Trong rừng núi réo rắt tiếng chim, hoa tươi khoe sắc cùng thiên hạ.
Khắp núi đầy hoa tươi, xinh đẹp như sơn hà gấm vóc, đi lại trong đó giống như
dạo bước trong một bức tranh, đẹp không sao tả xiết.
Vô số loài chim sắc màu sặc sỡ bay qua bay lại, thỉnh thoảng còn có bươm máu
bay múa, có những con bướm thật lớn, trông giống như một cái quạt.
Thậm chí Dương Kỳ còn nhìn thấy trong một số khốm hoa, có những con bướm cao
như một người thường, đôi cánh nó chớp động, phấn hoa bay tung bốn phía, giống
như mộng ảo.
“Con bướm này đã trở thành Yêu Linh, là một loại ma thú, khí thế trên người
không bình thường chút nào, nó đã có tu vi cấp bậc Khí Tông.”
Dương Kỳ nhìn về phía con bướm cao cỡ một người thường, con bướm ngũ sắc kia
nhìn thấy hắn thì phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, nhưng khi tiếp xúc với khí
tức đoạt mệnh trên người Dương Kỳ, nó cả kinh, lập tức bay đi.
Dương Kỳ mỉm cười, biết trong sơn mạch này ma thú không vô duyên vô cớ đả
thương người, phần lớn nó đều được các cao thủ nuôi dưỡng.
Con hạc kia vẫn bay ở phía trước, lượn qua những con đường nhỏ ngoằn nghèo,
dọc theo đường núi giống như 9 quanh 18 rẽ.
Dương Kỳ cảm thấy những khóm hoa này hình thư hợp thành một đại trận, nếu như
không có con hạc này dẫn đường, kiểu gì hắn cũng bị lạc.
Hắn đang đi trong một ngọn núi đầy hoa tươi trong học viện Thiên Vị.
Trăm hoa đua nở, giống như quanh năm không tàn, trên ngọn núi, không khí trong
sơn cốc tươi mát và ẩm ướt, bốn mùa như xuân.
Thậm chí mặt đất cũng tràn đầy hương thơm của hoa.
Trăm ngàn năm qua, những cánh hoa tươi rơi xuống đất hóa thành bùn, trở thành
một linh dược hãn thế.
Dương Kỳ đi lại trong đó mà âm thầm kinh hãi, bởi vì đây tuyệt đối là danh
tác, xây dựng một ngọn núi như thế này, khí công chắc chắn là vượt trên hắn
rất nhiều.
“Lẽ nào, đây là nơi cô cô bế quan tu luyện? Sư phụ của cô cô xây dựng ngọn sơn
phong này? Trên mình con hạc kia có khí tức của cô cô, chắc là đúng vậy rồi.”
Con hạc cứ bay trong khoảng một canh giờ nữa, ngọn núi càng lúc càng dốc, mây
khói lượn lờ, tầm nhìn 10 bước trước mặt bị hạn chế, không nhìn thấy cảnh sắc
gì, cũng chỉ có hoa tươi.
Dương Kỳ không biết cô cô hắn ở chỗ nào, không dám bay lên cao, hắn cảm thấy
ngọn núi này không bình thường, chỉ còn cách đi theo con hạc kia.
Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, hắn đã xuyên qua tầng mây dày đặc của ngọn
núi, nắng xuân chiếu tới, Dương Kỳ nhận ra mình đang đứng giữa sườn núi, trên
một cái sân thật lớn.
Nơi này chẳng khác nào một quảng trường, nó rộng tới mức có thể dung nạp hơn
mười vạn người, phía trước quảng trường là một tòa động phủ cung điện, nó
không dùng nguyên liệu để xây dựng mà lấy núi làm căn cơ, phía trên chạm trổ
những điêu khắc đẹp mắt.
Mặt đất trong suốt có điêu khắc những hoa văn tinh mẽ, giống như một món đồ sứ
quý hiếm, nếu nhìn lướt qua thì mảnh đất này giống như bị khí công chân hỏa
luyện hóa qua vài lần.
Không biết là ai có thủ đoạn lớn tới mức này, biến một ngọn núi thành cung
điện.
Giờ này khắc này, ở trên quảng trường đã có không ít người, hình như không
phải đệ tử của học viện Thiên Vị, Dương Kỳ nhìn thấy mấy người mặc trường bào,
trên đó có thuê hình mặt trăng, mặt trời, còn có những văn tự cổ xưa.
Đây là người của một học viện cổ xưa trên đại lục Phong Nhiêu, đệ tử của học
viện Nhật Nguyệt.
Những đệ tử này đều là nam tử.
Hình như họ tới đây bái phóng, ai nấy đều có khí vũ hiên ngang, khí công phi
phàm, đều là đệ tử tinh anh.
Trên đại lục Phong Nhiêu tổng cộng có bốn học viện, học viện Thiên Vị, học
viện Chân Long, học viện Nhật Nguyệt, học viện Hải Thần.
Yến Phi Hà con gái của Yến Cô Phong chính là đệ tử của học viện Chân Long,
Dương Kỳ giết Cổ là đệ tử của học viện Hải Thần, nhưng hắn chưa biết đệ tử của
học viện Nhật Nguyệt.
“Người kia dừng bước!”
Mấy đệ tử mặc trường bào thấy có một người đi lên núi thì đồng thời lớn một
tiếng.
Vù vù vù. . . . .
Có hai nam tử xuất thủ, khí công cường đại ép tới, thân hình đã đứng ở trước
mặt Dương Kỳ.
“Ngươi là ai? Nơi này là Bách Hoa phong, sư huynh của chúng ta đang ở đây bàn
chuyện quan trọng, ngươi dừng lại ở chỗ này, không được hành động thiếu suy
nghĩ.”
Hai tên đệ tử của học viện Nhật Nguyệt lạnh lùng nói.
Dương Kỳ nhìn hai đệ tử của học viện Nhật Nguyệt, nhướng mày:
“Nơi này là học viện Thiên Vị, các ngươi là đệ tử của học viện Nhật Nguyệt
đúng không. Dám bố trí trạm kiểm tra ở học viện Thiên Vị, không cho đệ tử của
học viện Thiên Vị qua lại, lá gan của các ngươi đúng là rất lớn.”
Dương Kỳ đúng là có vài phần khó chịu.
Đây là địa bàn của học viện Thiên Vị, vậy mà lại bị đệ tử của học viện Nhật
Nguyệt ngăn cản, làm gì có đạo lý này?
“Làm càn!”
Một đệ tử của học viện Nhật Nguyệt quát lớn:
“Ngươi tên là gì? Tại sao lại không có quy củ như vậy? Dám nói với chúng ta
như vậy sao, mau báo họ tên, ta sẽ thông báo cho trưởng lão của học viện Thiên
Vị trừng phạt ngươi thật nghiêm. Hôm nay sư huynh chúng ta đến Bách Hoa phong
cầu hôn đồ đệ của Bách Hoa thánh nữ Dương Tố Tố, chuyện lớn bực này có quan hệ
tới quan hệ của hai học viện. Ngươi chỉ là một đệ tử nho nhỏ, sao lại dám phá
hư?”
“Cầu hôn? Cầu hôn gì?”
Dương Kỳ nghe thấy vậy thì trong lòng phát lạnh, sắc mặt trầm xuống, vô cùng
không hài lòng, nhưng hắn không biết cảm giác không hài lòng và tức giận này
tới từ nơi nào:
“Một tiểu tử của học viện Nhật Nguyệt mà dám cầu hôn cô cô của ta? Đúng là
không biết lượng sức.”
Hắn nói vô cùng sắc bén, khiến cho đệ tử của học viện Nhật Nguyệt không kịp
phản ứng.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Một tên đệ tử của học viện Nhật Nguyệt không dám tin vào lỗ tai của mình nữa.
“To gan, chết đi!”
Một tên đệ tử nghe rõ lập tức giận tím mặt, khí công tuôn ra, một ngọn lửa màu
xanh xuất hiện.
Nắng hè chói chang.
Trên tay hắn lúc này là một ngọn lửa, ngọn lửa này mang lực lượng hủy diệt,
cướp đoạt tất cả sinh cơ, lao xuống đầu Dương Kỳ với thế như sao xẹt.
Dương Kỳ không thèm nhìn, búng ngón tay một cái, một đạo kiếm khí bắn ra, là
Đại Nhật Càn Khôn Kiếm.
Tới lúc này, hắn có thể đường đường chính chính thi triển nó.
Hơn nữa, bộ kiếm thuật này của hắn cũng không còn là Đại Nhật Càn Khôn kiếm,
nó đã được dung hợp với những lĩnh ngộ của hắn về Tứ Quý Kiếm Thuật, hai bộ
kiếm thuật dưới sự tế luyện của Địa Ngục Dung Lô, hoàn mỹ dung hợp, ngưng tụ
thành một bộ khí công kiếm thuật không ai nhận ra.
Có thể nói, đây là tuyệt học do Dương Kỳ sáng tạo.
Một kiếm xuyên tới, ẩn chứa kiếm ý Đại Nhật Càn Khôn, lại mang theo ý cảnh bốn
mùa xuân hạ thu đông của Tứ Quý Kiếm Thuật, nghìn vòng chuyển đổi, sấm như
trống vang, sương thu giăng màn, tuyết đông kín trời.
Bịch!
Khí công của tên đệ tử học viện Nhật Nguyệt kia bị kiếm khí phát ra, thân hình
bị kiếm khí chém một cái bay ra ngoài, cách nơi này cả ngàn bước mới rơi xuống
đất, bốn vó chổng lên giống một con rùa, thể diện mất hết.
“Chết tiệt!”
“Lại dám hạ độc thủ!”
“Đây là kiếm thuật gì, sao lại quỷ bí khó lường như vậy?”
“Dám hạ thủ với chúng ta? Vây giết hắn? Hắn là đệ tử tinh anh của học viện
Thiên Vị, đây là khiêu kích trắng trợn, khiêu khích uy nghiêm của học viện
Nhật Nguyệt chúng ta.”
Vù vù vù…
Trong nháy mắt, mấy cao thủ của học viện Nhật Nguyệt đều bay tới bao vây Dương
Kỳ vào giữa.
Cái tên bị Dương Kỳ đánh được sự trợ giúp của đồng môn cũng đứng dậy, vận
chuyển chân khí phục hồi thương thế, dùng ánh mắt oán độc nhìn tới đây.
Nơi này tổng cộng có sáu bảy người, đều là cảnh giới Đoạt Mệnh, hiển nhiên
cũng là đệ tử tinh anh của học viện Nhật Nguyệt, đội hình cường đại vây quanh
Dương Kỳ, khí thế giương cung bạt kiếm, giống như sắp hạ độc thủ.
Dương Kỳ vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn những người này, dù sao nơi này
cũng là học viện Thiên Vị hắn cần gì phải sợ.
Những người này không làm gì được hắn, nếu gây chuyện thì kiểu gì họ cũng là
người bất lợi.
Trong ánh mắt của hắn sát khí lóe lên, những ai tiếp túc với hắn đều có cảm
giác giống như có một con viễn cổ cự thú vồ tới.
“Dừng tay, các ngươi đang làm gì vậy?”
Đúng lúc này, có một thanh âm thanh túy truyền từ bên trong ra ngoài, một làn
gió thơm lan tới, có một nữ tử xuất hiện, người này chính là Dương Tố Tố.
Lúc này Dương Tố Tố đã trở nên vô cùng cường đại, Dương Kỳ cảm thấy so với lần
trước, cô cô của hắn mạnh hơn rất nhiều, chân khí… ít nhất cũng gấp ba bốn
lần, hơn nữa sinh mệnh đã có biến hóa về chất, vô số lực lượng sinh mệnh lưu
chuyển ở dưới da.
Hiển nhiên cô cô hắn đã luyện hóa thành công “Thánh Ma Đồ”, đoạt mệnh lần thứ
2 thành công.
“Kỳ nhi? Có chuyện gì vậy? Sao cháu lại xung đột với họ?”
Dương Tố Tố liếc mắt liền nhìn thấy Dương Kỳ, trong ánh mắt chợt lóe lên sự
vui mừng:
“Ta biết hai tháng trước cháu đã tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, trở
thành đệ tử tinh anh, thế nhưng cô cô lúc đó đang bế quan, còn chưa kịp chúc
mừng cháu. Cô cô mới xuất quan hai hôm nay đã lập tức dùng khí hạc thông báo
cho cháu.”
“Cô cô, đám học viện Nhật Nguyệt này tới đây làm gì?”
Dương Kỳ nói thẳng:
“Cháu nghe bọn họ nói, sư huynh của chúng tới đây cầu hôn cô cô, nên ngăn cản
cháu vào bên trong. Nơi này là học viện Thiên Vị, không phải học viện Nhật
Nguyệt, cháu là đệ tử tinh anh còn bị ngăn cản ngăn, đây là chúng khiêu khích
uy nghiêm của học viện chúng ta. Cái tên sư huynh của chúng là ai? Bảo hắn ra
đây cho cháu xem một chút hắn có ba đầu sáu tay gì mà dám coi học viện Thiên
Vị như chốn không người?”
“Kỳ nhi… .”
Dương Tố Tố không ngờ rằng Dương Kỳ vừa mới gặp mình đã cường ngạnh như vậy,
làm cho đám đệ tử của học viện Nhật Nguyệt đều lạnh mặt, ánh mắt của nàng chợt
lóe lên nhìn Dương Kỳ một cái, đang định nói thì có một thanh âm khác truyền
tới:
“Tố Tố, đây là thằng cháu được xưng thiên tài của nàng? Hắn quá cuồng ngạo sau
này khó tránh khỏi chết yếu. Một tên đệ tử tinh anh nho nhỏ mà dám công kích
học viện Nhật Nguyệt chúng ta, mưu toan gây xích mích giữa học viện Nhật
Nguyệt và học viện Thiên Vị, đã là tội ác tày trời, nếu như ngươi muốn nhìn ta
thế nào thì vào trong đi!”
Ông!
Không hề có một dấu hiệu báo trước, trên đỉnh đầu Dương Kỳ có một khối khí nổ
tung, một bàn tay thật lớn chụp xuống.