Tiếp đó, Giang Trần lại nói một ít điển cố của Ma tộc.
Tuy Giang
Trần hiểu rõ Ma tộc không tính đặc biệt phong phú, nhưng so với tất cả
mọi người ở đây cộng lại khẳng định còn hơn nữa.
Cuối cùng, Tỉnh Trung Đại Đế thở dài:
– Giang Trần Thiếu chủ, lão phu cảm thấy, quyết định trước kia là anh
minh. Nhân loại cương vực này, cũng chỉ có Lưu Ly Vương Thành, chỉ có
Giang Trần Thiếu chủ ngươi, mới có thể dẫn đầu Nhân tộc. Hôm nay lão
phu cũng bắn tiếng, từ nay về sau, nếu Đan Hỏa Thành gây sự với Lưu Ly
Vương Thành, lão phu nghĩa bất dung từ đảo hướng Lưu Ly Vương Thành, vì
Giang Trần Thiếu chủ xuất lực.
Hỏa Viêm Đại Đế cũng gật đầu:
– Thế giới này có thể không có Đan Cực Đại Đế, lại không thể không có
Giang Trần Thiếu chủ. Hỏa Viêm Đại Đế ta cả đời không có phục qua ai,
nhưng mà Giang Trần Thiếu chủ, mặc dù ngươi tuổi trẻ, ta lại phục ngươi.
Hai đại cự đầu này đều bày tỏ thái độ rồi, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa.
Giang Trần chắp tay nói:
– Chư vị, các ngươi nâng đỡ ta như thế, Giang mỗ vô cùng cảm kích. Bất
quá lúc này Giang mỗ cũng muốn hướng chư vị đề tỉnh một câu, mặc kệ
Phong Ma chi địa kia có bao nhiêu lực hấp dẫn, cũng tuyệt đối không nên
đi vào. Các ngươi mỗi đi một cái, thì có thể cống hiến nhiều một phần
huyết thực cho cường giả Ma tộc. Cũng là gia tốc Ma tộc sống lại.
Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha nói:
– Lão phu đã quyết định, về sau liền thường trú Lưu Ly Vương Thành. Nơi
này, phong thuỷ không tệ, người cũng không tệ, định cư nơi đây, so với
lang bạc kỳ hồ ở bên ngoài lại an ổn hơn nhiều.
– Hắc hắc, Tỉnh Trung lão ca ở lại, ta cũng lưu lại.
– Hiện tại Nhân loại cương vực tình thế phức tạp như thế, nói không chừng đứng ở Lưu Ly Vương Thành, ngược lại là an toàn nhất?
– Giang Trần Thiếu chủ, nói như vậy, chúng ta tạm thời ở lại Lưu Ly Vương Thành, hi vọng ngươi đừng cảm thấy chúng ta thêm phiền cho ngươi mới
tốt.
Những Đại Đế tán tu này, hiển nhiên cũng bắt đầu cân nhắc những sự tình kia rồi.
Những Đại Đế tán tu này, ngược lại có hơn phân nửa quyết định tạm thời ở lại Lưu Ly Vương Thành.
Nguyên nhân bọn hắn lưu lại, có rất nhiều bởi vì đã bị Tỉnh Trung Đại Đế tác
động. Có là vì đối với thế cục ngoại giới lo lắng. Mà có, cũng là chán
ghét ở dưới loại tình huống này ra ngoài phiêu bạt.
Còn có ba
cường giả Đế cảnh, bọn hắn hướng Giang Trần tỏ vẻ áy náy, cũng không ở
lại. Bất quá bọn hắn đều minh xác hứa hẹn Giang Trần.
Ngày khác
nếu như Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành triệt để khai chiến, bọn
hắn nhất định sẽ đến tiếp viện, tuyệt đối sẽ đứng bên Lưu Ly Vương
Thành.
Giang Trần không nghĩ rằng, Tùng Hạc Đan lại vì hắn mang
đến nhiều tin tức tốt như thế. Nhất là Tỉnh Trung Đại Đế tận hết sức lực hỗ trợ, làm cho Giang Trần đối với Tỉnh Trung Đại Đế cũng xem trọng một bậc.
Tỉnh Trung Đại Đế này, tuyệt đối là nhân vật không kém hơn
Vô Song Đại Đế. So sánh với Vô Song Đại Đế hào sảng phóng khoáng, Tỉnh
Trung Đại Đế này càng nhiều thêm vài phần trí giả.
Dàn xếp tốt những cường giả Đế cảnh kia, Giang Trần phản hồi Thiếu chủ phủ.
Ngày hôm nay, người hắn phái tới Phượng Minh Hạ Vực, vừa vặn đuổi trở lại.
– Thiếu chủ, đã điều tra rõ ràng. Cái dấu hiệu kia, chính là tiêu chí của một Tam phẩm tông môn ở Phượng Minh Hạ Vực. Cái tông môn này tên là Tử
Yên Tông.
– Phượng Minh Hạ Vực Tử Yên Tông?
Giang Trần nhíu mày.
– Còn có tư liệu kỹ càng không?
– Thiếu chủ, đây là tất cả tư liệu mà thuộc hạ thu thập đến, về Phượng
Minh Hạ Vực, về Tử Yên Tông, phi thường kỹ càng, mời Thiếu chủ xem qua.
Giang Trần tiếp nhận xem một lát, gật gật đầu:
– Phượng Minh Hạ Vực, so với Vạn Tượng Cương Vực thì cường đại hơn rất
nhiều. Tử Yên Tông này, so với sáu đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực
năm đó, cũng mạnh hơn rất nhiều.
Trên tư liệu này, Tử Yên Tông là Tam phẩm tông môn, ở Phượng Minh Hạ Vực có địa vị cực cao, một trong ba tông môn cường đại nhất Phượng Minh Hạ Vực.
Trên tình báo nói, tu sĩ mạnh nhất Tử Yên Tông, rất có thể là một lão tổ lánh đời không ra, tu vi đạt đến Hoàng cảnh Cao giai.
Đối với một Tam phẩm tông môn của Hạ Vực mà nói, Hoàng cảnh Cao giai, tuyệt đối là tồn tại phi thường cường đại.
Giang Trần buông tình báo, phân phó nói:
– Tiêu Vân Tiêu Phong, hai người các ngươi, ai thay Bổn thiếu chủ đi Phượng Minh Hạ Vực?
– Ta đi a.
Tiêu Vân xung phong nhận việc.
– Cũng được, ngươi đi Phượng Minh Hạ Vực, tìm Tử Yên Tông. Nhưng không
nên đại khai sát giới, tiếp thúc phụ cùng đường đệ của ta trở lại là
được. Nếu như thúc phụ cùng đường đệ của ta có cái gì ngoài ý muốn, Tử
Yên Tông này, ngươi xem rồi xử lý.
Giang Trần không muốn tùy tiện sát nhân, nhưng nếu như ai gây khó dễ cho thân nhân của hắn, cái kia là chạm lấy Nghịch Lân của Giang Trần, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tiêu Vân nhận được mật lệnh của Giang Trần, cũng không kéo dài, thẳng tiến Phượng Minh Hạ Vực.
Tử Yên Tông, ở Phượng Minh Hạ Vực, hoàn toàn chính xác là thế lực cự đầu.
Ngay cả hoàng thất của Phượng Minh Hạ Vực Phượng Minh đế quốc, cũng phải kính Tử Yên Tông ba phần.
Trong sơn mạch Tử Yên Tông, Giang Vũ ngồi ở trên sườn đồi, nhìn về dãy núi vạn khe phía trước, tâm tình lại dị thường áp lực.
Hắn bị cưỡng ép đưa đến Tử Yên Tông, cũng đã có rất nhiều năm rồi. Những
năm này, cuộc sống của hắn, kỳ thật qua thập phần dày vò.
Lúc
trước cô bé quấy rối hắn, đối với hắn cảm thấy hứng thú kia, là cháu
ruột của Tử Yên Tông Thái Thượng trưởng lão, là một tiểu thái muội tính
tình Đại tiểu thư mười phần.
Những năm qua, hứng thú của tiểu thái muội kia đối với hắn, cũng sớm vượt qua loại mới lạ lúc đầu.
Mới đầu, Giang Vũ đi tới Tử Yên Tông này, bởi vì tiểu thái muội kia cảm
thấy hứng thú với hắn, cho nên cuộc sống của hắn còn không tính quá dày
vò.
Thế nhưng mà, theo hứng thú của tiểu thái muội kia không
ngừng yếu bớt, thời gian hắn ở Tử Yên Tông, là một ngày không bằng một
ngày.
– Vũ Nhi, tại sao ngươi lại ngồi ở chỗ nầy ngẩn người?
Sau triền núi, truyền đến thanh âm của Giang Đồng.
Rất nhiều năm qua đi, tóc mai của Giang Đồng cũng nhiều hơn một chút sương
bạch lốm đa lốm đốm, nhìn bề ngoài, thời gian hiển nhiên cũng qua không
thuận lợi.
– Cha, sao ngươi lại tới đây?
– Vũ Nhi, những năm này, ngươi không có việc gì liền đến nơi đây tĩnh tọa, vi phụ tự nhiên biết rõ ngươi ở nơi này.
Giang Đồng thở dài.
Giang Vũ thấy trong mắt phụ thân tràn đầy ân cần, tuy tâm tình không tốt, nhưng cực lực mỉm cười:
– Cha, ta ở chỗ này yên lặng một chút, ngươi không cần phải lo lắng.
– Vũ Nhi, ta nghe nói, danh sách phái đi Trầm Hương cốc lần này, ngày mai sẽ có.
Ngữ khí của Giang Đồng tràn đầy sầu lo.
– Vi phụ nghe tiếng gió khắp nơi, giống như phụ tử ta, rất có thể bị phái đi Trầm Hương cốc.
Giang Vũ cười khổ nói:
– Cha, Tử Yên Tông này, hài nhi đã sớm ngốc ngán. Ly khai nơi đây, cũng không có cái gì không tốt.
– Hồ đồ.
Giang Đồng bỗng nhiên giận lên.