– Ta! Nhất định sẽ đả bại ngươi!
Đây là câu nói Sở Vân Vũ đã nói trước mặt đệ tử ngoại môn và trưởng lão, phát ra khiêu khích với Lâm Hi.
Nhưng mà Lâm Hi đáp lại chỉ bằng một ngón tay:
– Một chiêu! Đánh bại ngươi ta chỉ cần một chiêu!
Như vậy hai người còn không có giao thủ cũng làm người nghe cảm nhận được mùi thuốc súng. Nhưng mà trình tự thi đấu của hai người lại không gặp nhau trước đó.
Lúc này khi Tỷ Thí trưởng lão đọc tên của “Lâm Hi” cùng “Sở Vân Vũ” thì mọi người hăng máu gà lên, vẻ mặt đỏ tươi, tâm huyết dâng trào.
– Rốt cục đã đợi được trận đấu của hai người rồi!
– Một chiêu ah! Không biết hắn có thật dùng một chiêu đánh bại Sở Vân Vũ không?
…
Đệ tử ở khắp Thần Tiêu Tông đang nghị luận với nhau. Lâm Hi cùng Sở Vân Vũ đều là người đánh vào chung kết, kíp nổ nhiệt tình của mọi người. Chờ đợi cuộc đấu phấn kích diễn ra.
Tuy Sở Vân Vũ không che đậy miệng, từ trước đến nay rất liều lĩnh, hắn đi tới bước này và có tư cách tranh đoạt vị trí quán quân, bản thân đã nói lên thực lực của hắn rồi, Mạnh như “Tiểu La Hán” Đỗ Duy Ma cũng bị hắn đào thải, thực lực mạnh mẽ nhìn rõ ràng.
So sánh thì mọi người càng chú ý ước hẹn một chiêu của Lâm Hi nhiều hơn.
Trước kia đã nói như vậy thì Lâm Hi không có đường lui. Rất nhiều người đang chờ mong hắn làm thế nào dùng một chiêu đánh bại Sở Vân Vũ. Nếu như là người khác cho rằng hắn say rượu nói bậy là không có khả năng, không làm được sẽ bị chê cười đấy.
Nhưng mà Lâm Hi thì khác, hắn chưa bao giờ hiểu lộ thực lực của mình rõ ràng.
– Những người này quá cường hãn! Chỉ sợ đệ tử nội môn cũng không phải đối thủ của bọn họ. Cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ tới nội môn đây.
Trong đám đệ tử đang quan sát kích động nghị luận với nhau.
Lâm Hi và Sở Vân Vũ, bọn họ không phải là người thu liễm tính cách của mình, nói chuyện đều mang theo khí thế bá dạo không ai bì nổi. Nhưng mà có được khí chất này đệ tử ngoại môn mới si mê và sùng bái.
Đúng vậy, người có năng lực chân chính nên như vậy, nếu ngươi có thực lực cứ làm đi!
Tu luyện không phải là vì muốn nổi bật hay sao?
Ông!
Bóng người lóe lên, Lâm Hi cùng Sở Vân Vũ đồng thời bay lên trên cao.
Sở Vân Vũ thoáng cái đứng trước mặt Lâm Hi.
– Ha ha ha, trưởng lão kéo lâu như vậy, cũng nên sớm an bài quyết đấu mới đúng. Lâm Hi, ta muốn đánh tan nhuệ khí của ngươi ở trước mặt mọi người, cho mọi người biết Sở Vân Vũ ta rất lợi hại.
Sở Vân Vũ chỉ vào Lâm Hi cười lớn và tuyên bố.
– Ngươi nói tiếp đi! Yên tâm, trước khi ta ra tay sẽ lưu đầy đủ thời gian cho ngươi nói chuyện, cứ tự nhiên.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Hống!
Đệ tử ngoại môn phía dưới cười lên ha hả.
Từ các tràng đấu trước mọi người đã quen thuộc tính cách của Sở Vân Vũ. Trong mỗi lần đấu hắn sẽ ở trước mặt mọi người phóng thí trước, sau đó mới đánh sau.
– Ngươi!
Sở Vân Vũ nghe được mọi người cười nhạo mình, gương mặt trướng lên, có cảm giác thẹn quá hóa giận. Nhưng mà đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại thôi.
– Hắc hắc, Lâm Hi, ngươi có biết tại sao ta ở trước mặt mọi người khiêu chiến ngươi không?
Trong âm thanh của Sở Vân Vũ mang theo hương vị đắc ý.
– Ah, vì cái gì?
Lâm Hi thản nhiên nói. Hắn biết rõ không cần hắn đoán, dùng tích cách không giấu dược gì của Sở Vân Vũ sẽ tự động nói ra mà thôi.
– Hắc hắc, Hộ Pháp trưởng lão bảo ta xung phong nhận việc, nhưng lại không biết ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi!
Đột nhiên Sở Vân Vũ hạ giọng nói.
– Ân?
Con mắt Lâm Hi hơi híp lại, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang.
– Trong Thần Tiêu Tông không người nào được đoạt danh tiếng của ta, ai đoạt danh tiếng của ta thì ta giết kẻ đó! Ngươi cũng vậy, Lý Phần Đính cũng vậy. Ta sẽ thu thập ngươi trước rồi mới tới Lý Phần Đính, hai người các ngươi đều phải chết trong tay của ta.
Sở Vân Vũ ngạo nghễ nói.
– Nói đủ rồi, không ai quan tâm tới ngươi đâu.
Lâm Hi thản nhiên nói.
– Cái gì!
Sở Vân Vũ giận tím mặt, giông như con gà bị chọc giận:
– Ta muốn giết ngươi!
Keng!
Tiếng chuông vang lên, Tỷ Thí trưởng lão không vui, lập tức bắt đầu.
– Sở Vân Vũ, Lâm Hi, không được nói lặng lẽ trên sân thi đấu. Nhanh chóng bắt đầu đi.
Hai hỗn trướng này ở trước mắt bao người xem trận đấu trọng yếu này là cái gì?
– Hừ!
Một tiếng tức giận hừ lạnh vang lên, hai người song song tách ra.
Bất kể như thế nào, tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng quan hệ trọng đại. Không ai không xem trọng, thắng chính là tài nguyên tương lai rất nhiều. Hơn nữa ban thưởng quán quân là “Huyết thống thượng cổ”, ai cũng muốn phải có.
Loại vật này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, trừ phi là tông phái ban thưởng, nếu không thì chẳng có biện pháp lấy được. Mà có được “Huyết thống thượng cổ” tốc độ tu luyện gia tăng lên, cũng có thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách với người khác.
– Đến đây đi, Lâm Hi! Để mọi người xem ai mới là kẻ mạnh nhất!
Sở Vân Vũ quát lên, toàn thân tỏa ra khí tức kinh người.
– Hắn ta quả thật có chút bổn sự…
Lâm Hi nhìn qua Sở Vân Vũ cách đó không xa, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm trong đầu, tuy Sở Vân Vũ không biết giữ miệng, nhưng thực lực lại cực kỳ kinh người. Liên tục đánh mấy trận cũng có thể trong thời gian ngắn đánh hạ đối thủ.
– Chỉ tiếc gặp phải ta…
Hàn quang trong mắt Lâm Hi lóe lên.
Mặc kệ đối thủ là ai hắn cũng phải thắng. Trong nội môn có lẽ còn có người áp hắn được. Nhưng trong ngoại môn không ai mạnh hơn hắn.
Bất kể là Sở Vân Vũ hay là Long Đan Ny, kể cả Lý Phần Đính. Tất cả phải nằm dưới chân của hắn.
Tự tin này thể hiện bằng thực lực.
– Bắt đầu!
Âm thanh của Tỷ Thí trưởng lão van lên, hai người lập tức ra tay.
Ầm ầm!
Thiên băng địa liệt, đấu trường khổng lồ cứng như thép cũng phải rung lên ầm ầm.
Hai người vừa ra tay thì khí thế như bôn lôi, mạnh mẽ không gì sánh kịp.
– Thái Tuế Đại Pháp!
Sở Vân Vũ kêu to, chân khí toàn thân phún ra như nước thủy triều, vô cùng vô tận, mênh mông như biển.
– Oanh!
Thiên địa chấn động, quang ảnh sau lưng Sở Vân Vũ sau biển ảo, chân khí vô cùng thình lình ngưng tụ ngôi sao sáng ngời trên biển cả. Ngôi sao này đen như mực, mặt ngoài góc cạnh giống như củ ấu, đồng thời phụt ra khói đen và ánh sáng đỏ.
Trong nháy mắt ngôi sao này xuất hiện thì mỗi người đều cảm giác được khí tức hắc ám đang hàng lâm.
– Thái Tuế Tinh, lại là Thái Tuế Tinh!
– Trách không được hắn nói và làm bá đạo như vậy, thì ra là thế!
– Sở Vân Vũ này khó lường nha!
…
Mọi người nghị luận. Thái Tuế Tinh chính là ngôi sao diệt thế trong truyền thiết, là ngôi sao tai họa, là thứ người nào cũng tránh. Lại có câu nói gọi là “Động thủ trên đầu Thái Tuế”. Có thể nghĩ Sở Vân Vũ tu luyện môn tuyệt học này tính cách bá đạo liều lĩnh là dễ hiểu.
Hiển nhiên Lâm Hi cũng không ngờ rằng chân khí Sở Vân Vũ ngưng tụ ra “Thái Tuế Tinh” trong truyền thuyết. Chỉ bằng môn đại pháp này Sở Vân Vũ cũng có tư cách tranh đoạt quán quân “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng”.
Nhưng mà đáng tiếc hắn gặp phải Lâm Hi có “Liệt Dương Đại Pháp!”
Lâm Hi quát lên, đồng thời ra tay.
Trận đấu đến bây giờ Lâm Hi vẫn một đường quá quan trảm tướng, chỉ bằng vào chân khí hơn người đánh bại vô số đối thủ. Mà bây giờ hắn ngoài chân khí hùng hồn còn chưa hiển lộ cái gì khác.
Ầm ầm!
Thiên địa kịch liệt, một ánh lửa còn sáng hơn mặt trời xuất hiện, ánh lửa trùng thiên. Trong một chớp mắt thiên địa thất sắc, nửa sân thi đấu bao phủ trong lửa cháy mạnh. Hỏa diễm đỏ sậm làm mờ mắt của người xem.
– Liệt Dương Đại Pháp! Không ngờ hắn tu luyện môn công pháp này tới cảnh giới như vậy!
Một trưởng lão trên quyển trục nói ra.
– Liệt Nhật Quân Vương! Hắn tu luyện thành Liệt Nhật Quân Vương!
Một trưởng lão mắt sắc nhìn qua biển lửa trùng thiên kia, nhìn thấy “Liệt Nhật Quân Vương” uy nghiêm xuất hiện.
– Liệt Nhật Quân Vương ít nhất phải tới Luyện Khí thất trọng mới tu thành. Hắn chỉ là đệ tử Luyện Khí đệ tam trọng làm sao có thể tu thành Liệt Nhật Quân Vương cảnh giới đại viên mãn?
Một tên trưởng lão khác cũng nghẹn ngào kinh hô, cảm giác rung động quá lớn.
Các vị trưởng lão đều là những người có kiến thức sâu rộng, “Liệt Nhật Đại Pháp” sau khi tấn cấp Tiên Đạo Cảnh thì có thể tu luyện “Xích Long Đại Pháp”, là công pháp hỏa hệ mạnh nhất. Tuyệt chiêu vừa xuất là Xích Long dung kim xuất hiện lập tức, ngay cả cao thủ Tiên Đạo Cảnh cũng không ngăn được. Chân hỏa có thể thiêu đốt chân khí của kẻ khác thành tro bụi, là tuyệt học tiên đạo cực kỳ đáng sợ.
Lâm Hi chỉ có tu vi Luyện Khí đệ tam trọng, dựa theo đạo lý có thể tu luyện tới đại thành là không tưởng tượng nổi rồi. “Liệt Nhật Quân Vương” là cảnh giới đại viên mãn không đến ngoài “Hư tiên” là không tu luyện ra được.
Lâm Hi sử dụng “Liệt Nhật Quân Vương” là vượt qua lẽ thường rồi. Ngay cả các trưởng lão cũng không nghĩ ra hắn làm sao làm được!
Một khi “Liệt Nhật Đại Pháp” ngưng tụ ra chân hình của “Liệt Nhật Quân Vương” thì khủng bố không tưởng tượng nổi. Đừng nói là chân khí đệ tử ngoại môn, cho dù chân khí của đệ tử nội môn cũng thiêu cháy.
– Lâm Hi này hoàn toàn đáng tài bồi!
Tỷ Thí trưởng lão không che dấu tán thưởng trong mắt:
– Trách không được ngày đó hắn dám chống đối Hộ…
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghĩ tới cái gì thì ngậm miệng không nói. Chỉ có Hộ Pháp trưởng lão trước lão bên cạnh sắc mặt khó coi.
– Ầm ầm!
Trong hỏa diễm mạnh mẽ, chân khí Lâm Hi cùng Sở Vân Vũ không ngừng va chạm mãnh liệt với nhau.