác một chút, giáo viên nói những đứa trẻ khác học hát chỉ cần dạy ba lần, Dao Dao phải dạy năm lần, có nhiều khi năm lần chưa xong thì con bé sẽ tự mình chậm rãi hát mười lần.

Bối Dao nói muốn đi Học Tiền Ban, Triệu Chi Lan chỉ nghĩ là cô nói đùa. Loại chuyện quan trọng thế này, sao có thể để Bối Dao nghịch ngợm muốn làm gì thì làm được. Thua ở vạch xuất phát thì sau này sẽ không theo kịp bạn bè.

Bối Dao bị từ chối cũng không nhụt chí, cô về phòng, đến bữa tối lúc đi ra, đưa vở mình tập viết chữ cho cha mẹ xem.

Triệu Chi Lan nhìn thấy thì ngẩn ra.

Hai tờ giấy đầy chữ, bên trái là chữ Hán. Một bên to, một bên nhỏ, còn có giản thể và phồn thể.

Chữ của Bối Dao nhỏ, mỗi chữ viết chưa hết nửa ô nhưng mà từng nét bút, có thể thấy là rất nghiêm túc.

Bên phải là toán cộng, “1+1”, “1+2”, tuy rằng chỉ cộng tới năm, nhưng mà đã làm Triệu Chi Lan rất ngạc nhiên. Những năm này nhà trẻ cũng không dạy chữ, nhiều lắm cũng chỉ dạy hát. Vào Học Tiền Ban mới có thể chính thức học tập, năm đầu tiên vào học chính thức mới học bảng cửu chương.

Bối Dao thấp thỏm nhìn mẹ mình.

Triệu Chi Lan hỏi cô: “Sao con lại biết mấy thứ này?”

Tim Bối Dao đập thình thịch: “Trên tường nhà trẻ.”

Triệu Chi Lan còn chưa nói gì, Bối Lập Tài đã cười ha ha nói: “Dao Dao nhà mình đúng là thiên tài nhỏ!”

Bối Dao biết tâm tư của cha không nhạy bén bằng mẹ, cô có ký ức đến năm lớp ba, viết chữ Hán và làm toán cộng rất đơn giản đối với cô, nhưng mà cô chỉ dám chọn vài chữ dễ để viết, sợ Triệu Chi Lan nghi ngờ.

Triệu Chi Lan nghĩ ngợi một lúc: “Hai cộng hai bằng mấy?”

Bối Dao hơi chột dạ, cô cúi đầu, tay nhỏ làm động tác đếm số, sau một lúc lâu, bốn ngón tay mềm mại giơ lên.

Triệu Chi Lan nhìn bốn ngón tay đang giơ lên của con gái mình, lập tức thơm Bối Dao một cái!

Cuối cùng có một ngày Triệu Chi Lan đã đánh bại Triệu Tú! Quả thật là nở mày nở mặt mà!

“Chúng ta báo Học Tiền Ban, ngày mai mẹ sẽ đi tìm giáo viên!”

Bối Dao cong mắt nhìn, cười sáng lạn.

~~~

Cây cúc dại ven đường đã nở hoa, tháng chín đã tới.

Thành phố C mỗi năm khai giảng đều sẽ có một cơn mưa.

Ngày mùng 1 tháng 9 năm 1996 cũng không ngoại lệ, Bùi Xuyên nhìn mặt đường bị mưa thấm ướt nhẹp, ngón tay tái nhợt đặt trên xe lăn, không biết đang nghĩ gì.

Tưởng Văn Quyên sợ cậu bị ướt, nên mặc áo mưa cho cậu.

Đêm hôm trước, lần đầu tiên Tưởng Văn Quyên bình tĩnh nói chuyện với chồng mình, Bùi Xuyên đi Học Tiền Ban làm bà rất không yên tâm. Từ khi hai chân Bùi Xuyên bị chặt đứt, Tưởng Văn Quyên thường mơ thấy cảnh tượng máu thịt mơ hồ, cảnh tượng ấy lặp đi lặp lại, trở thành một loại tra tấn. Vì thế sau sự kiện kia, Tưởng Văn Quyên càng không ưa người chồng ít lời của mình.

Nhưng mà con trai đi học cần Bùi Hạo Bân tìm quan hệ.

Gần nhà không có trường học đặc thù nào dành riêng cho người khuyết tật, những năm này Trung Quốc cũng không xây trường học như vậy. Đối với Tưởng Văn Quyên mà nói, bà thậm chí là sợ hãi đưa con tiến vào trường học như vậy, cứ như là đắp cho Bùi Xuyên cái mác khuyết tật cả đời vậy.

Trường tiểu học Thái Dương Quang của thành phố C có hai lớp Học Tiền Ban, là lớp một và lớp hai. Cô giáo dạy ngữ văn của lớp một vừa hay là bạn học cấp hai của Bùi Hạo Bân, họ Dư, cô Dư đã biết tình huống đặc thù của Bùi Xuyên từ trước, bởi vậy Bùi Hạo Bân nói đến, cô Dư liền đồng ý.

Trường tiểu học Thái Dương Quang cách tiểu khu khoảng 15 phút đi đường, Bùi Hạo Bân khởi động xe máy, ra hiệu cho Tưởng Văn Quyên bế con trai lên xe.

Xe lăn được buộc vào sau xe máy, Bùi Xuyên được xếp ngồi ở phía trước xe máy.

Bùi Hạo Bân cẩn thận che chở con trai, cố tình nhẹ nhàng nói: “Xuất phát thôi.”

Bùi Xuyên cầm thanh kim loại phía trước xe, khóe môi lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, rời khỏi tầm mắt của mẹ, khuôn mặt Bùi Xuyên cuối cùng cũng không có biểu cảm gì nữa. Phía sau cậu là lồng ngực rộng lớn của cha, Bùi Hạo Bân lái xe thật sự chậm. Hạt mưa rơi rất ít vào trên mặt Bùi Xuyên, Bùi Xuyên nhìn màn mưa, biết mình sắp đi đến một hoàn cảnh mới.

Anh không muốn đi, nhưng anh biết anh cần phải đi đến đó.

Bởi vì chuyện đi học này, mẹ rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với cha. Anh muốn một gia đình hoàn chỉnh bình thường, cho dù thân thể anh đã không còn hoàn chỉnh.

Bùi Xuyên nắm chặt thanh kim loại, hôm nay là khai giảng nên trên đường rất nhiều học sinh tiểu học đeo cặp sách, tò mò nhìn về phía xe máy của Bùi Hạo Bân.

Tiếng động cơ thực vang.

Vào lúc Bùi Xuyên ba tuổi, Bùi Hạo Bân đã mua chiếc xe máy này, lúc ấy tiểu Bùi Xuyên ngồi trên xe vô cùng hưng phấn, cảm thấy chính mình chính là siêu nhân nhỏ. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh một cách hâm mộ, hiện giờ lại ngồi trên chiếc xe này, ánh mắt của mọi người từ hâm mộ trở nên cổ quái, Bùi Xuyên ảm đạm mà rũ mắt xuống.

Bùi Xuyên một đường nhìn qua, vô số gương mặt trẻ con, đều giống tên của trường tiểu học này, tinh thần phấn chấn bồng bột, bọn nhỏ tràn ngập hy vọng với tương lai của chính mình.

Bùi Hạo Bân đưa cậu đến cửa văn phòng của cô Dư, Bùi Xuyên ngồi ở trên xe lăn.

Bên xe lăn treo một bình đựng nước sôi, là Tưởng Văn Quyên chuẩn bị cho Bùi Xuyên muốn uống khi khát.

Tháng chín mùa hạ còn chưa hết, cây ngô đồng của trường xanh um tươi tốt.

Dư Thiến dịu dàng vươn tay về phía cậu: “Chào con tiểu Bùi Xuyên, cô là cô Dư, cũng là bạn của cha con. Về sau sẽ dạy học cho con, cũng sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Ngón tay lạnh lẽo tái nhợt của Bùi Xuyên cầm lấy tay cô Dư, nở một nụ cười lễ phép.

Anh vẫn không thích nói chuyện với người không thân quen như cũ.

Cô Dư đã biết rõ tình huống của Bùi Xuyên, vì thế nói với Bùi Hạo Bân: “Cậu đi làm đi, con trai cậu tớ sẽ chăm sóc thật tốt.”

Bùi Hạo Bân đi rồi, cô Dư nói với Bùi Xuyên: “Nếu muốn đi WC, thì giơ tay nói cho cô, biết không?”

Đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh, trầm mặc nhìn Dư Thiến, sau một lúc lâu thì gật đầu.

“Học Tiền Ban đều là những bạn mới tới, có lẽ con sẽ nhìn thấy những bạn nhỏ học cùng lớp nhà trẻ trước kia đó.”

Bùi Xuyên phối hợp mà kéo khóe miệng, ánh mắt thì vẫn lạnh lùng như cũ.

Những người học cùng trước kia ư, ai anh cũng không nghĩ muốn nhìn thấy.

Mặt trời chậm rãi lên cao, mưa cũng dần ngừng lại, cô Dư đẩy Bùi Xuyên đi vào trong phòng học.

Bọn họ tiến vào phòng học, ánh mắt tò mò của bọn nhỏ đều nhìn qua.

Trong phòng học, toàn là những đứa trẻ nhỏ như hạt đậu đang ngồi, mặc quần áo màu sắc rực rỡ. Có đứa trẻ sạch sẽ, có đứa vẫn còn vương nước mũi. Cô Dư hiền lành mà cười cười, đem Bùi Xuyên an trí ở bàn thứ nhất trước bục giảng, bên cạnh cửa sổ.

Trần Hổ ngồi ở phía sau vốn dĩ đang chơi cùng Lý Đạt, lúc cô giáo đẩy Bùi Xuyên vào, cậu ta trợn tròn mắt.

Thật tốt! Thế mà họ lại cùng học chung một lớp!

“Ngày hôm qua lúc các em tới báo danh đã gặp cô, cô là cô Dư, cô Dư sắp xếp chỗ ngồi theo chiều cao trước có được không?”

Bọn nhỏ trăm miệng một lời: “Được ạ!”

“Vậy hiện tại các em đứng lên, chiều cao khác nhau, các bạn thấp thì ngồi ở phía trước, các bạn cao hơn tạm thời ngồi ở phía sau.”

Bọn nhỏ rất nghe lời, nhưng mà để cho bọn nhỏ tự so chiều cao rất khó khăn, cô Dư và một thầy giáo họ Trịnh dạy toán giúp đỡ ổn định chỗ ngồi cho bọn nhỏ.

Cô Dư nhíu mày, phát hiện lớp học thiếu mấy đứa nhỏ.

Hôm nay trời mưa, có mấy nhà ở xa phỏng chừng đến muộn. Nhưng mà tạm thời cô đành điều chỉnh chỗ ngồi trước.

Thầy Trịnh nhỏ giọng hỏi: “Hai người một bàn, lớp học vừa vặn 58 bạn nhỏ, ai sẽ ngồi cùng Bùi Xuyên?”

Cô Dư ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười hỏi bọn nhỏ: “Chân bạn nhỏ Bùi Xuyên bị thương, yêu cầu mọi người quan tâm giúp đỡ bạn ấy, xin hỏi bạn nhỏ nào dũng cảm thiện lương tình nguyện cùng bạn ấy ngồi ở bàn thứ nhất nào?”

Con ngươi Bùi Xuyên khó phát hiện mà co rụt lại.

Trong phòng học bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, lại nhìn người đang ngồi ở trên xe lăn, nhìn đến đầu gối dưới trống rỗng của Bùi Xuyên.

Có mấy đứa nhỏ nhìn cô, do dự giơ tay lên.

Cô Dư thực vừa lòng, lại hỏi Bùi Xuyên: “Tiểu Xuyên muốn làm bạn cùng bàn với bạn nào đây?”

Đôi mắt Bùi Xuyên đảo qua đám người bọn họ.

Anh không thích cười, trong mắt không có một chút ánh sáng, giống như là ánh mặt trời không muốn chiếu đến nơi âm u ẩm ướt này. Ánh mắt anh đảo qua chỗ nào thì những cánh tay vốn đã không kiên định, chậm rãi hạ xuống.

Hai thầy cô xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, thầy Trịnh nói: “Các bạn nhỏ khác ngồi trước đi, còn có mấy bạn khác chưa có tới.”

Bọn nhỏ lần lượt ngồi xuống, Trần Hổ nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói cho mọi người là Bùi Xuyên tiểu ra quần, còn cắn người. Trên mặt bọn nhỏ lộ ra biểu tình ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều lặng lẽ hướng về bàn thứ nhất lẻ loi.

Bùi Xuyên nắm chặt nắm tay, ánh mắt dừng lại cây ngô đồng cao lớn ở ngoài cửa sổ. Hết mưa rồi, những giọt nước mưa còn lưu lại trên tàu lá trượt xuống dưới đất, anh ngồi ở vị trí ngược sáng, môi hơi khô nứt, nhưng mà anh không có động đến bình nước mang theo.

Uống nước xong sẽ muốn đi tiểu.

Cô bé đến muộn, trên đầu cô là hai cái búi tóc được buộc bằng dải lụa hồng nhạt, búi tóc của cô bị nước mưa làm ướt, đứng ở cửa thanh âm trong trẻo mà nói: “Báo cáo”.

Cô Dư đi qua xem, phát hiện đây là cô bé nhỏ nhất lớp học.

Bình thường thì những đứa trẻ sẽ đi mất 15 phút để đến trường, Bối Dao chân ngắn nhỏ nên đi mất 25 phút. Hơn nữa trời mưa, Triệu Chi Lan ôm một đoạn đường, ôm đến lúc không nổi thì Tiểu Bối Dao lại tự mình đi.

Nhanh nhanh chậm chậm vẫn là đến muộn tới mười phút.

Cơ thể Bùi Xuyên cứng đờ, không quay đầu lại.

Cô Dư nói: “Bạn nhỏ Bối Dao, trong phòng học còn có ba vị trí trống, em chọn một chỗ để ngồi xuống nhé.”

Bối Dao đi về phía Bùi Xuyên.

Cô mang theo hơi thở của ánh mặt trời bên ngoài sau cơn mưa, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bùi Xuyên nói: “Cút.”

Lần đầu tiên cậu nói chuyện với cô, giọng nói lạnh lẽo bảo cô cút.

Bùi Xuyên nghĩ thầm, ai muốn cô thương hại. Tốt nhất cách anh xa một chút.

Mắt hạnh của Bối Dao tủi thân cực kỳ: “Nhưng mà tớ lùn.” Chú lùn ngồi ở phía sau sẽ không nhìn thấy gì hết.

“……” Bùi Xuyên im lặng quay đầu đi chỗ khác.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Trần Hổ ( đắc ý khiêu khích làm mặt quỷ): Các chị gái, các chị muốn đánh em có phải không?

Người đọc ( mỉm cười xua tay): Không, bọn chị biết em là hội trưởng tàn bạo, không muốn động thủ.

Trần Hổ:……

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.