́ nhân lại tụ họp.
Đan Phi là nữ tử kiêu ngạo thế nào chứ? Một khi lâm vào lưới tình, cũng khó tránh khỏi có chút không tự tin, tâm thần bất định, bất an không thôi.
Trong lòng Giang Trần đau xót, nhìn qua bộ dáng lo được lo mất của Đan Phi, trong lòng càng thêm áy náy.
– Nàng làm cho ta nhiều thứ như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy. Nàng đối đã với ta như thế, ta lại không phải là người ý chí sắt đá, ta sao có thể không biết được? Có thể nào xem thường nàng được chứ?
Giang Trần vuốt ve khuôn mặt Đan Phi, nói:
– Từ nay về sau ta sẽ không để cho nàng chịu khổ cực như vậy nữa. Cũng không để cho nữ nhi của chúng ta không có đầy đủ phụ mẫu bên cạnh.
Giang Trần nói tới đây, trong lòng cũng cảm thấy đau xót không thôi.
Đan Phi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
– Ngươi… Ngươi cũng biết?
Giang Trần gật đầu, nghiêm túc nói:
– Mặc dù ta không gặp nàng ở Khổng Tước thánh sơn, nhưng đã thấy qua Niệm nhi. Lần đó ta đi tới Đa Mai đạo tràng, lúc nhìn thấy nó, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như nó cực kỳ có duyên với ta. Thoáng cái như động vào nơi mềm mại nhất trong lòng ta. Khiến cho ta không kìm lòng được mà cảm thấy thân thiết, muốn vuốt ve nó. Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, thế nhưng hôm nay mới biết được hóa ra Niệm nhi chính là nữ nhi của ta. Ta thực là ngu xuẩn, nữ nhi của mình rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại để cho nó cô đơn lâu như vậy…
Giờ phút này Đan Phi đã khóc không thành tiếng.
– Chuyện này đều tại ta… Trách ta….
Đan Phi lắc đầu tự trách mình:
– Ta cố ý năn nỉ bệ hạ đưa nó tới Đa Mai đạo tràng, là muốn nó từ nhỏ có xuất thân tốt. Không muốn nó lớn lên giống như mẫu thân, không có tiền đồ như vậy. Không nên được giống như mẫu thân của nó…
– Đan nhi, nàng đừng nói như vậy.
Giang Trần ngắt lời nàng:
– Nếu như nó lớn lên, có thể như nàng, người làm phụ thân như ta đã cảm thấy tự hào rồi.
Đan Phi nghe thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng rất là hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên.
– Đúng rồi, Đan nhi, ban đầu nàng ở Khổng Tước thánh sơn bế quan, tại sao lại tới Bảo Thụ tông này?
Giang Trần nhịn không được mà hỏi.
Đan Phi không nói gì, đôi mắt thanh tịnh tràn ngập thâm tình nhìn qua Giang Trần, một lúc lâu mới khẽ thở dài nói:
– Cả đời này của ta nếu như không tìm thấy ngươi, cho dù sống cũng là sống không khoái hoạt. Ta muốn tới tìm ngươi, muốn cho Niệm nhi có phụ thân. Ta cũng muốn tìm được lão gia tử. Ta thấy nếu có thể có cuộc sống như khi còn ở vương đô Thiên Quế vương quốc thì thật là tốt.
– Nàng tới tìm ta?
Giang Trần giật mình.
Ngay lúc này thần thức Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, nhìn về phía bên phải.
Phía bên phải có một người trẻ tuổi mặc long bào hoa lệ, dưới sự bảo vệ của một đám Long Nha vệ, đang nhanh chóng phóng về phía bên này.
Người trẻ tuổi kia tướng mạo tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng mái tóc lại có chút hơi trắng.
– Diệp Dung?
Giang Trần nhìn thấy người này tới cũng chấn động. Tứ vương tử Diệp Dung hào hoa phong nhã năm đó mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi to lớn tới như vậy.
Hai lọn tóc mai không ngờ đều có chút trắng.
Đan Phi cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn qua Diệp Dung từ phía xa chạy tới, đôi mắt đẹp trợn lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
– Là Tứ vương tử sao? Tại sao hắn lại già nhanh như vậy?
Nữ nhân đối với chuyện già yếu càng thêm mẫn cảm hơn một chút.
Diệp Dung từ xa đã kêu lên:
– Bên đó có phải là huynh đệ Giang Trần của ta hay không?
– Đi, chúng ta qua xem.
Giang Trần cũng không muốn Diệp Dung tới gần chiến trường bên này, trong vòng chiến của cường giả Đế cảnh, loại thân thể phàm tục như Diệp Dung, chỉ sợ tùy tiện dính một chút dư âm ảnh hưởng cũng có thể đánh chết hắn mười lần.
– Tứ vương tử, vào trong rồi nói chuyện.
Giang Trần bỏ qua đám Long Nha vệ kia, trực tiếp nắm chặt Diệp Dung, hóa thành một đạo độn quang chui vào chỗ sâu trong vương đô.
Tới một chỗ tương đối an toàn, lúc này Giang Trần mới buông Diệp Dung xuống.
Diệp Dung còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn qua Giang Trần, lại nhìn Đan Phi, ba cố nhân sau mười năm tụ họp, đột nhiên Diệp Dung sinh ra cảm giác tự ti khó hiểu.
Lại nói, hiện tại hắn chính là hoàng đế của Thiên Quế vương quốc, là cửu ngũ chí tôn.
Thế nhưng mà những năm gần đây, hai người đứng trước mặt hắn này, Diệp Dung biết, chỉ sợ đều là tồn tại mà cả đời hắn cũng phải ngưỡng mộ.
Vốn đều là người trẻ tuổi cùng cất bước từ Thiên Quế vương quốc, hiện tại rốt cuộc đã không đứng trên cùng một con đường.
Diệp Dung than nhẹ một tiếng:
– Giang Trần huynh đệ, Đan Phi tiểu thư, nhiều năm không gặp phong thái của hai người còn tốt hơn, ta cơ hồ đã bắt đầu già đi a.
Kỳ thực tuổi tác của Diệp Dung hiện tại cũng chỉ hơn ba mươi một chút, chỉ là những năm gần đây, những chuyện mà hắn cần quan tâm quá nhiều. Hơn nữa trên căn bản đều là khôi lỗi, vương quốc hiện tại trên cơ bản chỉ là danh nghĩa mà thôi.
Vương quốc thế tục bị vô số tu sĩ võ đạo xông vào, như vậy vương quốc thế tục này hiển nhiên không có cách nào vận hành bình thường như trước được nữa.
Mà quốc quân như hắn cũng vì vậy trở thành vật trang trí.
Đan Phi không phản bác được, muốn an ủi hắn vài câu, thế nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.
– Tứ vương tử, năm đó lão gia tử Diệp Trọng Lâu coi trọng ngươi. Là bởi coi trọng sự ổn trọng bình tĩnh của ngươi. Những năm qua ngươi có thể kiên trì chịu nhục cho tới bây giờ cũng không dễ dàng chút nào.
Giang Trần mỉm cười nói:
– Ngươi yên tâm, từ nay về sau ngươi có thể hãnh diện làm quốc quân. Thiên Quế vương quốc sẽ không còn đám đầu trâu mặt ngựa kia tiến vào nữa. Tuyệt đối sẽ không bị bọn chúng làm cho chướng khí mù mịt nữa.
Giang Trần nhìn thấy Thiên Quế vương quốc có tình trạng như hiện tại, kỳ thực trong lòng hắn vô cùng đau đớn.
Dù sao nơi này hắn cũng từng ở thật lâu, đối với nơi này hắn cũng có cảm tình thâm hậu. Bằng không năm đó hắn cũng không để cho thúc thúc và đường đệ hắn ở lại Thiên Quế vương quốc.
Diệp Dung cảm thấy miệng đắng chát, nhìn qua Giang Trần rồi nói:
– Giang Trần huynh đệ. Hai ngày nay ta nghe rất nhiều tu sĩ nói, ngươi bây giờ là thiếu chủ Lưu Ly vương thành gì đó, điều này là thực sao?
Diệp Dung ở vương quốc thế tục, đối với tin tức bên ngoài vô cùng lạc hậu. Cũng may hai ngày qua Thiên Quế vương quốc xuất hiện biến cố cực lớn, hắn mới ngầm thu thập được những tin tức này.
Việc này Giang Trần cũng biết dấu diếm không được, cũng không phủ nhận mà nói:
– Ta hiện tại quả thực đang ở Lưu Ly vương thành, khống chế Lưu Ly vương thành.
Trong đôi mắt sáng của Đan Phi hiện lên vẻ kiêu ngjao. Hiển nhiên Giang Trần tuổi còn trẻ như vậy đã chấp chưởng thế lực nhất đẳng lớn nhất thiên hạ như Lưu Ly vương thành, khiến cho nàng cũng cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì Giang Trần.