Dạ Đình Sâm nói xong thì không liếc những người ở chỗ này lấy một cái, hắn bế Nhạc Yên Nhi rời khỏi chốn thị phi này.
Hắn đưa cô lên xe, đặt cô xuống rồi định rời đi.
Đầu óc Nhạc Yên Nhi hỗn loạn lắm, thấy hắn định đi, cô vô thức túm chặt tay áo hắn:
– Anh đi đâu thế? Dáng vẻ tội nghiệp kia khiến Dạ Đình Sâm nhói lòng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
– Tôi đi giải quyết vài chuyện, em chờ trong xe một lúc, tôi ra ngay.
Rõ ràng khi biết cô lại rơi vào nguy hiểm, hắn rất tức giận, thế nhưng khi vừa thấy bộ dáng mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt chỉ còn vẻ kinh hoảng của cô, lửa giận trong lòng hắn tắt ngấm.
Nói đi nói lại, hắn không nỡ nổi giận với cô, vậy thì phải có người gánh chịu cơn tức này của hắn.
Dạ Đình Sâm lại trở về căn phòng trong bar Mê Say, vệ sĩ của hắn đã dọn dẹp sạch sẽ người của Hùng Thái Ninh, ngay cả gã muốn chạy trốn cũng bị túm về.
Bây giờ đã biết mình đắc tội ai, gã không còn khí thế khi xuất hiện trước mặt hai cô gái nữa mà co rúm trên một góc ghế salon, run lẩy bẩy.
Dạ Đình Sâm nện từng bước chậm rãi tới trước mặt gã, trong tai Hùng Thái Ninh, tiếng giày vang lên như những bước chân tử thần.
Gã không dám nhìn Dạ Đình Sâm, toàn thân gã run rẩy, hai chân mềm nhũn, cơ thể to béo quỳ xuống đất, túm lấy ống quần Dạ Đình Sâm, liên tục dập đầu xin tha.
– Dạ thiếu…
Tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi.
Tôi có mắt như mù mới dám động vào người của ngài.
Van cầu ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, chừa cho tôi một con đường sống.
Tiếng tăm của Dạ Đình Sâm ở thành phố A này chẳng khác gì sấm nổ bên tai, dù sức tưởng tượng của Hùng Thái Ninh tốt đến đâu, gã cũng sẽ không ngờ mình lật thuyền vì Nhạc Yên Nhi.
Nếu gã biết cô là người của Dạ Đình Sâm thì cho gã thêm mười lá gan cũng không dám đụng vào cô! Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn gã như nhìn một xác chết, không lên tiếng.
Trần Lạc bình tĩnh bước lên, nói thầm vào tai hắn:
– Chủ tịch, theo như lời khai của cấp dưới Hùng Thái Ninh, Đỗ Hồng Tuyết còn đang trên lầu.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, lạnh băng hỏi:
đưa Đỗ Hồng Tuyết tới đây, sau đó cũng đi vào cùng cô ta luôn.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực độ.
– Vậy nên mọi chuyện đều bắt đầu từ cô ta phải không? Trần Lạc do dự một lát nhưng vẫn gật đầu:
Dạ Đình Sâm nói, cảm xúc trong mắt hắn rất khó dò, không nhìn ra bất cứ manh mối nào.
Hắn bước lên một bước, giẫm mạnh vào bàn tay vừa túm lấy gấu quần mình, nở nụ cười khát máu.
– Hùng Thái Ninh, nếu là chuyện khác có lẽ tao sẽ bỏ qua cho mày, nhưng mày ngàn vạn lần không nên động vào người phụ nữ của tao.
Chỉ vừa nhớ tới cảnh lúc vào phòng và dáng vẻ bất lực của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm đã hận không thể chém gã thành muôn mảnh.
Hắn mỗi lúc lại nghiến mạnh hơn, gần như có thể nghe được tiếng xương tay của Hùng Thái Ninh bị nghiền nát.
– A!!! Gã kêu như heo bị chọc tiết.
Dạ Đình Sâm chán ghét đạp văng Hùng Thái Ninh béo như heo ra, thờ ơ ra lệnh cho vệ sĩ:
Dạ Đình Sâm ra ngoài, nói với Trần Lạc:
– Đi xem Đỗ Hồng Tuyết.
Trong căn phòng trên tầng, Đỗ Hồng Tuyết chưa biết chuyện xảy ra dưới quán bar, cô ta bị hai vệ sĩ trói bằng dây nilon, ngay cả miệng cũng bị bịt kín rồi bị quẳng lên giường như một cái kén.
Hai người đứng ngay gần đó, đánh giá cô ta.
Họ ỷ vào việc Đỗ Hồng Tuyết không phản kháng được nên bắt đầu nói những lời ô uế.
gì ha.
được chơi một lần đấy.
Dù không muốn nghe nhưng những lời này đều lọt vào tai Đỗ Hồng Tuyết rất rõ ràng.
Cô ta nhắm mắt, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt, rơi xuống giường.
Trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Đỗ Hồng Tuyết hoảng sợ trợn trừng mắt, liều mạng muốn nhìn nhưng vì bị trói quá chặt nên không thể.
Hùng Thái Ninh đến rồi sao? Cô ta không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ có thể nghe thấy hai vệ sĩ đứng lên, lễ phép nói:
– Ông chủ.
Lời còn chưa dứt đã bị đánh ngã.
Đỗ Hồng Tuyết chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng bước chân tiến gần lại, mỗi lúc một gần.
Cô ta run lên, bỗng thấy một cánh tay vươn tới cởi dây trói trên người mình, sau đó ‘roẹt’ một tiếng, kéo băng dính trên miệng cô ta xuống.
Đột nhiên có lại được tự do khiến Đỗ Hồng Tuyết chưa kịp thích ứng, hổn hển hít thở vài hơi rồi quay đầu xem ai tới.
Ngay sau đó, cô ta ngẩn ra.
– Anh Dạ.
Khí thế khiếp người, dáng người cao lớn, một người đàn ông tựa như chúa cứu thế.
Mắt Đỗ Hồng Tuyết đỏ hoe.
Cô ta ngỡ mình đang nằm mơ, anh Dạ mình mong nhớ ngày đêm thật sự tới cứu mình.
Thấy cô ta cảm động đến rơi lệ, Dạ Đình Sâm nhíu mày lùi lại nửa bước, cách xa một khoảng nhất định rồi hắn mới nói:
– Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.
Bị xúc động làm choáng váng, mãi đến lúc này Đỗ Hồng Tuyết mới nhận ra sắc mặt hắn rất khó coi.
Cảm động dần bị thay thế bởi bất an, cô ta ngập ngừng nói khẽ:
Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra.
Câu đầu tiên hắn hỏi mình lại là về Nhạc Yên Nhi? Hai người quen nhau ư? Quan hệ giữa họ là gì? Lúc này, cô ta mới nhớ tới dãy số Nhạc Yên Nhi nói cho mình, khi trước cô ta không biết là ai, chỉ nửa tin nửa ngờ nhắn tin.
Chẳng lẽ đó là số của Dạ Đình Sâm? Đỗ Hồng Tuyết không chấp nhận nổi suy đoán này, cô ta luôn cho rằng Dạ Đình Sâm ký hợp đồng quảng cáo với mình, còn tiễn mình về nhà là có ý đặc biệt với mình, thế nhưng hắn chưa bao giờ để lại cách thức liên hệ cho cô ta! Còn Nhạc Yên nhi, chẳng những có số của Dạ Đình Sâm, thậm chí trong lúc nguy cấp thì người cô nghĩ tới đầu tiên cũng là hắn, chứng tỏ quan hệ của họ không hề đơn giản!