Trần Nhược Tư mang miếng kim hoàng bài vào một tiệm cầm đồ lớn nhất trong thành Ngọc Cảnh Châu. Mộng Tuyết không vào mà ở cửa đợi. Trần Nhược Tư lúc này cho rằng miếng kim bài trên tay là một bảo vật, có lẽ chỉ có tiệm cầm đồ mới chịu mua nên cố tình tới đó.
Tiệm cầm đồ này vốn là điểm liên lạc bí mật của Long ưng bang, không ngờ Trần Nhược Tư lại vô tình lạc vào đó. Miếng kim bài đó vốn không đáng tiền, nếu là chỗ khác thì sẽ không đổi được bao nhiêu tiền, nhưng mà thật là mèo mù vớ cá rán, đã đến được chỗ phát huy được tác dụng của nó rồi.
Trần Nhược Tư bước tới quầy, không hề nói nhiều, liên đặt kim bài lên quầy, đang định mở miệng thì ông chủ đã nhặt tấm kim bài lên, trả lại cho Trần Nhược Tư, rồi nhanh chóng vòng qua quầy, tới trước mặt Trần Nhược Tư, quỳ xuống nói: “Không biết phó bang chủ đã tới Ngọc Cảnh Châu thành nên không ra đón từ xa, xin hãy lượng thứ.”
Trần Nhược Tư nhìn thấy ông chủ tiệm như vậy thì không hiểu ra làm sao cả, ngẩn người ra một lúc, sau khi định thần lại thì nghĩ thầm: “Không ngờ thẻ bài này lại đại diện cho thân phận phó bang chủ, lại có thể ăn không uống không rồi.” Hắn nghĩ tới đây, hắn mỉm cười nói: “Mau mau đứng dậy đi, không biết thì không có lỗi, nhưng mà bây giờ ta đói rồi, còn không chuẩn bị cho ta chút gì để ăn đi.”
Ông chủ tiệm đứng lên, đáp: “Vâng thưa phó bang chủ, xin hãy theo tôi.” Hắn nói xong thì dẫn Trần Nhược Tư ra khỏi tiệm.
Mộng Tuyết đang chờ ở cửa, nhìn thấy Trần Nhược Tư về nói: “Sao lại? Cái này?…” Nàng vốn định hỏi thẻ bài đó có đáng tiền không, nhưng vẫn chưa nói xong thì Trần Nhược Tư đã ngắt lời nàng, nói: “Đây là bà lão của ta.”
Ông chủ tiệm khách khí hành lễ với Mộng Tuyết, chào hỏi: “Thủ hạ bái kiến Phó bang chủ phu nhân.”
Mộng Tuyết nghi hoặc nhìn Trần Nhược Tư, không hiểu là chuyện gì, Trần Nhược Tư nháy mắt với nàng, nàng mới không hồ đồ trả lời.
Ông chủ tiệm quay người, khoá cửa tiệm lại, rồi dẫn Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết tới tửu quán.
Trên đường, hắn ta tự giới thiệu bản thân, nói tên hắn ta là Đỗ Hoa Lâm, tiệm cầm đồ này chỉ để che giấu thân phận của hắn. Trần Nhược Tư không hiểu chút gì về Long ưng bang, nên cũng không biết nói gì, đành phải gật đầu tỏ vẻ hiểu. Hắn cũng không ngờ Đỗ Hoa Lâm này không hề hoài nghi thân phận của hắn, hắn cảm thấy rất khó hiểu, chỉ thầm ra hiệu cho Mộng Tuyết, tỏ vẻ nghi hoặc.
Không bao lâu, Đỗ Hoa Lâm đã dẫn Trần Nhược Tư tới đại tửu quán mà trước đây Trần Nhược Tư đang định tới, Đỗ Hoa Lâm dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Trong tửu quán, không thể xưng hô theo thân phận thật của ngài, xin hãy thông cảm, chỉ có thể xưng hô theo tên họ, mà vẫn chưa biết phó bang chủ nên xưng hô thế nào đây?”
Trần Nhược Tư im lặng hồi lâu, trong lòng nghĩ: “Hắn đã hỏi vậy, khẳng định không biết phó bang chủ thực sự tên là gì? Cứ nói cho hắn biết tên thật của ta là được.” Nghĩ rồi cười nói: “Ta tên Trần Nhược Tư.” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đỗ Hoa Lâm cười nói: “Trần huynh đệ, Trần phu nhân, mời!”
Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết, nhẹ mỉm cười, chau mày ra ám hiệu: “Chúng ta có thể ăn không, uống không rồi, đã không cần bạc, lại còn được làm phó bang chủ nữa, phải giả cho giống một chút.”
Mộng Tuyết hình như đã hiểu được ý tứ của Trần Nhược Tư, nàng gật đầu, cùng với Trần Nhược Tư bước thẳng vào trong tửu quán.
Trong tửu quán, tấp nập ồn ào tiếng người nói, tiếng ly chén chạm vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Trần Nhược Tư vừa vào cửa thì nhìn thấy tên béo và mấy tên thủ hạ mà hắn vửa trộm đồ đang uống rượu ở bên trong.
Trần Nhược Tư giật mình, nhanh chóng kéo Mộng Tuyết, tìm một chỗ cách xa chỗ mà bọn lão béo đang ngồi, cúi đầu, dùng tay che lấy mặt, nhìn Mộng Tuyết, ra hiệu với nàng.
Mộng Tuyết không hiểu ý của hắn, nàng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Nhược Tư thừa lúc Đỗ Hoa Lâm đi gọi thức ăn, nhẹ thì thầm vào tai Mộng Tuyết: “Tên béo bị chúng ta trộm đồ đang ngồi uống rượu ở đằng sau chúng ta mấy bàn kìa.”
“A?” Mộng Tuyết kinh ngạc quay đầu lại nhìn, “hay là chúng ta bây giờ chúng ta rời khỏi đây, không khéo thì sẽ bị lộ mất, phiền phức lắm.”
Trần Nhược Tư gật đầu, đồng thời đứng dậy, đang định rời khỏi thì Đỗ Hoa Lâm quay đầu lại, cười: “Trần huynh đệ đứng lên làm gì vậy, là muốn…” Hắn vốn định nói có phải muốn lên phòng hay không nhưng hắn thấy Mộng Tuyết trừng mắt với hắn thì hắn không dám nói nữa.
Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết, thầm nghĩ: “Bây giờ mà đi, khẳng định sẽ bị lộ, mặc kệ nó, cứ chống chế đã, tên béo đó không nhận ra chúng ta thì không có chuyện gì rồi.” Hắn nghĩ tới đây thì đáp rằng: “Không phải, ta không đi đâu cả, chỉ là muốn đứng dậy hoạt động chút thôi.” Hắn nói xong thì gật đầu với Mộng Tuyết, hai người cùng lúc ngồi xuống.
Ba người họ lặng lẽ ngồi đó, ai cũng không lên tiếng, đợi một lúc sau, tiểu nhị của tiệm mang rượu và thức ăn lên.
Trần Nhược Tư nhìn thấy cả bàn đều là món ngon thì không còn để ý đến cái gì nữa, cũng không mời Đỗ Hoa Lâm, mà cầm ngay lấy đũa ăn luôn.
Đỗ Hoa Lâm cười, trong lòng cảm thấy khá nhẹ nhõm, hắn nghĩ: “Không ngờ tuỳ tiện gọi vài món mà cũng hợp khẩu vị của phó bang chủ, hôm nay phải chiêu đãi thật tốt hắn, chưa biết chừng sẽ có cơ hộ thăng tiến đây.” Hắn nghĩ tới đây thì nhìn Trần Nhược Tư nói: “Trần huynh đệ, sau này còn phải nhờ huynh chiếu cố nhiều.”
Trần Nhược Tư cũng biết Đỗ Hoa Lâm muốn nói chiếu cố là có ý gì, trong lòng hắn thầm nhủ: “Chiếu cố cái đầu ngươi đó, ngươi thật sự cho ta là phó bang chủ sao? Ngươi lần này bị hố nặng rồi, hi hi.” Trần Nhược Tư miệng đáp bừa: “Ừm, tốt lắm, tốt lắm.”
Mộng Tuyết không ăn gì cả, chỉ ngồi cười thầm một bên.
“Khốn kiếp, túi tiền của ta, ai đã lấy cắp túi tiền của ta rồi, to gan thật.” Trần Nhược Tư nghe thấy tiếng tên béo hét lên ở mấy bàn đằng sau.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết bắt đầu có chút lắng, giả vờ cúi đầu chỉ chú ý tới việc ăn uống thôi, không dám quay đầu lại xem.
“Lão gia, liệu có phải là tên tiểu tử chặn đường chúng ta vừa nãy không? Chúng tôi sẽ đi tìm hắn ngay.” Một người khác nói.
“Các ngươi có ai đem tiền không? Mau trả tiền rượu đi, đợi gặp được tên tiểu tử đó, sẽ lột da xủa hắn.” Tên béo nói.
“Trong chúng tôi, người có tiền nhất là ngài mà, lúc ra khỏi cửa, ngài là lão gia, chúng tôi là tuỳ tùng, làm gì mà mang theo tiền.” Một người đi theo nói.
Tiểu nhị nghe thấy vậy thì bước tới nhìn bọn họ nói: “Mấy người không cần giả vờ nữa, có phải muốn ăn mà không trả tiền không?”
Nghe tên tiểu nhị nói như vậy thì Trần Nhược Tư len lén quay đầu lại nhìn, thấy quyền của tên béo đó đã huơ trên đầu của tiểu nhị, vẫn chưa tới đầu hắn thì lại dừng tay lại.
Trần Nhược Tư thấy vậy, cười thầm hai tiếng, quay đầu lại.
Đỗ Hoa Lâm liếc nhìn bàn của tên béo, lắc đầu nhẹ than một tiếng,: “ai, bây giờ cái thứ ăn mà không trả tiền này đại đa số đều như vậy, dùng cách này để làm náo loạn, hòng dễ dàng bỏ chạy, nhưng trong tửu quán này, cao thủ rất nhiều, xem ra mấy tên này sẽ phải chịu khổ rồi.”
Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết, nháy mắt với nàng, thương lượng ngầm, đợi cơ hội hành sự.
Mộng Tuyết gật đầu, lập tức cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Ông chủ của tửu quán cũng nghe thấy liền tới đó, nhìn tên béo cười nói: “Vị lão huynh này, nếu huynh đã muốn ăn không thì cũng không nên tới chỗ chúng ta, chỗ chúng ta không bao giờ có người dám ăn quịt, huynh hãy tự liệu xem, hay là một trong số các ngươi, chỉ cần một người để lại một cánh tay, bữa cơm này ta mời, nếu không thì hãy trả tiền đi.” Hắn nói xong thì tùy tiện vẫy tay, mười đại hán to lớn đứng chặn ngay trước đám người của tên béo.