Linh La Giới

Chương 166: Tô gia


Hạ Ngôn viết một phong thư sau đó dùng một sợi dây buộc phong thư vào cổ của thổ cẩu.
 
Mặc dù trong thành cũng có người đưa thư tín, nhưng với tốc độ của bọn họ, sợ rằng đem được phong thư này tới Ngọc Thuỷ thành cũng mất tới thời gian mười ngày. Khi mang thư hồi âm trở lại vậy là có thể mất thời gian khoảng một tháng.
 
Cho nên suy tính kỹ càng cuối cùng Hạ Ngôn quyết định để thổ cẩu mang thư trở về sau đó sẽ mang thư trả lời của Tiểu Thanh tới đây.
 
Bình thường, nếu dùng xe ngựa đi từ Ngọc Thuỷ thành tới Tử Diệp thành mất bốn ngày mới tới nơi. Nhưng với tốc độ của thổ cẩu sau khi biến thân thì chỉ cần trong một buổi sáng là tới nơi rồi!
 
“Nhớ kỹ, vạn lần không được làm mất phong thư này, sau khi trở về Hạ gia mang phong thư này trao cho tộc trưởng Hạ Phi Long. Sau khi tộc trưởng xem thư sẽ an bài cho ngươi cùng Tiểu Thanh tới nơi này, trên đường đi ngươi phải phụ trách an toàn của nàng, biết chưa!?” Hạ Ngôn lại dặn dò thổ cẩu thêm một lần nữa.
 
Thổ cẩu gật gật mạnh đầu, linh trí của nó rất cao, trí lực không kém so với một người bình thường, hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của Hạ Ngôn.
 
“Tốt lắm, ngươi đi đi!” Hạ Ngôn khoát tay, nói.
 
“Xoát!”
 
Thổ cẩu hoá thành một cái bóng mờ nhạt màu đen, dưới ánh mặt trời chói trang của buổi ban mai, thân nảh dần biến mất trên con phố phía xa xa.
 
Còn Hạ Ngôn thì trở vào trong tiểu viện mà hắn mới mua được, lấy ra thanh trường kiếm, đứng bất động ở giữa sân.
 
Thiên, địa, nhân!
 
Hơi thở của Hạ Ngôn ngày càng nội liễm, ngày càng yếu ớt mỏng manh. Cuối cùng gần như hoàn toàn biến mất. Nếu như lúc này có người tiến vào trong sân viện, sợ rằng ngay lập tức cũng không để ý thấy Hạ Ngôn. Lúc này Hạ Ngôn dường như đã hoà nhập vào thiên địa xung quanh, thành một bộ phận của tự nhiên. Dường như đã biến thành cỏ cây hết sức tự nhiên, vô cùng khó phân biệt.
 
Nếu là trong Tội Ác Sâm Lâm nếu có thể duy trì trạng thái như lúc này thì những dã thú bình thường cho dù đứng bên cạnh cũng không thể phát hiện sự tồn tại của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đã tiến vào một trạng thái vong ngã.
 
Hạ Ngôn đứng yên bất động, nhưng trong đầu không ngừng diễn luyện một bộ kiếm kỹ, người khác nhìn vào không thể thấy một điểm bất thường nào.
 
“Kiếm kỹ khi diễn luyện trong đầu tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với khi thi triển ra. Khi thi triển kiếm kỹ có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, tỷ như lực cản của không khí. Trong không khí cũng có lực cản, kiếm kỹ thi triển ra càng nhanh thì lực cản đó càng lớn. Chỉ có diễn luyện trong đầu thì bộ kiếm kỹ mới phát huy toàn bộ uy lực của nó!”
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn khẽ thở dài “Đáng tiếc, nếu có thể vượt qua những yếu tố trở ngại này, thì uy lực của kiếm kỹ sẽ tăng lên rất nhiều. Tốc độ càng nhanh thì địch nhân sẽ càng khó phản ứng kịp. Như vậy là có thể một kích tất sát!”
 
————————-
 
“Xin hỏi, có nhiệm vụ nào trong Tử Diệp thành không vậy?”
 
Giữa trưa ba ngày sau, Hạ Ngôn tới đại sảnh của dong binh hội, trên ngực đeo một cái thẻ bài màu lam.
 
Đứng ở trước quầy công tác, Hạ Ngôn ánh mắt nhìn một nhân viên đang đứng trong quầy hỏi. Nhân viên này là một nữ nhân, khoảng hơn hai mươi tuổi. Thân hình gợi cảm, ánh mắt ướt át.
 
Nữ nhân viên công tác này nhìn lướt qua Hạ Ngôn một chút, rồi với tay lấy một quyển danh sách dày mở ra rồi nói với Hạ Ngôn: “Nhiệm vụ trong Tử Diệp thành hôm nay có một trăm ba mươi bảy cái nhiệm vụ. Trong đó nhiệm vụ nhất cấp có hai mươi cái, mời ngươi xem một chút!”
 
Nhân viên công tác đẩy cái danh sách tới trước mặt Hạ Ngôn, khoé miệng nở một nụ cười nghề nghiệp rất máy móc.
 
Hạ Ngôn nhìn lướt qua danh sách nhiệm vụ này, không khỏi nhíu mày.
 
Những nhiệm vụ nhất cấp thật là đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Hoặc là tìm vật, hoặc là tìm người. Nhưng nơi thực hiện nhiệm vụ đều là trong phạm vi Tử Diệp thành, hơn nữa phần lớn là không hạn chế thời gian.
 
Hai mươi mốt cái nhiệm vụ đều là nhiệm vụ nhất cấp, từ khi thấy Hạ Ngôn tới, vẫn chưa thấy nhiệm vụ do nhà tiểu thư kia phát hành.
 
“Ta muốn biết, gần đây tại Tử Diệp thành có phát hành một nhiệm vụ về chuyện bức hôn phải không?!” Hạ Ngôn cười khổ một chút, rồi lại nói thêm, “Nhiệm vụ này có liên quan tới Tống gia của Tử Diệp thành, chính là Tống Ngọc Hâm. “
 
Ngày hôm đó tại Thiên Tinh Các, Hạ Ngôn cũng không biết hoàn toàn câu chuyện của tiêu thư kia. Chỉ biết một điểm, đó là bọn họ nhắc tới tên một người đó là Tống Ngọc Hâm.
 
Nghe lời Hạ Ngôn nói, nữ nhân viên công tác sắc mặt khẽ biến, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn.
 
“Phải, có nhiệm vụ này!” Sau một lúc nữ nhân viên công tác kia mới sực tỉnh, chậm rãi nói với Hạ Ngôn.
 
Sau đó nàng tìm tìm một chút trong chồng danh sách sau đó lấy ra một cái danh sách, trên bìa danh sách ghi vài chữ “Nhiệm vụ lục cấp!”.
 
“Tô gia ba ngày trước đã tới phát hành một cái nhiệm vụ, đó là chuyện về nữ nhi của ông ta. Tống Ngọc Hâm của Tống gia cầu hôn tiểu thư nhà Tô gia nhưng bị cự tuyệt, cho nên muốn cưỡng hôn tiểu thư nhà Tô gia, thông qua một trận tỷ thí!” Nhân viên công tác này lại nhìn liếc qua danh sách một chút rồi nói, ” Nhiệm vụ này không hạn chế số người tham gia, nhưng cho tới hiện tại chưa có một dong binh nào đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này!”
 
“Tại sao?” Vẻ mặt Hạ Ngôn kinh ngạc.
 
Nhiệm vụ này chỉ là nhiệm vụ lục cấp, ở Tử Diệp thành nhiều dong binh như vậy, vì sao không có người nào tiếp nhận nhiệm vụ này?
 
“Bởi vì nhiệm vụ này quan hệ tới Tống gia của Tử Diệp thành!” Nhân viên công tác này cảm thấy hết sức kỳ quái nhìn Hạ Ngôn.
 
“Tiên sinh, ngươi mới chỉ là nhất cấp dong binh, tốt nhất không nên tiếp nhận nhiệm vụ này!”
 
“Oh!” Hạ Ngôn lắc đầu cười. Hắn nghe nữ nhân viên công tác này khuyên như vậy liền lắc đầu nói: “Nhiệm vụ này có yêu cấu gì?”
 
“Việc này sẽ do đích thân Tô Cách tiên sinh tới xác nhận, ta nghĩ hẳn là nếu có thể chiến thắng trong trận tỉ thí đó, sẽ chính thức hoàn thành, nhiệm vụ lục cấp sẽ dành được thù lao rất phong phú, nhưng sẽ đắc tội với Tống gia của Tử Diệp thành. Ở Tử Diệp thành mà đắc tội Tống gia thì.!” Nữ nhân viên công tác trầm giọng nói tới đó liền rùng mình một cái rồi không tiếp tục nói nữa.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói: “Ta tiếp nhận nhiệm vụ này! Được rồi nếu không hoàn thành sẽ bị sử phạt thế nào?”
 
“Tiên sinh hiện là dong binh nhất cấp không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ không bị sử phạt gì cả. Bất quá, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cũng có những ảnh hưởng nhất định!” Nữ nhân viên công tác này thầm than một tiếng, nàng cũng là có lòng tốt, khuyên bảo Hạ Ngôn, hy vọng hắn không tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhưng dong binh có thể tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ nào mình muốn, nàng cũng không thể cự tuyệt lựa chọn này của Hạ Ngôn.
 
Cuối cùng Hạ Ngôn vẫn lựa chọn cách tiếp nhận nhiệm vụ này.
 
“Uhm, vậy tiếp nhận nhiệm vụ này!” Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
Sau khi đăng ký xong, Hạ Ngôn liền tiếp nhận lệnh bài nhiệm vụ.
 
Mỗi một nhiệm vụ đều có lệnh bài để chứng nhận. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sao mang lệnh bài trở lại đây giao nộp.
 
Nhìn bóng lưng Hạ Nôn đang đi ra ngoài nữ nhân viên công tác khẽ lắc đầu, trong ánh mắt có một chút nuối tiếc. Nàng nghĩ rằng Hạ Ngôn tiếp nhận nhiệm vụ này sẽ vĩnh viễn không có ngày về.
 
“Mới có mười mấy tuổi, còn quá trẻ, hơn nữa lại anh tuấn, tiêu sái, vì sao lại phải tiếp nhận cái nhiệm vụ không thể hoàn thành này chứ? Nhiều dong binh như vậy, mà cũng không có ai dám tiếp nhận nhiệm vụ này. “
 
Hạ Ngôn tất nhiên không biết suy nghĩ vừa rồi của nữ nhân viên này.
 
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Hạ Ngôn không trở về tiểu viện của mình mà lập tức đi tới Tô gia.
 
Trên thẻ bài nhiệm vụ có ghi địa chỉ của Tô gia, nơi này cũng không cách quá xa tổng hội dong binh. Tô gia, vốn là một gia đình thương gia, Tô Cách trước kia là một người bình thường, sau đó mở cửa hiệu kinh doang tơ lụa. Sau đó sinh ý ngày càng nhều, cho nên ngày càng trở nên giàu có. Mấy quận thành xung quanh Tử Diệp thành đều có cửa hiệu của Tô gia, Tô Cách chỉ có một nữ nhi duy nhất tên là Tô Cầm.
 
“Chính là nơi này!”
 
Hạ Ngôn dừng bước trước đại môn phủ viện tô gia.
 
Bên ngoài đại môn của phủ viện có hai gã hộ vệ đứng canh cửa. Dường như những nhà giàu có đều thuê dong binh làm hộ vệ của phủ viện. Hạ Ngôn sửa sang lại phục sức trên người, sau đó chậm rãi hướng đại môn bước tới.
 
“Xin mời dừng lại. Đây là tư gia của Tô gia!” Một gã hộ vệ ngăn Hạ Ngôn lại, ánh mắt liếc qua đánh giá một chút, rồi sau đó khách khí nói.
 
“Đây là phủ viện của Tô gia?”Hạ Ngôn dừng lại, hỏi.
 
“Đúng vậy, xin hỏi người là ai?” Tên hộ vệ nọ ánh mắt chợt lóe, hỏi Hạ Ngôn.
 
“Ta là một dong binh, tới nới này tiếp nhận nhiệm vụ do Tô gia chủ phát hành!” Hạ Ngôn chỉ thẻ bài màu lam đeo trước ngực mình, nói.
 
“Người tới tiếp nhận nhiệm vụ?” Tên hộ vệ chợt vui vẻ, chợt cung kính nói:” Xin tiên sinh đợi trong chốc lát, ta đi thông tri cho lão gia biết!”
 
Đã ba ngày trôi qua, mà không có bất cứ một dong binh nào tới tiếp nhận nhiệm vụ. Điều này làm cho trên dưới Tô gia vô cùng bất an.
 
Nhiệm vụ lần này, Tô gia treo thưởng rất lớn, nhưng chẳng có dong binh nào nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này. Ngày mai đã tới thời gian thi đấu, nếu Tô gia thất bại, vậy thì tiểu thư Tô Cầm phải gả cho Tống Ngọc Hâm!
 
“Tốt!” Hạ Ngôn gật đầu cười nói.
 
Tên hộ vệ này rất nhanh tiến vào trong.
 
Phủ viện của Tô gia cũng không phải là lớn, Hạ Ngôn ước lượng qua một chút thì thấy phủ viện này gấp khoảng năm sáu lần cái tiểu viện mà hắn mới mua. So với phủ viện của các gia tộc bình thường thì nhỉnh hơn một chút. Bất quá Tô gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc, trong gia tộc cũng không có nhiều người. Trong phủ viện này cũng chỉ có vài người ở.
 
Đứng trước đại môn một lúc, Hạ Ngôn nghe được tiếng bước chân của nhiều người từ trong viện môn truyền ra. Xem ra bây giờ đi ra không chỉ có tên hộ vệ vừa vào thông báo.
 
Hạ Ngôn nhìn qua đại môn, quả nhiên đi ra đầu tiên là một lão giả mặc hoa phục. Lão giả này sau khi đi ra nhìn Hạ Ngôn một chút, rồi cũng không dừng lại mà lại nhìn qua trái, rồi qua phải.
 
Rồi sau đó xoay người lại hỏi tên hộ vệ:” Ngươi có dong binh tới tiếp nhận nhiệm vụ! Người đâu?”
 
Tên hộ vệ kia vội vàng chỉ vào Hạ Ngôn, rồi nói: “Lão gia, chính là hắn, hắn chính là dong binh tới tiếp nhận nhiệm vụ!”
 
“Lão gia, người xem, trước ngực hắn có đeo thẻ bài!” Tên hộ về chỉ về phía Hạ Ngôn nói.
 
“Hả?” Lão giả ánh mắt chợt lóe, một lần nữa quay lại nhìn Hạ Ngôn, quả nhiên nhìn thấy thẻ bài thân phận dong binh, “Dong binh?”
 
“Nhất cấp dong binh?” Lão giả ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên tối sầm, một dong binh nhất cấp hiển nhiên là không như mong muốn của lão.
 
“Đây là Tô gia chủ sao?” Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.
 
Lão giả mặc dù không được hài lòng, nhưng vẫn ôm quyền cười cười nói: “Đúng vậy, ta là Tô Cách, tiên sinh, mời vào!”
 
Mặc kệ ra sao, ít nhất cũng có dong binh dám tiếp nhận nhiệm vụ này. Đã ba ngày qua, ngay cả một dong binh cũng chưa thấy tới, trong lòng Tô Cách hiển nhiên là vô cùng lo lắng.
 
Hạ Ngôn gật đầu với Tô gia chủ sau đó liến hướng đại môn tiến tới.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.