“Chuyện này…” Tống Nhu ngồi xuống trước mặt hội đồng quản trị, tỏ vẻ vô cùng khó xử: “Mọi người cũng biết gần đây tôi mang thai, nghỉ ngơi ở nhà, không biết chuyện của công ty, vị tổng giám đốc tạm thời này là ai, tôi cũng không rõ lắm, còn ý của ông nội…”
“Cô không phải là cô cả nhà họ Tống sao? Tại sao cái gì cũng không biết? Bao giờ thì chủ tịch Tống đến công ty? Nói rõ ràng với chúng tôi tình hình đi chứ!”
“Tôi cảm thấy vấn đề quan trọng là nằm trên người tổng giám đốc tạm thời, cô ấy chậm chạp không ra mặt mới khiến công ty gặp lần lượt nhiều chuyện không hay, có lẽ là chủ tịch Tống đã lớn tuổi rồi, nhìn người không rõ.” Phùng Hằng Viễn chậm rãi nói.
Một cổ đông đập bàn nói: “Tôi thấy là nên để người khác tiếp nhận vị trí của lão chủ tịch.”
Có mấy cổ đông lắc đầu: “Cổ đông Phùng chỉ mới đến công ty vài năm đã muốn tìm người thay thế chủ tịch Tống?”
“Tôi không nói như vậy, chỉ là bàn việc…” Một câu nói của Phùng Hằng Viễn phủi sạch sẽ.
Đang trong lúc cổ đông không ngừng tranh chấp, cửa phòng bị đẩy ra, người đến chính là trợ lý của tổng giám đốc tạm thời Đới Bội Thanh, cô ấy vừa xuất hiện thì hội đồng quản trị lập tức yên lặng.
“Trợ lý Đới, chỗ này là hội nghị cổ đông, chúng tôi không mời cô tham gia.” Có cổ đông không khách sáo hừ lạnh nói.
Dù sao bây giờ tổng giám đốc tạm thời không có ra mặt, tất cả mệnh lệnh đều là do Đới Bội Thanh nhắn lại.
“Mọi người cứ bình tĩnh đừng nóng vội, tổng giám đốc tạm thời đã biết hôm nay tổ chức cuộc họp cổ đông nên cô ấy đã bớt chút thời gian đến đây, đã sắp đến rồi.” Đới Bội Thanh mỉm cười trả lời, không nôn nóng không tức giận.
Vị tổng giám đốc thần bí kia sắp xuất hiện?
Rốt cuộc là ai!
“Được lắm, chúng tôi sẽ chờ cô ấy đến! xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Phùng Hằng Viễn và Tống Nhu như không liếc nhìn nhau một cái, bọn họ không nghĩ đến đối thủ lại đột nhiên xuất hiện…
Nhưng mà Phùng Hằng Viễn tự cảm thấy kế hoạch của mình không một kẽ hở, cổ đông Tống Thị càng làm rối thì Tống Nhu sẽ càng có cơ hội.
Trên xe, Tống Nhu mặc một chiếc váy chữ A dài đáy cao che đi bụng hơi nhô ra, hơn nữa cả người mặc một chiếc áo gió màu xanh, cả người rất có khí chất, trong tai nghe Bluetooth truyền đến giọng của Dương Gia Cửu: “Anh có thể đưa em đi.”
“Không cần, em không sao, hơn nữa đã có trợ lý Đới.”
Dương Gia Cửu chỉ gật đầu nói: “Có bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, tổng giám đốc Tống.”
Tống Như cười một tiếng: “Về nhà rồi gặp.”
Thật ra Dương Gia Cửu và Tống Như cũng hiểu được bây giờ là lúc xuất hiện, chơi trò mèo vờn chuột lâu cũng sẽ chán, Tống Nhu nghĩ dùng một phần danh sách khách mời sẽ không chế được Tống Như? Quá nực cười.
Hôm nay là một ngày đpẹ trời, đúng lúc thích hợp để thưởng thức vẻ mặt của Tống Nhu khi biết được sự thật.
…
Trong phòng họp của tập đoàn Tống Thị, mỗi cổ đông đều giữ ý kến của mình yên lặng không nói, mọi người đang đợi tổng giám đốc tạm thời bí ẩn này xuất hiện, nhưng mà đã hơn nửa tiếng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Không lẽ cơ bản là người này không tồn tại sao!! Mấy người đừng kéo dài phí thời gian quý giá của tôi!”
“Bỏ đi, đi.”
“Đợi một chút đi.” Phùng Hằng Viễn vốn yên lặng khuyên những người khác.
Tống Nhu không hiểu nhìn anh ta một cái, lẽ nào lúc này không nên để cổ đông rời đi? Để cho tổng giám đốc tạm thời này xấu mặt.
Lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra, Tống Như và vài người trợ lý và vệ sĩ cùng bước vào.
“Tại sao là cô?”
“Đây là hội nghị cổ đông, cô ba đi nhầm trường quay à.” Có cổ đông châm chọc nghề nghiệp của Tống Như.
“Tôi biết, là bởi vì là họp cổ đông nên tôi nhất định phải tham gia.” Tống Như trực tiếp ngồi ở ghế chủ tịch, trực tiếp mạnh mẽ.
“Tống Như, đừng làm ồn, đây không phải là ở nhà, cũng không phải là nơi em đóng phim, em không có chút cổ phần nào ở công ty, không nên trong lúc mọi người bận sứt đầu bể trán mà đến gây thêm rắc rối?” Tống Nhu đứng dậy đi về phía Tống Như, đi đến một đoạn thì muốn nói xin lỗi với cổ đông: “Là tôi không để ý tốt em gái mình, giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Nói như vậy nghe như là Tống Như đến xem ồn ào vậy!
Nghe được lời Tống Nhu nói, hội đồng quản trị đều nghĩ đây là việc nhà của nhà họ Tống, không muốn nhúng tay, nhưng đúng lúc này, Tống Như bỗng đứng lên, đi đến trước mặt Tống Nhu, đưa tay lên tát một cái.
Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn cảnh này…
Tống Nhu ôm lấy một bên má: “Cô,… cô điên rồi!”
Tống Như không để ý đến cơn giận của cô ta, trở lại vị trí chủ tịch ngồi xuống: “Không phải là các vị vẫn muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi ở đây, là đến họp, trợ lý Đới.”
“Các vị, đây chính là tổng giám đốc tạm thời mà chủ tịch Tống chọn.” Đới Bội Thanh phối hợp nói.
Mọi người đều ngây ngẩn, người mà chủ tịch tống chọn lại là Tống Như!
Tống Như… cô ta dựa vào cái gì?
Một đám người hận nghiến răng nghiến lợi, còn có một số người cảm thấy chủ tịch Tống làm rất đúng, không giao công ty cho con sâu làm rầu nồi canh Tống Nhu.
Ý định của bọn họ, Tống Như đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
“Tôi thấy cổ đông Trương nói không sai, cụ chủ tịch đã hồ đồ rồi, vậy mà lại để cho một diễn viên gánh trách nhiệm như vậy!”
Tống Như nhìn bọn họ, nở một nụ cười yếu ớt: “Vậy ra là các vị thấy tôi sẽ làm danh dự Tống Thị bị hao tổn sao?”
“Con bà nó, tôi từng bước đi đến ngày hôm nay, người bộc lộ ở đài quốc tế T là tôi, là tôi từ chối đạo diễn của Âu Mỹ, người tạo ra kỷ lục phòng vé cũng là tôi… Cho dù tôi phát triển thế nào ở giới nghệ sĩ thì đều không liên quan gì đến các vị.”
“Thương trường thay đổi trong nháy mắt, loại bảo thủ này sẽ chỉ làm cho công ty ngày càng khó khăn.
Lời của cô lời nào cũng rất có khí phách, làm cho mặt của cổ đông hỏi cô đỏ lên, không thể phản bác.
Điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhát chính là Tống Như ngồi ghế chủ tịch lại có khí thế như vậy, khác hẳn với người bình thường không tranh giành quyền thế, bình tĩnh như nước.
Đương nhiên, những điều này không thể không liên quan đến việc mỗi ngày đều ở bên cạnh Dương Gia Cửu.
So sánh thì Tống Nhu có vẻ yếu thế…
“Tôi biết có rất nhiều cổ đông không hài lòng với việc tôi là tổng giám đốc tạm thời, không sao, cứ họp trước, những chuyện khác nói sau.”
“Họp gì mà họp! Bây giờ danh sách khách mời Vip đã lộ ra ngoài rồi!”
“Hả? Lộ? Cái gì lộ?” Tống Như hỏi ngược lại: “Sao tôi không biết chuyện này? Danh sách này tôi đã xem qua sao?”
Cổ đông nhíu mày, lẽ nào Tống Như không phải xuất hiện để giải quyết việc danh sách khách mời bị lộ?
Tống Như dựa lưng vào ghế ngồi, nói vài câu đơn giản với Đới Bội Thanh, sau đó nở nụ cười sâu xa: “Đối với Tống Thị mà nói, hóp báo công bố sản phẩm mới vô cùng quan trọng, mỗi năm những khách mời vip được mời đều được chọn rất kỹ, lần này lấy đại ra danh sách vài quý tộc đã nói là danh sách khách mời buổi họp báo?”
Các vị cổ đông có thấy tận mắt trên đó có chữ ký của tôi?”