Phi Vân đứng ở giữa lôi đài, biểu tình trì độn. Ở trong ánh mắt của hắn, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là không thể tin nổi. Có thể khiến một cường giả từng là Linh sư hiện ra biểu tình như vậy, có thể biết lúc này trong lòng Phi Vân rung động cỡ nào.
Thanh Hồng Ngọc kiếm trong tay bị chém đứt còn chưa tính, thế nhưng ngay cả quần áo cũng bị cắt nát rơi xuống. Chuyện như vậy, sợ rằng Phi Vân làm thế nào cũng sẽ không thể nghĩ đến.
Mấu chốt là ngay cả chính bản thân hắn cũng không cảm giác được quần áo này làm sao lại rơi ra. Nếu vừa rồi Linh La muốn giết hắn, chỉ sợ hắn đã là một người chết rồi.
“Điều này không có khả năng!”
“Hắn. hắn thật không phải Linh sư?”
Giờ này khắc này, từng ý nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu óc Phi Vân.
Nhìn người mang mặt nạ đứng thẳng cách mình không xa, tay Phi Vân có chút run run không nâng nổi nữa. Linh La nói không sai, tuy rằng Linh La đã sức cùng lực kiệt hao hết nội lực, thế nhưng bản thân mình cũng đã thất bại.
– Ta thua!
Ở trong phòng hội trường khiêu chiến tầng thứ ba, lời Phi Vân truyền ra, truyền vào trong tai của mỗi người ở nơi này.
Phi Vân – thua!
– Trưởng lão. Trưởng lão. Chúng ta, chúng ta thắng rồi!
Gã hộ vệ đứng phía sau Bát trưởng lão Hạ gia lớn tiếng hoan hô, đỏ hồng tận cổ.
Bát trưởng lão cũng kích động gật đầu!
Còn tình huống Vương gia cùng Tịch gia, lại tuyệt đối tương phản, sắc mặt trắng bệch, biểu tình ngây ngốc.
– A! Không! Không có khả năng!
Trong đại sảnh, khắp nơi tràn ngập tiếng oán hận. Những danh sĩ ngày thương trên mặt luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lúc này cũng không bình tĩnh nỗi nửa, thậm chí có người còn bắt đầu quay xuống rít gào với Phi Vân trên đài.
– Các vị, các vị khách quý tôn kính, xin các các bình tĩnh.
Một giọng nói như trên trời giáng xuống, một lần nữa truyền ra từ trong miệng Nhã Phân.
Kỳ thật lúc vừa thấy quần áo Phi Vân rơi xuống, Nhã Phân cũng hoàn toàn ngây dại.
Ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, xem qua nhiều trận đấu như thế, nhưng chỉ có kết quả trận đấu này là làm người ta bất ngờ nhất. Sợ rằng trong tất cả các trận khiêu chiến ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến trên Đại Lục Long Chi này, cũng chưa từng xuất hiện một kết quả chiến đấu như thế.
Chẳng qua Nhã Phân không hổ là Nhã Phân, nàng nhanh chóng khôi phục lại từ khiếp sợ, bắt đầu ôn hòa đè lại tiếng động ầm ỹ bên dưới.
– Vừa rồi Linh La tiên sinh cùng Phi Vân tiên sinh đã mang đến cho chúng ta một trận khiêu chiến hết sức đặc sắc, tin rằng trong lòng các vị cũng đều thật lâu không thể bình tĩnh được như Nhã Phân. Tuy nhiên kết quả thắng bại cũng đã có, thắng lợi cuối cùng thuộc về Linh La.
Trong đôi mắt đẹp của Nhã Phân lưu chuyển tia sáng, nói tiếp.
– Tin rằng sau này sẽ còn xuất hiện nhiều trận khiêu chiến đặc sắc như thế này xuất hiện ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chúng ta. Mọi người ngàn vạn lần đừng bởi một lần thất bại mà cảm thấy chán nản.
Được Nhã Phân không ngừng trấn an, mọi người mới dần dần ngừng báo oán.
Bọn họ đều là danh nhân có thân phận nhất định, hơn nữa mỗi người đều không phải nhân vật đơn giản, tự nhiên có thể nhanh chóng điều tiết lại tâm tình của mình. Chẳng qua sắc mặt vẫn tái mét khó coi.
Trong đám người, Lý Thiên Luân mang theo vẻ cười nhạt, chậm rãi rời khỏi phòng.
Hạ Ngôn cùng Phi Vân cũng đều tự trở lại phòng nghỉ, trải qua đả kích lần này, sợ rằng Phi Vân sẽ mất một thời gian dài mới thoát khỏi bóng ma này được.
Kỳ thật lúc đó cũng là Hạ Ngôn đã không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn đánh chết Phi Vân, dù sao hắn cùng Phi Vân cũng không có thù hận gì. Hơn nữa, giữa lúc hai người chiến đấu, Hạ Ngôn có thể cảm giác được Phi Vân cũng không có ý muốn thật sự đánh giết mình, tuy rằng kiếm pháp của hắn sắc bén, nhưng cũng không mang theo sát khí sắc bén.
Cho nên, cuối cùng Hạ Ngôn mới không thực sự ra tay đánh chết Phi Vân.
Ở trong phòng nghỉ, Hạ Ngôn vận chuyển tâm pháp khôi phục nội lực năm sáu phần, thân ảnh xinh đẹp của Nhã Phân liền xuất hiện.
Lúc này, trong tay Nhã Phân cầm một tập kim phiếu dày.
Trận khiêu chiến lần này, để Hạ Ngôn kiếm lời không ít.
Đặt lên bản thân ba vạn năm ngàn kim tệ, mà tỷ lệ là một ăn một chấm tám (1:1. 8). Ba vạn năm ngàn kim tệ, thắng được sáu vạn ba ngàn kim tệ, hơn nữa còn năm vạn kim tệ tiền thưởng khiêu chiến lôi chủ cao cấp, Nhã Phân cầm đến một tập kim phiếu này, tổng cộng mười bốn vạn tám ngàn kim tệ.
Đây tuyệt đối xưng là một con số lớn!
Trên mặt Nhã Phân mang theo nụ cười mê người, đôi môi đỏ mọng cực kỳ dụ hoặc. Đưa kim phiếu lóng lánh trong tay cho Hạ Ngôn, trong lòng Nhã Phân lại đánh giá Hạ Ngôn một lần nữa.
Mới vừa rồi, trong trận khiêu chiến, ở thời khắc cuối cùng Hạ Ngôn cùng Phi Vân đã phát huy ra uy lực võ kỹ tiếp cận một trăm độ. Mặc dù trên uy lực còn thấp hơn Phi Vân, thế nhưng kiếm kỹ Hạ Ngôn còn tinh vi hơn cả Phi Vân. Đến khi phát huy võ kỹ được một trăm độ, cũng chính là lúc trùng kích Linh sư.
– Linh La tiên sinh, ta vẫn rất hiếu kỳ, kiếm kỹ ngài sử dụng rốt cuộc học được từ đâu?
Giọng nói ngọt ngào của Nhã Phân, lúc đưa ra kim tệ liền thuận thế hỏi.
Linh La kiếm, nàng căn bản chưa nghe nói tới. Hơn nữa nàng tự mình tra qua tất cả tên gọi bí tịch nhập lưu có ghi chép trên Đại Lục Long Chi, căn bản không có bí điển Linh La kiếm.
Trong các võ kỹ nàng gặp qua, cũng chưa từng có võ kỹ giống Linh La kiếm do Linh La sử dụng.
Khóe miệng Hạ Ngôn hơi cong, tiếp nhận kim phiếu nhét vào người, khẽ cười nói:
– Đây là một bí mật!
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Nhã Phân cố ý cong đôi môi nhỏ, gót sen không hài lòng dậm một chút, một làn gió thơm xông lên mũi.
– Ngài không cần đếm sao?
Nhã Phân ý chỉ các kim phiếu Hạ Ngôn vừa nhét vào người.
Hơn mười vạn kim phiếu a.
Hạ Ngôn cười cười:
– Ta tin tưởng Nhã Phân tiểu thư sẽ không tham ô phiếu của ta.
Lúc này Nhã Phân mới vui vẻ, trong ánh mắt chớp động quang mang, mang theo một loại ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn mặt nạ trên mặt Hạ Ngôn, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, hai vật cao vót mềm mại trước ngực gần như đụng vào cánh tay Hạ Ngôn.
– Nhã Phân tiểu thư, ta phải đi! Về phần lôi chủ lôi đài cao cấp, ta sẽ không đảm nhiệm nó. Bởi vì không lâu sau có khả năng ta phải đi thành Tử Diệp rồi.
Hạ Ngôn thấy khuôn mặt mỹ nhân làm người ta hít thở không thông gần sát mình như vậy, cũng không tránh khỏi một trận tim đập nhanh. Nhã Phân này, thật sự là một yêu tinh mà.
Nhã Phân cười hì hì, nói:
– Hội trưởng đã sớm biết ngài sẽ quyết định như vậy rồi.
– Hả?
Trong lòng Hạ Ngôn giật mình, nhìn Nhã Phân có chút kinh ngạc.
– Hội trưởng nói ngài sẽ không đảm nhiệm lôi chủ cao cấp, mục tiêu của ngài cũng không phải ở nơi này. Hội trưởng còn nói sở dĩ ngài tới hội trường tham gia khiêu chiến, kỳ thật mục đích chính là muốn kiếm chút kim tệ, thuận tiện lịch lãm võ kỹ của mình một chút.
Nhã Phân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói ra rất trực tiếp.
Khóe miệng Hạ Ngôn khẽ nhếch, bất đắc dĩ nói:
– Hội trưởng cũng quá trực tiếp đi chứ!
Tầng một Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, khi kết quả cuối cùng trận chiến Linh La cùng Phi Vân được công bố, tràn ngập vui mừng!
.
“Mua dược liệu lần này, có lẽ cần hao tốn bốn vạn kim tệ. Có thể còn lại mười một vạn kim tệ, tạm thời không cần lo kim tệ nữa. “
Đi ra từ Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, tâm tình Hạ Ngôn vẫn rất thoải mái. Ở thành Ngọc Thủy, gia tộc có thể lấy ra mười lăm vạn kim tệ cũng có thể đếm được. Ngoại trừ tam đại gia tộc, sợ rằng chỉ có gia tộc hạng nhất mới có thể sở hữu nhiều tiền tài như thế.
Thời gian trôi qua nhanh, đã một tuần trôi qua từ sau trận Hạ Ngôn khiêu chiến lôi chủ cao cấp Phi Vân.
Ngày hôm này mặt trời vừa lộ khỏi rặng mây đỏ, giọt sương trên hoa cỏ còn đang nhẹ nhàng lăn tròn.
Hạ gia, bên trong tiểu viện của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn ngồi xếp bằng trên chiếc giường rộng rãi trong phòng mình, đột nhiên ánh mắt lóe tinh quang. Trong gian phòng u ám, hai mắt Hạ Ngôn sáng ngời như một viên bảo thạch.
Phù
Hạ Ngôn đứng dậy rời giường, thở dài một hơi, hai tay hợp thành hình chữ thập, nội lực chạy trong kinh mạch toàn thân.
Bùm bùm bùm
Một loạt tiếng động như rang đậu nổ vang lên từ trong cơ thể Hạ Ngôn, dòng máu cuồn cuộn chảy trong kinh mạch.
– “Thiên Vũ Thần Thương”, rốt cuộc bị ta dung hợp hoàn toàn.
Khóe miệng Hạ Ngôn nhếch lên, tinh quang trong mắt dần dần biến mất.
Dưới chân nhanh chóng đi về trước, tới vách tường tháo trường kiếm gác trên đó xuống.
Bá~
Ong ong~
Trường kiếm ngâm khẽ trong tay Hạ Ngôn.
Tiếp đó, Hạ Ngôn bắt đầu diễn luyện Linh La kiếm. Trường kiếm trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, hình thành một tầng chắn kiếm khí bên người Hạ Ngôn. Nếu người bình thường nhìn thấy Hạ Ngôn diễn luyện kiếm kỹ lúc này, sợ rằng chỉ có thể nhìn thấy kiếm khí kín không kẽ hở, ngay cả bóng người cũng không thấy được.
Linh La kiếm dung hợp càng nhiều võ kỹ, càng thêm trở nên cường đại. Uy lực Linh La kiếm hiện tại có thể so ngang với bí điển thượng thừa trong bí tịch Nhân cấp, chỉ sợ ngay cả “Cửu Thiên Tang Môn kiếm” cũng không thể so sánh với uy lực Linh La kiếm hiện tại, càng đừng nói tới chuyện so sánh với biến hóa thân pháp ẩn chứa trong Linh La kiếm.
Đến bây giờ, Hạ Ngôn còn chưa thấy qua võ kỹ có thể so ngang với thân pháp Linh La kiếm.
“Sau khi Linh La kiếm dung hợp “Thiên Võ Thần Thương“, lại dung hợp các bí tịch bất nhập lưu này, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Chẳng qua hiện giờ dung hợp bí tịch bất nhập lưu, đối với việc nâng cao Linh La kiếm đã không còn tác dụng quá lớn nữa”.
Trong lòng Hạ Ngôn suy tính.
“Đây giống như một bình chưa, khi ta còn chưa dung hợp tinh luyện bí điển Nhân cấp “Thiên Võ Thần Thương” một bình cảnh lớn cỡ đầu ngón tay, cho nên dù là tiến đến bất nhập lưu, ta cũng phải từ từ dung hợp hấp thu vào trong. Thế nhưng hiện giờ dung hợp xong bí điển Nhân cấp “Thiên Võ Thần Thương“, bình chứa này liền lớn bằng nắm tay, dung hợp bí tịch bất nhập lưu tự nhiên đơn giản hơn nhiều.”
Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra phía trước.
Bốp
Chỗ mũi kiếm, một đạo kiếm khí không nhìn được bằng mắt thường bắn nhanh ra ngoại, trực tiếp xuyên qua cửa phòng.
– Hả?
Hạ Ngôn kinh ngạc mở lớn mắt.
– Ta lại có thể chém ra kiếm khí sao!
Hạ Ngôn nhìn trường kiếm trong tay mình một chút, trong lòng lại cực kỳ kích động.
Chính hắn cũng không nghĩ tới có thể phát ra kiếm khí. Vừa rồi xác thật là một đạo kiếm khí phun ra từ trường kiếm, xuyên thấu cửa phòng phía trước.
– Ha ha! Ta còn chưa trở thành Linh sư đã có thể bức ra kiếm khí! Sợ rằng hiện tại cường giả dưới cảnh giới Linh sư, ta không dựa vào thân pháp cũng không ai có thể thắng được ta nữa. Nếu như để lúc này ta giao thủ với Phi Vân một lần nữa, ta chỉ bằng vào uy lực võ kỹ cũng vẫn có thể đánh bại hắn!
Hạ Ngôn tươi cười tự tin, trường kiếm trong tay “bá” một tiếng cắm vào vỏ.
– Hạ Ngôn ca ca! Xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Thanh ở trong sương phòng nghe bên ngoài có tiếng vang, không nhìn được rón ra rón rén đi ra, giọng nói mang theo khẩn trương hỏi.
Hạ Ngôn vội nói:
– Không có chuyện gì, ta đang luyện kiếm. Tiểu Thanh, muội mau trở về đừng để cảm lạnh.
Sáng sớm rất ẩm ướt, mùa này đã có khí lạnh không nhẹ, thân thể Tiểu Thanh chỉ là người bình thường, không so được với người tu luyện, ở mùa này rất dễ nhiễm bệnh.
Tiểu Thanh nghe được tiếng của Hạ Ngôn, liền an tâm, nhấc gót sen thanh thúy trở về sương phòng.
Hạ Ngôn cảm giác được không khí bên người khẽ động, vội chuyển mắt lại, thì ra là lão nhân Thánh Hoàng đi ra từ Linh La giới.
Lão nhân Thánh Hoàng tự nhiên biết Hạ Ngôn đã có thể phát huy ra uy lực võ kỹ một trăm độ.
Nhìn thấy lão nhân Thánh Hoàng, Hạ Ngôn kích động nói:
– Thánh Hoàng lão nhân, hiện giờ cháu đã có thể phát huy ra uy lực võ kỹ một trăm độ, có thể cô đọng Tụ Linh Huyệt rồi!
Nghĩ đến sắp trở thành Linh sư, Hạ Ngôn căn bản không ức chế được hưng phấn trong lòng.
Dù cho là ai thì sợ rằng lúc này cũng không thể trấn định được. Huống hồ, ở nơi này cũng chỉ có hai người Hạ Ngôn cùng lão nhân Thánh Hoàng, Hạ Ngôn hoàn toàn không cần phải cố ý áp chế hưng phấn trong lòng.
Vì ngày hôm nay, Hạ Ngôn đã nỗ lực biết bao nhiêu ngày đêm. Mỗi một ngày chỉ ngủ một canh giờ, toàn bộ thời gian khác đều tu luyện. Người tu luyện có thể tu luyện liều mạng giống như Hạ Ngôn, sợ rằng trên đời này cũng không tìm được người thứ hai nữa.
Đương nhiên, Linh La tâm pháp Hạ Ngôn tu luyện cũng để cho Hạ Ngôn có thể không như người thường, mỗi ngày phải ngủ đủ ba bốn canh giờ.
Hiện giờ rốt cuộc thấy được cánh cửa cảnh giới Linh sư, Hạ Ngôn tự nhiên vui vẻ.
Lão nhân Thánh Hoàng lắc đầu:
– Hạ Ngôn! Có thể nói con chỉ cách cảnh giới Linh sư một bước, thế nhưng một bước này lại phải xem con đi thế nào. Cũng có thể suốt đời còn cũng không bước qua được.
Lão nhân Thánh Hoàng cũng không phải giội nước lạnh, hắn nói là sự thật.
Hậu thiên đỉnh phong, người tu luyện đến uy lực võ kỹ một trăm độ ở trên Đại Lục Long Chi này có không biết bao nhiêu, gần như hằng hà sa số. Thế nhưng có thể kết thành Tụ Linh Huyệt thành tựu Linh sư, lại chỉ có một bộ phận cực nhỏ.
– Không phải có thể phối chế dược phẩm, trợ giúp con trùng kích cảnh giới Linh sư hay sao?
Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn lão nhân Thánh Hoàng.
Hạ Ngôn đương nhiên biết cảnh giới Linh sư cũng không phải dễ dàng đạt đến như vậy, chẳng qua lúc trước nghe lão nhân Thánh Hoàng đã nói có thể sử dụng dược phẩm phụ trợ.
Lão nhanh Thánh Hoàng lắc đầu lần nữa:
– Dược phẩm có thể phụ trợ con trùng kích cảnh giới Linh sư, thế nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào năng lực của chính con. Muốn thành tựu cảnh giới Linh sư, không chỉ cần phải có tâm chí kiên nhẫn vững vàng, còn phải có cơ thể vững chắc. Hạ Ngôn! Con cần phải tôi luyện ý chí của mình nhiều hơn. Ừ! Dược liệu cần để phối chế dược phẩm, con chuẩn bị tốt rồi chứ?
Trong lòng Hạ Ngôn trầm xuống, nghĩ tới hôm nay đúng là ngày lấy dược liệu, chợt nói:
– Con để Mạc Khải tiệm bán thuốc phòng bán đấu giá chuẩn bị, kim tệ cần thiết con đều đã chuẩn bị tốt. Hôm nay cũng là ngày con ước định với lão, có lẽ lão cũng đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.
– Ừ, trước cứ chuẩn bị dược liệu cho tốt, các chuyện khác từ từ ta nói cho con. Tôi luyện ý chí cùng thể phách là việc cần phải làm. Về phần phương pháp tôi luyện, thật ra có rất nhiều loại. Ừ. Ta về ngẫm lại. ngẫm lại.
Lúc đang nói, thân ảnh lão nhân Thánh Hoàng lại dần dần nhạt đi, quay trở về Linh La giới.
Hạ Ngôn mấp máy môi một chút, vốn cứ tưởng rằng chuẩn bị tốt dược phẩm thì lập tức có thể trùng kích Linh sư, thế nhưng hiện tại xem ra vẫn còn cần làm một ít chuẩn bị mới được.
Đứng sững một mình ở trong phòng một hồi, sắc trời bênh ngoài đã sáng tỏ.
– Quên đi, ta cứ an tâm tĩnh tâm tu luyện, về phần cảnh giới Linh sư cũng không phải sốt ruột là có thể đạt đến.
Trong lòng Hạ Ngôn thông suốt, suy nghĩ cũng dần trong sáng.
Không sai, tu luyện cũng không phải là chuyện nóng lòng cầu. Tốc độ tu luyện của mình hiện giờ đã nhanh đến mức làm người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Nếu tộc trưởng cùng Trưởng lão Hạ gia biết Hạ Ngôn đã có thể phát huy ra uy lực võ kỹ một trăm độ, khẳng định sẽ thất kinh, không thể tin đây là sự thật. Có thiên tài, cũng không thể thiên tài đến mức này được!