Dường như bị phản ứng của Nhạc Yên Nhi chọc cười, Giang Sở Thù bỗng áp sát cô rồi nói:
Nhạc Yên Nhi liếc mắt nhìn anh ta:
Nhạc Yên Nhi quả quyết đáp:
– Không tin.
Giang Sở Thù cười ung dung:
– Vậy thôi, nếu cô không tin thì đừng hỏi, cứ nhìn xem tôi làm gì đi. Cô yên tâm, có thể tôi không được thật thà cho lắm, thế nhưng tôi nhất định sẽ không làm tổn thương đến cô.
Cô làm sao mà có thể tin tưởng một kẻ nói chuyện nửa thật nửa giả như thế này cơ chứ?
Nhạc Yên Nhi quay đi, không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa mà tập trung đi đường.
Giang Sở Thù thấy cô im lặng thì lại chủ động hỏi:
– Mấy năm nay cô sống thế nào? Không phải là về nhà họ Cố rồi sao?
Nhạc Yên Nhi liếc nhìn anh ta rồi nói:
Nhạc Yên Nhi hơi giật mình, Dạ Đình Sâm làm chuyện này sau lưng cô sao? Cô không hề biết chút gì cả.
Nghĩ đế Dạ Đình Sâm thì Nhạc Yên Nhi không khỏi nhớ lại thái độ của hắn với cô hôm nay, đó là đang chiến tranh lạnh à?
Thế là cô chẳng còn tâm trạng đâu mà thăm dò lòng dạ của Giang Sở Thù nữa, chỉ đáp một cách thản nhiên:
– Mười năm trước mẹ tôi mất, trước khi mất, bà xin Cố Văn Sinh đón tooi về nhà họ Cố nuôi lớn, Cố Văn Sinh đồng ý. Sau khi mẹ tôi mất thì tôi về nhà họ Cố ở mấy năm. Năm 18 tuổi tôi chuyển ra ngoài, thi đại học, học diễn xuất rồi vào làng giải trí.
Cô chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng Giang Sở Thù lại nghe ra bao nhiêu gian nan vất vả.
Nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng, thì làm sao một cô bé cô độc không chỗ dựa lại rời nhà từ khi mới 18 tuổi, ở thời điểm còn chưa độc lập kinh tế được cơ chứ?
Rốt cuộc mấy năm nay Nhạc Yên Nhi đã khổ sở tới mức nào?
Bàn tay buông bên người của Giang Sở Thù dần dần siết chặt.
Thấy Giang Sở Thù không nói câu nào, Nhạc Yên Nhi chủ động hỏi:
Dương như không ngờ đề tài lại chuyển sang người mình, anh ta sửng sốt một chút rồi mới nói:
– Tôi thì đơn giản lắm, ở nước ngoài học mấy năm, trong lúc đó thì chơi trong ban nhạc, tổ chức triển lãm tranh, rồi mở concert…
Chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng có thể thấy được cuộc sống của anh ta mấy năm nay cực kì phong phú.
Là sự phong phú của xã hội thượng lưu.
Nhạc Yên Nhi cười nhẹ rồi nói:
– Đúng vậy, anh xem cuộc sống của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau, làm sao có thể vì vài câu vui đùa của bậc cha chú năm đó mà buộc nửa đời sau vào cùng một chỗ với nhau được. Anh không cần quan tâm đến cái gọi là hôn ước kia đâu.
Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy, không hiểu Giang Sở Thù bị chạm nọc nào mà bỗng dừng bước rồi nói với vẻ kích động:
– Không đúng, vốn dĩ cô cũng có thể sống cuộc sống như thế!
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy thì hơi bất ngờ:
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
– Tôi chỉ biết mẹ tôi đi khỏi nhà là vì muốn được lấy Cố Văn Sinh, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cho đến tận khi bà ấy chết vẫn không có một người nào của nhà họ Nhạc đến thăm, cho nên tôi cũng không biết quê quán của bà ở đâu nữa.
Hai người vừa đi vừa nói, bây giờ đã tới dưới lầu khách sạn.
Vẻ mặt của Giang Sở Thù hơi phức tạp. Anh ta rũ mi che giấu cảm xúc đi rồi nói một câu đối phó:
– Cô lên trước đi, tôi còn có việc phải làm.
Nói đoạn bèn quay lưng đi thẳng.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo bóng anh ta mà không kịp phản ứng, không biết là mình nói câu nào chọc phải ông thần này nữa.
Thế nhưng cô và Giang Sở Thù chưa quen thân đến mức đi hỏi việc đời tư của nhau, cho nên cô cũng để mặc cho anh ta đi, rồi vào khách sạn, trở về phòng mình.
Nhạc Yên Nhi mở cửa phòng đi vào rồi nằm thẳng ra giường, cảm giác mỏi mệt suốt từ tối qua đến bây giờ ập tới.
Hình như cô mới chỉ ngủ được có ba tiếng thôi.
Thế nhưng… hôm qua Dạ Đình Sâm chờ cô về nên chắc cũng không ngủ nghỉ tử tế đúng không. Hôm nay hắn còn phải làm việc mà.
Nghĩ đến Dạ Đình Sâm, tâm trạng của Nhạc Yên Nhi lại xấu đi.
Hôm nay trạng thái của cô kém như thế cũng bởi vì toàn nghĩ về hắn.
Chắc là từ tối qua đến giờ cô đều khiến hắn thất vọng lắm nhỉ?
Hôm nay Diệp Hiểu Như đi mua điện thoại cho cô còn chưa về, thế nhưng cô vẫn nhớ như in số máy của Dạ Đình Sâm, có thể gọi cho hắn bằng máy cố định trong phòng.
Đây là dãy số mà cô khắc ghi trong lòng, dù có thế nào cũng không quên.
Tút….
Trái tim của Nhạc Yên Nhi treo lên lơ lửng cùng với tiếng chuông báo này, cả thở cũng không dám thở, chỉ sợ không có ai nhấc máy.
Thế nhưng…
– Alo
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên trong điện thoại.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới thái độ lạnh lùng của hắn từ tối qua đến giờ, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tủi thân. Cô đỏ hoe vành mắt.
– Dạ Đình Sâm…
Cô gọi một tiếng nghe rõ là tội nghiệp.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy số lạ gọi tới, không biết là ai cho nên mới lạnh giọng trả lời, chẳng ngờ người gọi lại là Nhạc Yên Nhi. Nghe giọng nói của cô vừa buồn bã vừa tủi thân, hình như đang không vui thì phải.
Lòng Dạ Đình Sâm thắt lại.
– Sao thế? Ai bắt nạt em? Có phải chịu ấm ức gì rồi không?
Vừa suy đoán trong lòng thì ánh mắt Dạ Đình Sâm đã đanh lại.
Có người bắt nạt vợ hắn? Muốn chết sao?
– Không phải đâu Dạ Đình Sâm, em có chuyện muốn nói với anh.
Mắt phượng híp lại, Dạ Đình Sâm nhẹ giọng đáp:
Giọng nói nhẹ nhàng của cô mang đầy áy náy.
Tấm lưng cứng cỏi của Dạ Đình Sâm hơi run lên. Hắn không ngờ Nhạc Yên Nhi lại giải thích chuyện tối qua với mình. Tuy rằng cô nói rất qua loa, thế nhưng cô không hề gạt hắn.
Chỉ cần như thế thôi, hắn đã thấy cơn giận trong lòng tiêu tan đi rồi.
Thấy người ở đầu dây bên kia chẳng nói chẳng rằng, Nhạc Yên Nhi hơi thấp thỏm:
Dạ Đình Sâm hơi dừng một chút rồi nói:
– Tôi đang giận chính bản thân mình.
Nhạc Yên Nhi bỗng dưng muốn khóc: