Đám đệ tử Ngự Yêu tông sau lưng Lưu Cẩn cùng rút kiếm ra.
Phập phập phập phập phập!
– A!
Dân chúng kinh sợ nhìn ba mươi cái đầu lăn xuống đài.
Lưu Cẩn nhìn ba mươi người chết, lại nhìn xuống các tu giả dưới đài.
Lưu Cẩn lạnh lùng nói:
– Ta biết ba U tông ở trong Vô Ưu thành nhiều năm, đệ tử kết giao thân với nhiều người trong thành, chuyện quá khứ có thẻ bỏ qua nhưng hễ ai chứa chấp đệ tử ba U tông, một khi thẩm tra giết không tha!
Các tu giả dưới đài vẻ mặt sợ hãi.
– Người quá độc ác!
– Tên hắn là Lưu Cẩn đúng không?
– Tâm tính của người này thật tàn nhẫn.
…………
……
…
Ấn tượng Lưu Cẩn tàn nhẫn khắc sâu vào lòng mọi người, hiệu quả chém đầu cực kỳ rõ ràng, tiếp theo bắt giết dư ngheiejt ba U tông thuận lợi nhiều.
Lưu Cẩn phụ trách một đường điều tra, giết.
Một tu giả nhanh chóng chạy tới, kêu lên:
– Lưu sư đệ!
Mặc dù Lưu Cẩn có tu vi không cao nhưng mấy ngày nay thủ đoạn tàn nhẫn khiến uy vọng của gã thăng cao lên nhiều.
Tu giả thì thầm vào tai Lưu Cẩn mấy câu.
Lưu Cẩn nét mặt sa sầm, nói:
– Cái gì? Sư phụ phế tu vi của Thượng Ân, định tha cho hắn?
Người kia nói:
– Đúng vậy. Sư đệ khiến ta trông nom nên ta luôn chăm chú nhìn chằm chằm.
Lưu Cẩn lạnh lùng nói:
– Ngăn Thượng Ân lại cho ta, không được để hắn chạy.
Người kia kinh ngạc nói:
– A? Đây là chưởng môn tha cho, sao ta ngăn được? Lỡ như chưởng môn trách tội….
Lưu Cẩn trầm giọng nói:
– Mọi tội lỗi và trách nhiệm để ta gánh, ngươi đi bắt Keng keng! Ngay, ta lập tức đi tìm chưởng môn!
Người kia vẻ mặt nhăn nhó nói:
– A, rồi, ta đi!
Lưu Cẩn vội vàng chạy tới ngự Yêu điện.
Trong Ngự Yêu điện chủ có Mục Dã vương và Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Sư phụ, là người thả Thượng Ân đi?
Mục Dã vương thản nhiên nói:
– Đúng vậy. Có chuyện gì sao?
Lưu Cẩn lo lắng nói:
– Sư phụ, Thượng Ân chính là nhi tử của Thượng Vô Kỵ! Người này cực kỳ quan trọng, mẫn cảm, tha cho hắn, đợi Diêm Xuyên hồi phục thì chúng ta biết ăn nói thế nào?
Mục Dã vương liếc Lưu Cẩn, nhíu mày nói:
– Làm sao giải thích là chuyện của ta!
Lưu Cẩn nói:
– Ta đã phái người chặn Thượng Ân lại.
Mục Dã vương ánh mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
– Cái gì? Lưu Cẩn, ngươi thật to gan!
Tại Ngự Yêu tông không có ai dám ngỗ nghịch ý của mình, Lưu Cẩn quá to gan.
Lưu Cẩn quỳ xuống, kiên trì nói:
– Không, sư phụ, không thể thả Thượng Ân. Hắn là nhi tử của Thượng Vô Kỵ, càng nên giết. Không nói ý của Diêm Xuyên, chỉ vì Ngự Yêu tông ta cũng không thể thả hổ về rừng!
Mục Dã vương lạnh lùng nói:
– Thả hổ về rừng? Hừ, ta đã phế tu vi của hắn, hắn có thể uy hiếp Ngự Yêu tông ta không?
Lưu Cẩn la lên:
– Trảm thảo mà không trừ căn, ba U tông chính là vết xe đổ của Ngự Yêu tông ta!
Mục Dã vương cơ mặt co giật:
– Ba U tông?
Lưu Cẩn kiên quyết nói:
– Sư phụ, năm xưa ba U tông trảm thảo mà không trừ căn, bức Diêm Đào chết không có làm tuyệt, không có giết Diêm Xuyên. Mới bao nhiêu năm qua? Sư phụ, năm đó có ai cho rằng Diêm Xuyên là mãnh hổ? Có ai cho rằng hắn có uy hiếp?
Mục Dã vương lòng căng thẳng, hít ngụm khí lạnh.
Lưu Cẩn khuyên nhủ:
– Ngự Yêu tông của ta và Thượng Ân có huyết hải thâm cừu, Diêm Xuyên kêu Ngự Yêu tông ta phủ trách chủ lực vây giết ba U tông cũng là vì điều này. Một khi có dư nghiệt tro tàn lại cháy, Ngự Yêu tông ta xếp ở trước Đại Hà tông đứng mũi chịu sào gặp trả thù. Không xuất hiện yêu nghiệt cỡ Diêm Xuyên là tốt nhất, nếu trong những dư nghiệt, hoặc là hậu đại của họ sinh ra biến tái như Diêm Xuyên thì sao?
Mục Dã vương đầu đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên đã hối hận lúc trước mình mềm lòng.
Lưu Cẩn nghiêm túc nói:
– Sư phụ đã thả Thượng Ân, đệ tử bắt về là ý của đệ tử. Sư phụ đã tận nhân nghĩa, mặt sau hãy giao cho đệ tử đi!
Mục Dã vương nhìn Lưu Cẩn quỳ dưới đất, không biết tại sao lòng thấy rùng mình.
Đệ tử này làm việc quá ác, thật tàn nhẫn, may mắn gã là đệ tử của Ngự Yêu tông.
Mục Dã vương khẽ thở dài nói:
– Được rồi, truyền khẩu dụ của ta, chuyến này Ngự Yêu tông bao vây tiễu trừ đệ tử ba U tông toàn bộ chờ đợi ngươi điều khiển!
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Tuân lệnh!
Vô Ưu thành.
Phủ thành chủ, Vô Ưu điện trên Phù không đảo.
Tấm biển Vô Ưu điện đã bị đổi thành Diêm Vương điện.
Sau khi Vô Ưu điện chết, Vô Ưu thành không có thành chủ.
Tương tự, Đại Hà tông là thế lực lớn nhất chính thức dọn vào phủ thành chủ.
Diêm Xuyên ở đây tu dưỡng.
Cửa đại điện đóng chặt.
– Meo!
Miêu Miêu lười biếng ngủ trên nóc đại điện, phơi nắng.
Trong đại điện, Diêm Xuyên khoanh chân ngồi, hắn đang trị thương.
Ầm ầm!
Trong huyệt Thần Đình, kiếp vân hấp thụ từ trời phạt tăng lớn gấp mười lần, phát ra tiếng nổ, đương nhiên chỉ mình Diêm Xuyên nghe thấy thanh âm này.
Kiếp vân không ngừng phóng ra lôi điện, rèn luyện thân thể của Diêm Xuyên.
Ầm!
Quanh thân Diêm Xuyên vang tiếng trầm đục, khí lưu mạnh mẽ thổi bốn phía.
– Meo!
Miêu Miêu vốn nằm ngủ trên nóc nhà dỡ một miếng ngói, chui vào trong. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Vèo!
Miêu Miêu nhảy đến trước mặt Diêm Xuyên.
Miêu Miêu vui vẻ nói:
– Ngươi đột phá rồi?
Diêm Xuyên cười nói:
– Ừm, Tinh cảnh cửu trọng.
Miêu Miêu đả kích:
– Mới cửu trọng? Chậm quá. Ta nghe Túy Kiếm Sinh nói Hoắc Quang xung phong giết ba U tông trùng kích đến Khí cảnh, tại sao ngươi không bằng thuộc hạ của mình?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Một năm nay Hoắc Quang ở trong Phong Yêu sơn mạch mỗi ngày chiến đấu tất nhiên là tu hành càng nhanh. Hơn nữa ta tu đạo khác với của Hoắc Quang.
Miêu Miêu khinh thường nói:
– Ngươi cứ nói xạo đi.
Diêm Xuyên cười hỏi:
– Vậy còn ngươi? Ngươi hồi phục bao nhiêu rồi?
Miêu Miêu không chịu nhắc tới:
– Ta? Hừ, dù sao hơn ngươi nhiều.
Diêm Xuyên cười nói:
– Ha ha ha ha! Còn ở Lực cảnh đúng không?
Miêu Miêu nóng nayr nói:
– Ai nói là Lực cảnh? Ai nói là Lực cảnh? Lần trước cùng ngươi gặp trời phạt ta đã đột phá đến Tinh cảnh!
Diêm Xuyên cười nói:
– Được rồi, Tinh cảnh nhất trọng.
Miêu Miêu kịp phản ứng, Diêm Xuyên đang chụp mũ nó.
– Hừ hừ, đại mưu manh, đồ xấu xa, không nói với ngươi!
Miêu Miêu tức giận nảy lên nóc phòng, lại phơi nắng tiếp.
Diêm Xuyên đứng dậy, hơn một tháng tu dưỡng, người hắn hết khét đen, trở lại như ban đầu, chẳng qua mới đột phá nên người đầy mồ hôi.
Diêm Xuyên mở cửa đại điện, Lưu Cẩn đứng chờ bên ngoài.
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Vương, nước nóng đã chuẩn bị xong, xin tắm rửa thay y phục.
– Ừm!
Lưu Cẩn cung kính nói:
– Vương, Hoắc Quang đã trở lại.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Chờ ta tắm xong thì kêu hắn đến gặp ta.
…
Đại Hà tông, Đại Hà điện.
Phùng Thái Nhiên ngồi ở ghế chủ tọa, đám Thần cảnh tụ tập lại.
Phùng Thái Nhiên nói với Đoạn Tam Thuật và phong chủ ba phong:
– Lần này vất vả bốn người khác ngươi.
Bốn người mặt tái nhợt, nhưng nói chung thì không có gì đáng lo.
Đoạn Tam Thuật mỉm cười nói:
– Chúng ta không sao, chỉ là níu giữ ba Thần cảnh mấy ngày. Chủ yếu là các ngươi ở Vô Ưu thành tốc độ đủ nhanh, mau chóng viện trợ chúng ta, nếu không thì thật lo lắng bọn họ chạy thoát!