Dịch giả: Vong Mạng
Ma Thiên Ký – Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
“Phành” một tiếng!
La Thiên Thành chỉ cảm thấy trước mắt có một quầng sáng xanh thẫm lập lòe không thôi, người váng đầu hoa mắt một hồi sau đó y bỗng nhiên mở hai mắt ra, giương mắt nhìn qua bốn phía nhưng trước mắt lại là một màu đỏ máu khiến sắc mặt y không khỏi hiện lên nét kinh ngạc:
“Đây là nơi nào?”
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, y phải bóp nát Khí Vận Tỏa, kết quả là không có bị truyền thẳng ra khỏi bí cảnh mà lại rơi vào cái vùng không gian màu đỏ máu này.
Vùng không gian màu máu này dường như không lớn lắm nhưng bốn phía đầy sương máu lượn lờ mờ ảo, cả khung trời như cái vỏ trứng, có một tầng sương mù màu máu bao phủ, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh.
Mà nó làm cho toàn bộ mặt đất thình lình là một mảnh đất khô cằn, đất màu đỏ sậm dường như đã từng bị nhuộm bằng hằng hà sa số máu tươi, cách đó không xa có thể lờ mờ thấy được từng ngọn núi hùng vĩ trông như vật gì đó trồi lên đồng thời chúng cũng như được phủ tầng tầng màu máu, trong một con sông chảy lượn vòng quanh núi, dòng nước cũng là màu đỏ như máu loãng tuôn chảy.
Vùng không gian màu máu này tuyệt đối chính là máu nhuộm trời xanh.
Phía cách y không xa đã có ba người đứng ở đó.
Một người trong đó là thiếu phụ vận y phục màu lục, chính là người đã thua Liễu Minh trên đồng đài khi trước và cũng là kẻ đầu tiên bị truyền tống đi, nữ tử Hạo Nhiên Thư Viện.
Nàng lúc này cũng là đứng ở đó với thần sắc kinh nghi bất định, sau khi phát hiện La Thiên Thành xuất hiện thì ánh mắt không khỏi lóe lên, nhìn sang.
La Thiên Thành lại không nhìn lại nàng này mà xoay đầu nhìn sang phía bên cạnh.
Phía này có hai người khác chính là hai người đã bị loại ở quảng trường đá xanh, gã mặt ưng của Thiên Yêu cốc và thanh niên xấu trai của Ma Huyền Tông, chỉ là hai người giờ toàn thần chất chồng thương tích đồng thời mặt mũi tràn đầy sát khí đang giữ thế như giằng co.
Chỉ thấy vũ bào màu trắng của gã mặt ưng đã sớm nhuộm đầy máu tươi, từ cánh trái đến phần lưng trái xuất hiện một vết đao sâu đủ để thấy cả xương, trên vết thương còn hiện ra một tầng khí đen, đang khép miệng vết thương kéo dài lại, còn ở trên những móng tay sắc lẻm bên tay phải của gã lại mơ hồ thấy vương mấy mẩu thịt lẫn tơ máu.
*vũ: ở đây là lông vũ.
Thanh niên xấu trai của Ma Huyền Tông cũng là một bộ dạng đầy vết máu loang lổ, y phục màu đen bao phủ toàn than cũng đã sớm bị xé rách mấy lỗ lớn, nhìn qua mấy vết rách còn có thể thấy mấy vết thương do móng tay sắc lẻm cào làm máu thịt bung ra, mà trên thanh đao nhọn màu đen trong tay y đang có mấy giọt máu đang tí ta tí tách nhỏ xuống xuống.
Hai người hình như trước đây không lâu mới đánh đấm kịch liệt một phen nhưng hiện giờ chẳng hiểu tại sao lại cùng xuất hiện ở nơi này.
Đúng vào lúc này, bốn phía trong không gian màu máu lại gần như đồng thời cùng chấn động, rồi cả bốn phía, mỗi phía đều có một đạo độn quang bắn vọt tới.
Bốn người La Thiên Thành lúc này, dưới sự kinh hãi rối rít tế ra linh khí, triển khai tư thái đề phòng.
“Mấy vị đạo hữu, khoan động thủ, tại hạ là Thiên Công tông Bành Việt.” Bên trong một đạo độn quang màu vàng lại đột nhiên truyền ra một câu nói.
Bốn người La Thiên Thành, thiếu phụ áo xanh nghe thế thì mặt mũi đều tràn ngập vẻ kinh ngạc. La Thiên Thành bèn thả thần thức quét qua, sau khi xác nhận đúng là Bành Việt liền tiếp tục quét qua ba đạo độn quang khác.
Ba đạo độn quang kia sau khi lóe lên biến mất liền cùng Bành Việt đáp xuống chỗ gần đó, người đi ra từ trong đó lại chính là tỷ muội Âu Dương Thiến và Tiết Bàn của Thiên Yêu cốc.
Thấy tình hình này, La Thiên Thành dù toàn thân đau nhức cũng không khỏi có chút kinh ngạc đến trợn mắt há mồm lên.
Mà ba người thiếu phụ áo xanh và gã mặt ưng với thanh niên xấu trai cách đó không xa thấy cảnh này cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Phải biết rằng, Bành Việt, tỷ muội Âu Dương Thiến và Tiết Bàn khi trước đều không tiến vào quảng trường đá xanh, rõ ràng là mấy người không phải tại cửa đầu tiên – “Tinh Nhật Nguyệt” mà chính là tại cửa thứ hai trong mê cung mới bị loại.
Về phần hai người, gã mặt ưng và thanh niên xấu trai, lại là bị loại ở cửa thứ ba.
Nhưng bất luận thế nào thì mấy người cũng không thể đồng thời xuất hiện ở chỗ này mới phải chứ.
Chính vào lúc này, Bành Việt trước tiên bước ra, chắp tay với mấy người xong hạ giọng nói:
“Mấy vị đạo hữu chắc hẳn cũng phát hiện sự quỷ dị của nơi đây, nói ra thật xấu hổ, mấy người chúng ta đánh mất tư cách tiếp tục tham dự truyền thừa chi địa trước các vị một ải. Nhưng mà bất luận là chúng ta thông qua cái pháp trận tại truyền thừa chi địa để truyền tống thì sau khi rời đi đều lại xuất hiện ở nơi này. Mấy người chúng ta sau khi thảo luận một phen xong liền quyết định chia nhau tìm kiếm đường ra, kết quả ta bay đến phần cuối lại phát hiện là một mảng lớn huyết sắc nhục bích, không chỉ có thủy hỏa bất xâm mà bất luận là linh khí, công pháp gì cũng không cách nào phá vỡ tí ti, chắc hẳn mấy vị khác cũng là như thế a.”
*huyết sắc nhục bích: Bức tường thịt màu máu.
Bành Việt nói đến đây liền nhìn lại chỗ tỷ muội Âu Dương Thiến và Tiết Bàn ở phía sau lưng.
“Điều mà tỷ muội chúng ta gặp phải so với Bành đạo hữu cũng không khác gì, nơi này cũng không lớn lại tràn ngập mùi máu tanh, thật đúng là cực kỳ quỷ dị.” Âu Dương Thiến tựa hồ vừa truyền âm với thiếu nữ vận y phục màu lục xong, nhìn thấy ánh mắt Bành Việt nhìn chính mình, đôi mi thanh tú cau lại rồi gật đầu nói.
Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên lại xoay đầu nhìn Tiết Bàn.
Tiết Bàn nhẹ gật đầu, hiển nhiên thứ mà ba người gặp phải đều giống hệt nhau, nhưng sau một lát suy nghĩ y lại mở miệng nói:
“Xem ra chúng ta chỉ đành bóp vỡ Khí Vận Tỏa thôi, tuy rằng làm thế thì số Khí Vận lấy được lúc trước có thể sẽ uổng phí nhưng đây cũng là phương pháp xử lý bất đắc dĩ, dù sao thì vẫn còn tốt hơn là bị vây khốn ở chỗ này.”
“Ta nghĩ, cái này cũng không cần thử.” Đúng lúc này, La Thiên Thành lại cất lời.
“Sao La đạo hữu lại nói như thế?” Bành Việt nghe thế không khỏi nghi hoặc không hiểu hỏi.
“Tự các ngươi xem đi.” La Thiên Thành nhìn cô gái áo lục các đó không xa, khẽ than một tiếng rồi chậm rãi giơ cổ tay phải của mình lên, chỉ thấy ở trên là một cái Khí Vận Tỏa loại nhỏ tỏa những tia sáng nhạt mờ màu xám chớp động.
“Tại hạ mới rồi ở lúc sinh tử tồn vong đến ngay trước mắt, tự mình bóp nát Khí Vận Tỏa nhưng không thể ngờ rằng không những không có rời khỏi Thiên Môn bí cảnh mà trái lại lại đi tới nơi này, đến Khí Vận Tỏa này cũng là mới ngưng ra, chẳng qua là Khí Vận so với khi trước giảm đi một nửa.” La Thiên Thanh nhìn thấy ánh mắt mọi người có chút không hiểu mới chậm rãi mở miệng giải thích.
Mọi người nghe thế, rút cuộc sắc mặt bắt đầu đại biến.
“Ta nghĩ cái truyền thừa chi địa hình như đã xảy ra điều gì đó ngoài dự kiến, chúng ta có thể đã bị vây hãm rồi.” Tiết Bàn cười khổ một tiếng nói.
…
Nơi sâu nhất trong bí cảnh truyền thừa là một cái bình đài u ám, rộng lớn không biết bao nhiêu, phía trên là một vùng trời đen ngòm, biên giới bình đài cùng bầu trời hợp thành một màu, tựa hồ nhìn không thấy điểm cuối.
Đúng vào lúc này, vài tiếng “chéo chéo” truyền đến. Ba tia sáng màu xanh phá vỡ bầu trời, lưu lại ba vệt dài hơn mười trượng trong không trung, trông như ba ngôi sao băng bay nhanh về phía trung tâm bình đài.
Bên trong ánh sáng màu xanh là một gã thanh niên vận áo bào xanh, chính là Liễu Minh còn hai người khác tự nhiên không cần nói, chính là kẻ thông qua ải đánh bại La Thiên Thành, thanh niên tóc tím của Bắc Đẩu Các và người luân không, thanh niên xe bạc của Thiên Công Tông.
*luân không: Lượt đấu 1 vs 1 nhưng tổng số người tham gia lẻ nên có một người không cần đánh mà vẫn được tính là qua lượt.
Ba tiếng “phành phành phành” gần như cùng vang lên.
Ba luồng sáng xanh nhanh chóng đáp lên trên bình đài đồng thời nổ bung mà mở, lộ ra thân hình ba người.
Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể hơi chấn động, ánh sáng màu xanh tản ra xong liền xuất hiện ở trong một không gian tối thui.
Hắn vừa mới đứng vững người liền phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy thanh niên tóc tím và thanh niên xe bạc đang chia ra đứng ở hai phía so với hắn, bộ dạng cách nhau chừng khoảng bảy, tám trượng.
Xét từ tình hình lúc trước, trong lòng hắn từ lâu đã phỏng đoán kế tiếp có lẽ là ải thí luyện cuối cùng, trước mắt hắn lại đứng giữa hai tên kia, vị trí này với hắn cũng không có lợi gì.
Hắn thầm cân nhắc thật nhanh xong thân hình liền bất động thanh sắc lóe lên, lui về phía sau vài bước khiến cho ba người mơ hồ tạo thành thế chân vạc.
Nam tử tóc tím sau khi khinh thường nhìn hắn một cái liền bắt đầu tự mình quan sát tình huống xung quanh.
Thanh niên xe bạc tức thì nhìn Liễu Minh cười cười thiện ý rồi quan sát xung quanh một phen xong đột nhiên đưa một tay sờ bên hông, móc ra năm sáu viên châu màu vàng nhạt bằng đốt ngón tay ném xuống mặt đất sau đó liên tiếp đánh mấy đạo pháp quyết về phía chúng.
Tiếng phực vừa vang lên, ánh sáng màu vàng lóe lên, những viên châu này liền hóa thành từng con kim giáp khôi lỗi hình bọ cánh cứng lớn độ vài tấc, nhắm bốn phía, là là mặt đất mà bay nhanh đi.
Liễu Minh thấy thế cũng thả thần thức ra để dò xét tình hình xung quanh.
Nơi này là một vùng không gian trống rỗng, phóng mắt nhìn ra khoảng xa của bình đài dưới chân chỉ thấy bốn phía tựa như là chẳng có bến bờ, dù thần thức hắn cường đại đến độ có thể bao trùm phạm vi vài dặm nhưng bất luận hắn dò xét thế nào cũng đều không có phát hiện điều gì đặc biệt.
Khi hắn thu hồi thần thức bèn đưa mắt thoáng nhìn nam tử tóc tím. Gã này hình như cũng không phát hiện được gì, trên mặt lờ mờ nổi lên nét không kiên nhẫn.
Thanh niên xe bạc ở bên kia lông mày cũng dần dần nhíu dựng lên, việc y phóng ra khôi lỗi bọ cánh cứng hình như cũng chẳng hề có thu hoạch gì.
“Hắc hắc, không lẽ là cửa ải cuối cùng của truyền thừa chi địa lại muốn ba người chúng ta loạn đấu tại bí cảnh này để khi đi tới điểm cuối chỉ còn lại một người sao?” Nam tử tóc tím bỗng nhiên xoay người nhìn hai người Liễu Minh, ánh mắt lộ ra vài phần sát khí nói.
“Đạo hữu nói thế vào lúc này không khỏi quá nóng lòng rồi. Sợ gì mà không chờ thêm một chút hay ngươi thực sự nghĩ rằng bằng một người như ngươi có thể dễ dàng nghiền ép ta và Liễu đạo hữu sao?” Từ trước đến giờ, thanh niên xe bạc này vẫn kiệm lời nay nghe thế, ánh mắt lạnh lẽo, không thấy y có hành động gì nhưng trên người thì có một đám sương mù màu vàng cuốn ra, lượn lờ một hồi liền huyễn hóa thành một một kiện chiến giáp tỏa ánh sáng màu vàng kim mờ mờ, thình lình có mấy phần tương tự so với bộ mà Bành Việt mặc khi trước.
Liễu Minh cũng nhíu hai mắt lại, trong tay áo có ánh sáng màu vàng lóe lên, tức thì một tấm thuẫn nhỏ màu vàng đất hiện ra trong tay.
Nam tử tóc tím nhìn thanh niên xe bạc rồi nhìn qua Liễu Minh đang im lặng, hung quang trong mắt lại càng tăng lên, dường như thật sự muốn cùng lúc động thủ với cả hai người.
Ngay vào khi bầu không khí giữa ba người càng lúc càng khẩn trương thì không gian vốn yên tĩnh chợt truyền ra một tiếng nổ “oành” đinh tai nhức óc.
Ba người nghe tiếng này liền nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bầu trời vốn đen ngòm bỗng nhiên được một đoàn ánh sáng màu vàng kim thắp sáng.
Ánh sáng vàng kim này như một ngôi sao băng xẹt nhanh trong không trung lưu lại một dải sáng vàng nhạt thật dài, phảng phất như nó chém lê một vết rách dài bầu trời đen ngòm.
Một khắc sau, ánh sáng vàng kim rơi thẳng xuống rồi phát ra “phành” một tiếng đồng thời nặng nề bổ lên một chỗ trên bình đài trước mặt ba người.
Một hồi đoàn ánh sáng chói lòa lập tức bộc phát ra, phảng phất như mặt trời sáng chói trồi lên lúc bình minh khiến người ta căn bản không dám nhìn chút nào.
Liễu Minh theo bản năng dùng tay che một phần ánh sáng màu vàng kim, hai mắt nhíu lại nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy ở giữa nơi phát sáng trên bình đài thình lình là một màn sáng màu vàng nhạt hình dạng như cái ống đồng, đồng thời nó đang khẽ lắc lư trong không gian rồi không ngừng khuếch tán ra khắp bốn phía.
*ống đồng: đơn thuần là ống hình trụ thôi không phải ống bằng đồng, Thoát Hoan, tướng giặc TQ bị quân ta đánh cho phải chui vào ống đồng để trốn, ống đồng đó nghe nói chỉ là cái ống đan bằng tre (giống cái rọ lợn a) ^^
Ba người kinh hãi, không hẹn mà cùng nhảy lên rồi cùng xuất hiện chỗ cách hơn mấy trượng, đều kinh nghi bất định nhìn một màn kinh nhân trước mắt này.
Màn sáng màu vàng khuếch trương đến khi đường kính lớn chừng hơn trăm trượng liền đột ngột dừng lại đồng thời “phốc” một tiếng hóa thành từng điểm sáng vàng kim lập lòe bất định, đồng thời tiếng nổ lớn ù ù vàng lên, một tòa đại điện tỏa ánh sáng vàng kim chớp động tức thì từ dưới đất từ từ bay lên, ánh sáng vàng kim chói lóa chiếu cả vùng không gian đen ngòm cực kỳ rộng lớn này khiến nó trong thoáng chốc đã sáng rõ như ban ngày..