Sao hắn lại không phát hiện dã tâm của Bắc Minh Huy, loại dã tâm này chỉ những thiên tài thực lực cực kì bành trướng mới có, năm xưa Tiểu Sở Hà cũng từng sở hữu loại dã tâm này, nhưng hắn may mắn hơn, trận đầu tiên đánh bại người từng là một trong đao đạo tam đại tông sư Trầm Thiên Lãng giúp hắn tích luỹ không ít vốn liếng và khí thế.
– Ha ha, ngươi nói không sai, lần này ta đến Cửu Long Sơn, là muốn đánh bại rất nhiều ngươi, nếu không làm, chẳng phải lãng phí một cơ hội hiếm có sao.
Dừng lại một lúc, Bắc Minh Huy nói tiếp:
– Các ngươi chiếm cứ thân phận thanh niên ngũ cự đầu quá lâu rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ là người đầu tiên thượng vị!
Người đầu tiên thượng vị có ý nghĩa rất lớn, sau này truyền ra ngoài, khác người sẽ nói, Bắc Minh Huy là người đầu tiên đánh phá sự thống trị của thanh niên ngũ cự đầu, thành công thượng vị.
– Xem ra ngươi rất có tự tin, nhưng ta thích nhất là được bóp chết loại tự tin đó.
Phong cách chiến đấu của Tiêu Sở Hà rất bình ổn, nhưng đừng quên, hắn là một đao khách, bá khí đao khách in trong xương cốt, không có nghĩa cách hành xử của họ hắn cũng bình ổn.
Phi thân ra trung tâm Cửu Long Hồ, Bắc Minh Huy rút Ngân giao trường thương sau lưng, chỉ mũi thương vào Tiêu Sở Hà,
– Đao đạo tam đại tông sư, ta đã đánh bại Lâm Triều Nam, tiếp theo sẽ là ngươi, chuẩn bị xong chưa?
Tê!
Tư thái đường hoàng của Bắc Minh Huy khiến không ít người trợn mắt há mồm, lâu lắm rồi họ mới nhìn thấy có người chính diện khiêu chiến thanh niên ngũ cự đầu.
– Không hổ là Thiên Võ Vực, kịch liệt quá.
Ba người Lý Đạo Hiên chưa bao giờ được xem một trận đấu nào kịch liệt như vậy, thân phận thanh niên ngũ cự đầu, họ nghe như sấm bên tai, nhưng ở Thiên Võ Vực, vẫn có người dám khiêu chiến, chẳng coi thanh niên ngũ cự đầu ra gì, hồi tưởng lại, họ càng thêm bội phục Diệp Trần, một nơi cạnh tranh kịch liệt như vậy, Diệp Trần có thể nổi danh, như cá gặp nước, đúng là quá đáng sợ.
– Ở đâu hắn cũng chói mắt như vậy sao.
Băng Linh thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ kính phục.
Ngày đầu tiên đến Thiên Võ Vực, Diệp Trần giống như một người bình thường ra ngoài nhận biết thế diện, nhưng bây giờ, danh khí Diệp Trần đã truyền khắp thiên hạ, có thể cùng các thanh niên thiên tài trực diện tranh phong, đến cường đại như Bắc Minh Huy cũng phải chịu thiệt trong tay hắn.
– Bắt đầu từ người bình thương thôi!
Nghiêm Xích Hoả siết chặt nắm tay, đấu chí cao ngất.
Bá!
Bàn chân điểm nhẹ mặt đất, Tiêu Sở Hà đến trung tâm Cửu Long Hồ, đối diện Bắc Minh Huy.
– Đánh bại ta, vậy cho ta xem sức mạnh của ngươi đi!
Tiêu Sở Hà không cuồng vọng đến mức không dùng đao, đối phương không phải con chó con gà, không rút đao, chỉ khiến mình thêm cơ hội thất bại. Người vừa đến, trường đao liền rút, thân đao ánh lên quang mang bạch sắc, âm thầm lưu động, tựa hồ như một thứ nước lạnh thấu xương.
– Được! Tiếp chiêu!
Nước hồ dưới chân đột nhiên nổ tung, thân hình Bắc Minh Huy lao xuống, như một con nộ long, vọt thẳng ra ngoài, thương ý sắc nhọn.
– Ngân giao thất kích!
Vừa bắt đầu nên Bắc Minh Huy chỉ có ý thăm dò, nếu thực lực không chênh lệch quá lớn, tung sát chiêu là việc làm rất nguy hiểm, hoặc là đánh bại đối phương trong nháy mắt, hoặc là bị đối phương tránh được, sau đó đối phương xuất chiêu đánh bại hắn, mặc dù nói hắn rất tự tin vào Thiên nhai xích chỉ nhị thức, nhưng đối phương là một trong thanh niên ngũ cự đầu, không thể coi thường.
Ngân giao thất kích tổng cộng có bảy lần biến hoá, dưới sự thi triển của Bắc Minh Huy, trường thương tựa như biến thành một con ngân sắc giao long, phá phách khắp nơi.
Đang đang đang đang…
Tiêu Sở Hà thân là một trong thanh niên ngũ cự đầu, đương nhiên không bị ngân giao thất kích đánh bại, thân hình của hắn hoàn toàn bất động, một đao rồi lại một đao chém ra, đao chiêu này nếu để người khác thi triển, thập phần bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng rơi vào tay Tiêu Sở Hà, đao chiêu bình thường vẫn có thể đỡ được Ngân giao thất kích cuồng bạo. Sau khi chặn xong đòn cuối cùng, Tiêu Sở Hà đột nhiên phản kích, trường đao mang theo khí thế phân hải đoạn lãng, một đao thấu xương bổ ra.
Rầm!
Long Cửu Hồ không chịu nổi đao áp cường đại, nước hồ tràn sang hai bên.
– Hay lắm, Hoá long thương quyết!
Bắc Minh Huy không lùi mà tiến, Ngân giao trường thương hơi rung, huyễn hoá ra một con cự long ngân sắc giương nanh múa vuốt, cự long ngửa mặt rít gào, lắc đầu vẫy đuôi, hung mãnh chụp lấy đao mang.
Ầm ầm!
Đao mang và ngân sắc cự long va vào nhau, Cửu Long Hồ gần như bị hất tung, vô số nước hồ vọt lên trời, hình thành một cột nước vài trăm mét.
– Phân hải!
Tiêu Sở Hà một đao chém đứt cột nước, đao mang bạch sắc cực tốc kéo dài, trong nháy mắt đã bạo tăng gấp trăm lần, quang mang bạch sắc sáng ngời xuất hiện.
– Đúng là không dễ đối phó.
Bắc Minh Huy có chút giật mình, hắn nghe nói phong cách chiến đấu của Tiêu Sở Hà rất ổn định, chẳng bao giờ tỏ ra sợ hãi, bây giờ mới biết, sự bình ổn của đối phương là để chuẩn bị cho bạo phát sau này, giống như đại dương mênh mông, thường ngày lặng sóng nhưng một khi bạo phát thì quỷ khóc thần sầu.
– Hoá long thương quyết, Bàn long thế!
Lần trước đối phó Diệp Trần, Bàn long thế của hắn vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có chiêu thủ, không có chiêu công, nên dù có Bàn long thế cũng chỉ là tích luỹ sức mạnh.
Ầm!
Đao mang của Tiêu Sở Hà chém lên con ngân sắc cự long đang khoanh tròn, ngân sắc cự long bị thương, rống lên giận dữ, lao vụt lên trời, hất bay đao mang.
– Bắc Minh Huy lợi hại quá, những thanh niên thiên tài trước đây từng khiêu chiến Tiêu Sở Hà đều bị giải quyết chỉ bằng mấy chiêu, bây giờ đã hơn chục chiêu mà Bắc Minh Huy vẫn chưa rơi xuống hạ phong.
Thấy Bắc Minh Huy hất bay đao mang, không ít người quay sang nhau rì rầm nghị luận, lần đầu tiên họ nhìn thấy một người không phải thanh ngũ cự đầu mà chính diện chống lại Tiêu Sở Hà.
– Tiến bộ không ít!
Chiêu bàn long thế này khiến Diệp Trần sáng mắt.
– Thiên nhai chỉ xích!
Hất bại đao mang của Tiêu Sở Hà, Bắc Minh Huy mắt loé lên tinh quang uy hiếp, một thương lăng không đâm ra, đại bộ phận đều không nhìn quỹ tích thương, chỉ cảm thấy khoảng khắc đó, khoảng cách giữa hai bên hình như rút ngắn lại.
– Ngươi tưởng, một thương đó có thể đánh bại ta sao?
Tiểu Sở Hà cường đại đến không thể tưởng tượng, chẳng cần suy nghĩ, một đao chém trúng thương mang vô hình, chia nó thành hai nửa. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Chiêu này thế nào?
Bắc Minh Huy quát lên một tiếng, Ngân giao trường thương lăng không rung năm lần, năm đường ngân sắc quang tuyến gấp khúc kích xạ, nhìn thì có vẻ chậm kì thực là nhanh quá nên mắt sinh ảo giác, khoảnh khắc đó, mặt hồ như nổi lên một đoá hoa bằng nước.