Ở phương diện này, Từ Thanh Tuyền hiển nhiên cũng bị tẩy não qua. Nàng đối với tông môn truyền thừa, xem phi thường thần thánh.
Giang Trần cười hắc hắc:
– Yên tâm, Nguyệt Thần Giáo thân là Nhất phẩm tông môn, đối phó sáu gã
Đại Đế này, tuyệt đối không có vấn đề. Đi, ta dẫn ngươi đi xem một
người. Chứng kiến hắn, có lẽ ngươi có thể hả giận. Thực chưa hết giận,
cũng có thể đánh hắn một trận phát tiết.
– Ai?
Từ Thanh Tuyền khẽ giật mình.
– Lập tức ngươi liền thấy.
Giang Trần mang theo Từ Thanh Tuyền, tiếp tục xuất phát.
Trước khi Giang Trần tiến vào tổng bộ Nguyệt Thần Giáo, liền để cho Phệ Kim
Thử Vương trông Thiên Lân Công Tử, trốn dưới nền đất ở một chỗ hoang
vắng.
Mang theo Từ Thanh Tuyền, đi vào phiến khu vực này.
Từ Thanh Tuyền nhìn bốn phía một mảnh hoang vu, trong phạm vi trăm dặm không có bóng người, cũng hơi có chút kinh ngạc:
– Ca ca, nơi này Linh khí mỏng manh, tu sĩ căn bản khinh thường tới chỗ như thế. Ngươi dẫn ta tới nơi này, lại muốn gặp ai?
– Hắc hắc, nhìn thấy ngươi sẽ biết.
Thần thức của Giang Trần khẽ động, triệu hoán Phệ Kim Thử Vương.
Phệ Kim Thử Vương được Giang Trần triệu hoán, biết rõ Giang Trần đã phản hồi, lập tức từ dưới đất chui ra.
– Trần thiếu, xem ra rất thuận lợi a.
Lão Kim là một con chuột bự toàn thân kim sắc, cao khoảng chừng một nhi đồng, thoạt nhìn liền có chút ít kinh người.
Bất quá, Từ Thanh Tuyền là tu sĩ võ đạo, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, các
loại Yêu thú quái vật cũng đã gặp không ít, bởi vậy nhìn thấy Phệ Kim
Thử Vương, ngược lại không quá giật mình.
– Ca ca, con chuột bự này biết đào đất, rất thú vị a. Là khế ước thú của ngươi sao?
Từ Thanh Tuyền rốt cuộc là tâm tính nữ hài tử, rất nhanh liền quên ủy khuất trước kia, hiếu kỳ hỏi.
Phệ Kim Thử Vương theo Giang Trần lâu như vậy, tự nhiên nghe hiểu ngôn ngữ
nhân loại, nghe Từ Thanh Tuyền nói, liền nhìn Từ Thanh Tuyền nhe răng
trợn mắt.
Từ Thanh Tuyền khanh khách cười không ngừng:
– Ca ca, nó đây là đe dọa ta sao?
Giang Trần mỉm cười nói:
– Thanh Tuyền, ngươi đừng trêu chọc Lão Kim. Lão Kim không tức giận thì
thôi, nó mà tức giận lên, vậy thì ai cũng ngăn không được.
Từ Thanh Tuyền lệch cái đầu ra, rất thú vị đánh giá Phệ Kim Thử Vương, hiếu kỳ hỏi:
– Nó lợi hại như vậy sao?
Phệ Kim Thử Vương nghe xong lời này liền không vui, nháy mắt ra hiệu, tựa hồ kháng nghị Từ Thanh Tuyền.
Giang Trần cười hoà giải:
– Tốt rồi, Lão Kim, bỏ qua đi. Đây là muội muội của ta.
– Thanh Tuyền, Lão Kim là thủ lĩnh của Phệ Kim Thử nhất tộc, nó đời đời
con cháu vô số, một khi dốc toàn bộ lực lượng, một quốc gia cũng có thể
tiêu diệt, ngươi nói nó có lợi hại hay không?
Từ Thanh Tuyền nghe xong lời này, hơi có chút ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn còn có chút không tin.
– Tốt rồi, trước xem Thiên Lân Công Tử của chúng ta một chút a.
Giang Trần ung dung cười nói.
– Thiên Lân Công Tử?
Thân thể mềm mại của Từ Thanh Tuyền nhoáng một cái.
– Ca ca, ngươi mới vừa nói cái gì? Thiên Lân Công Tử? Hắn… Hắn ở đâu?
– Lão Kim, dẫn hắn tới.
Giang Trần phân phó.
Phệ Kim Thử Vương hú lên quái dị, nhảy vào lòng đất, dẫn theo Thiên Lân Công Tử đi ra.
Toàn thân Thiên Lân Công Tử bị áp chế, tựa như một đầu chó chết, mềm nhũn vô lực, ánh mắt trống rỗng, hiển nhiên toàn thân đều bị Giang Trần phong
bế, ngay cả thần thức cũng bị Giang Trần phong bế. Thiên Lân Công Tử
hiện tại, kỳ thật như một hoạt tử nhân, đối với ngoại giới không có phản ứng chút nào.
– Thanh Tuyền, ngươi nhận ra hắn sao?
Giang Trần cười hỏi.
– Nhận ra, hắn… hắn là tiểu nhi tử của Đan Cực Đại Đế.
Từ Thanh Tuyền ngược lại là nhận ra Thiên Lân Công Tử.
– Đúng vậy, không thể tưởng được Đan Cực Đại Đế còn có nhi tử trẻ như vậy.
Từ Thanh Tuyền mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:
– Ca ca, ngươi từ nơi nào bắt được người này?
– Đương nhiên là ở Đan Hỏa Thành. Thằng này căn bản không ly khai Đan Hỏa Thành a, ta phí tâm huyết rất lớn, mới bắt giữ được hắn, thần không
biết, quỷ không hay.
Giang Trần cười nói:
– Có thằng này
trong tay, Đan Cực Đại Đế kia sợ ném chuột vỡ bình, ta xem hắn còn hung
hăng càn quấy thế nào, lão gia hỏa kia muốn bắt ngươi tới áp chế ta,
ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường rồi.
Giang Trần dưới tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà đối với loại vô sỉ như Đan Cực Đại Đế, Giang Trần chỉ có thể dùng kỳ nhân chi đạo, trị một thân chi thân.
Từ Thanh Tuyền im lặng thật lâu.
Nghe Giang Trần nói giống như rất nhẹ nhàng, thế nhưng mà Từ Thanh Tuyền rõ
ràng, đi Đan Hỏa Thành bắt sống Thiên Lân Công Tử, cái độ khó này không
khác lên trời.
Cũng chỉ gia hỏa tài cao gan cũng lớn, mới có thể làm được.
Cho tới nay, Từ Thanh Tuyền đều có ý nghĩ muốn cùng Giang Trần chiến một
lần. Thế nhưng mà đến giờ khắc này, trong lòng nàng không thừa nhận cũng không được, ca ca này, hoàn toàn chính xác không phải nàng có thể so
sánh được.
– Ca ca, ngươi bắt Thiên Lân Công Tử, đây cũng là khoai lang phỏng tay a.
Từ Thanh Tuyền nghĩ chỉ chốc lát, lại nói ra.
– Hắc hắc, ta đã dám bắt hắn, thì không sợ phỏng tay. Đúng rồi, Thanh
Tuyền, ngươi đi Lưu Ly Vương Thành trước, cùng cha mẹ hội hợp.
– Vậy còn ngươi? Ngươi không đi cùng ta?
Từ Thanh Tuyền nao nao, kinh ngạc nói.
Giang Trần khoan thai cười cười:
– Đan Cực Đại Đế kia còn đang chờ ta, ta sao có thể để cho nguyện vọng của hắn thất bại?
– Hắn ở đâu chờ ngươi?
Từ Thanh Tuyền có chút bó tay rồi. Nàng phát hiện, cấp độ của mình và ca ca, thật đúng là không phải cùng một trục hoành a.
Hiện tại tầm mắt của Từ Thanh Tuyền, vẫn đặt ở đầu tuyến thiên tài trẻ tuổi
của Thượng Bát Vực, tâm cạnh tranh của nàng, cũng ở đầu tuyến này.
Thế nhưng mà, nàng lại phát hiện, tuy ca ca của mình cũng là thiên tài trẻ
tuổi, nhưng vị trí, đã là tầng thứ cấp cao nhất của Thượng Bát Vực.
Tuy Từ Thanh Tuyền tự nhận là thiên phú xuất chúng, có kiêu ngạo của mình.
Thế nhưng mà lúc nói đến những nhân vật đỉnh cấp như Đan Cực Đại Đế, dù
thống hận, nhưng trong nội tâm vẫn coi đây là tiền bối, coi là mục tiêu
sau này của nàng.
Mà ca ca Giang Trần, đã có thể cùng Đan Cực Đại Đế bình khởi bình tọa, thậm chí còn có thể cho Đan Cực Đại Đế chút
phiền toái, thậm chí để cho Đan Cực Đại Đế thúc thủ vô sách rồi.
…
Một chỗ ở Bất Diệt Thiên Đô.
Đan Cực Đại Đế dẫn đầu một đám người, vẫn canh giữ ở trong động phủ cung điện, thời gian đã qua gần nửa tháng rồi.
Tính toán ra, nếu như bên Nguyệt Thần Giáo kia có tin tức, cũng nên truyền về rồi.
Bên Đan Cực Đại Đế, tuy còn bảo trì bình thản, nhưng theo thời gian không
ngừng trôi qua, hắn cũng cảm giác được, sĩ khí bên mình hoặc nhiều hoặc
ít đã có chút ít bị hao tổn.
Ở trong động phủ này thủ lâu như
vậy, đúng là không phải chuyện tốt gì. Những ngày này, bọn hắn nghĩ hết
thảy biện pháp, muốn bức Giang Trần hiện thân, thế nhưng ngay cả cái
bóng cũng không thấy.
Có đôi khi, thậm chí chính bọn hắn cũng
hoài nghi, đến cùng có phải mình đa nghi hay không? Có lẽ Giang Trần căn bản không ở trong cung điện này?