Độc Tôn Tam Giới

Chương 2212: Lão tổ Yến gia (1)


̃o tổ Yến gia. (1)

– Không thành vấn đề.

Vệ Lang và Lạc Thiên Thù đều kiên quyết tỏ thái độ.

– Xích Đỉnh hoàng đế xảo trá, hắn nhất định sẽ không đem trứng gà đặt ở một ổ. Tên thái tử này muốn đi tới Đan Hỏa thành, nhất định còn có huyết mạch hoàng thất khác muốn chạy trốn. Nói như vậy XÍch Đỉnh trung vực này đã bắt đầu tính đường lui. Vệ tông chủ, ngươi phái người Lang Gia tông gấp rút tuần tra khắp nơi, không thể buông tha cho bất luận nhân vật khả nghi nào rời khỏi đây.

– Vâng.

Vệ Lang lĩnh mệnh.

– Đi đi, đi bảo Thương Hải đại đế xuất phát suốt đêm, phong tỏa lối ra của Xích Đỉnh trung vực. Cần phải đem tất cả lối ra của Xích Đỉnh trung vực phong tỏa tạo thành khốn trận.

Giang Trần hạ lệnh.

Lần này Thương Hải đại đế cơ hồ dùng toàn bộ người nhất mạch mình, khuynh sào xuất động. Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, hắn không dám lãnh đạm, nhanh chóng xuất phát, lao tới Xích Đỉnh trung vực.

giờ phút này cả biên cảnh Xích Đỉnh trung vực và Lang Gia tộc, bốn phía thần hồn nát thần tính, mưa gió sắp nổi.

– Vân Trung, Tứ đại hoàng giả các ngươi lên đường ngay trong đêm, trước tiên đuổi tới Vạn Tượng Cương Vực. Phong tỏa thông đạo ra vào. Cần phải làm cho dư nghiệt Xích Đỉnh trung vực kia không thể thông qua Vạn Tượng Cương Vực mà đào tẩu.

Giang Trần lại lần nữa hạ lệnh.

Tứ đại hoàng giả cũng nhanh chóng hành động.

Huynh đệ Canh gia thì không dừng lại ở Lang Gia tông mà cũng nhanh chóng đi về phía Vạn Tượng Cương Vực.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

– Đan Trì cung chủ, sau mặt trời mọc ngày mai chính là ngày Đan Kiền Cung đông sơn tái khởi. Cũng là lúc Xích Đỉnh trung vực bị xóa tên, là lúc thu lưới.

Ánh mắt Giang Trần lạnh lẽo bắn về phía XÍch Đỉnh trung vực phía xa.

Ban đêm trong Xích Đỉnh trung vực vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này lại có sự khủng hoảng khó hiểu. Một đêm này Xích Đỉnh hoàng đế thủy cung không có cách nào ngủ được, trong đầu bị một loại cảm xúc khó hiểu bao phủ.

Đêm nay, mí mắt của hắn không nhịn được mà nhảy lên. Từ hôm qua, khi để cho thái tử và một đám đệ tử tinh anh hoàng thất Yến gia rời đi, XÍch Đỉnh hoàng đế vốn nên nhẹ lòng một chút.

Thế nhưng không biết vì sao, sau khi bóng tối buông xuống, cảm xúc hắn cũng đen như bóng đêm vậy.

Mãi tới khi phương đông dần sáng rõ, Xích Đỉnh hoàng đế vẫn không có cách nào chìm vào trong giấc ngủ. Ngồi trên giường, đột nhiên nhìn vào chiếc gương đồng trên giường. Hắn không ngờ lại héo hon tới như vậy. Vốn là một cửu ngũ chí tôn uy nghiêm của hoàng gia, lúc này lại giống như một lão đầu lưng còng, hai lọn tóc mai không ngờ lại trắng xóa.

– Đây là trẫm sao?

Xích Đỉnh hoàng đế dụi mắt mình một hồi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lúc này mới có bao lâu a, hắn tại sao lại đột nhiên trở nên già nua như vậy?

Cẩn thận nhìn gương đồng một hồi, trong lòng XÍch Đỉnh hoàng đế sinh ra lửa giận khó hiểu, hung hăng nhấc chiếc gương đồng lên, nện xuống mặt đất.

Ngay lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.

Tiếng bước chân này vô cùng vội vã, thậm chí trong vội vã còn có chút bối rối.

Xích Đỉnh hoàng đế lập tức có một cỗ dự cảm cực kỳ không ổn. Đây là tiếng bước chân của Quách lão, Quách lão là đại nội tổng quản thiếp thân của hắn. Phụ trách an toàn, phụ trách cuộc sống hàng ngày của hắn.

Cho tới bây giờ đều khí độ vô cùng, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa vô cùng trầm ổn.

Giờ phút này tiếng bước chân của Quách lão lại mang theo vẻ bối rối, chuyện này khiến cho trong lòng Xích Đỉnh hoàng đế khó tránh khỏi sinh ra dự cảm không tốt.

– Bệ hạ, người tỉnh rồi sao?

Thanh âm Quách lão mang theo vẻ lo lắng từ bên ngoài truyền tới.

– Quách lão, chờ một chút.

Xích Đỉnh hoàng đế tuy rằng nổi giận, thế nhưng lại không muốn hạ thần nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn hiện tại.

Hắn chỉnh đốn y quan, đổi một bộ long bào khác rồi mới từ bên trong đi ra.

Ánh mắt Quách lão không dám đối diện với Xích Đỉnh hoàng đế, hắn phủ phục dưới bậc thềm, nói:

– Bệ hạ, những đệ tử hoàng thất ngày hôm qua bí mật đưa ra ngoài, có hai ba người suốt đêm chạy về tới đây.

– Cái gì? Trốn về? Bọn chúng trở lại làm gì?

Xích Đỉnh hoàng đế giận tím mặt.

– Bệ hạ, xin nghe lão nô nói một lời. Không phải là bọn chúng tự mình trở về, mà bị buộc bất đắc dĩ trở về. Hiện tại con đường đi thông ra ngoài của Xích Đỉnh trung vực đã bị phong tỏa, không ra được.

– Cái gì?

Lúc này Xích Đỉnh hoàng đế càng thêm khiếp sợ. Xích Đỉnh trung vực bị phong tỏa? Trong nháy mắt này đầu óc Xích Đỉnh hoàng đế trống rỗng, giống như bị điện giật, toàn thân cứng ngắc giống như bức tượng, im lặng rất lâu.

– Bệ hạ… Đại quân Lưu Ly vương thành đã tới.

Miệng Quách lão đắng chát:

– Bệ hạ, xin người nhanh chóng thay đổi y phục. Lão nô hộ tống bệ hạ, thừa dịp hiện tại bọn họ còn chưa dừng chân, dùng lực một đế quốc cũng có thể giúp bệ hạ đột phá vòng vây.

– Phá vòng vây?

Xích đỉnh hoàng đế đột nhiên cười lên ha hả:

– Quách lão, ngươi cảm thấy hiện tại trẫm còn có thể phá vòng vây hay sao? Liệt tổ liệt tông Yến gia đều nhìn vào ta, hiện tại trẫm đi, cho dù không chết thì sao này có mặt mũi gì nhìn bọn họ dưới hoàng tuyền đây?

– Bệ hạ, giữ lại được núi xanh thì lo gì không có củi đốt?

Quách lão lại dập đầu, thanh âm tràn ngập cầu khẩn.

– Không cần phải nói nữa, trẫm không phải là người sợ chết. Huyết mạch hoàng thất ta chỉ cần chạy đi một thì Yến gia không bị diệt. Có tin tức thái tử hay không?

– Không có. Thái tử xuất phát sớm hơn, có lẽ trước khi bọn họ phong tỏa đã an toàn rời khỏi rồi a.

Quách lão cũng không dám quá chắc chắn.

– Thái tử xuất cảnh sớm hơn, hắn nhất định không có việc gì. Tiểu tử Giang Trần kia cũng sẽ không biết trước, hắn nào biết rằng thái tử của trẫm đã sớm rời khỏi một bước. Chỉ cần thái tử tới Đan Hỏa thành, Xích Đỉnh trung vực còn có thể cứu vãn được.

Xích Đỉnh hoàng đế lúc này nước tới chân mới nhảy.

– Bệ hạ, thái tử có thể an toàn rời khỏi đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng mà Xích Đỉnh trung vực hiên tại, bệ hạ vẫn là trung tâm, chỉ cần bệ hạ còn, cho dù bọn họ lật tung Xích Đỉnh trung vực lên, chúng ta vẫn có một ngày đông sơn tái khởi.

Quách lão năn nỉ Xích Đỉnh hoàng đế phá vòng vây.

– Không cần khuyên trẫm nữa. Đi gọi những đệ tử hoàng thất trốn về đây cho trẫm. Trẫm muốn hỏi bọn chúng một chút.

XÍch Đỉnh hoàng đế vẫn còn có chút lo lắng.

Rất nhanh ba đệ tử hoàng thất chạy ngược trở về đã được gọi tới.

– Ba người các ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Nói rõ chi tiết ra.

Xích Đỉnh hoàng đế nhíu mày, hỏi.

– Bệ hạ, tất cả lối đi ra ngoài của Xích Đỉnh trung vực chúng ta đã bị chặn lại. Nhất là phương hướng ở Kiến Điền trung vực càng có trọng binh canh gác. Ba người chúng ta nếu không phải xem xét thời cơ nahnh chóng chỉ sợ đã sớm trở thành tù binh trong tay bọn chúng rồi.

Ba người kia nói tới chuyện này trong lòng còn sợ hãi.

– Như vậy có nghĩa là những đệ tử hoàng thất khác đều không thể chạy thoát?

Trong lòng XÍch Đỉnh hoàng đế loạn thành một bầy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.