Lời này khiến cho sắc mặt những người xung quanh trở nên biến đổi, không biết phải nên nói điều gì. Sắc mặt Lý Tầm Hoan lại càng trở nên khó coi. Đùa cái gì, mình bên này muốn kết thân với Thiên Long, Bạch Khởi hắn lại muốn tấn công Thiên Long. Mà ý Hoàng Đế là gả Lý Linh Lung cho Triệu Vô Cực, nhưng Bạch Khởi lại muốn giết chết Triệu Vô Cực. Đây chẳng phải là làm trái lại Hoàng Đế sao?
Lời này đồng nghĩa với sự quyết liệt công khai giữa Bạch Khởi và Hoàng Đế. Mọi người đều nhìn ra, lần này Bạch Khởi thực sự đã nổi giận. Nhất thời, tất cả vương công quý tộc đều phải ngậm miệng lại, không biết nên nói điều gì. Những người này ở giữa Bạch Khởi và Hoàng Đế thực sự không biết nên nói như thế nào.
Hoàng Đế đương nhiên không cần nói, đó là người cao nhất, người tồn tại cao nhất trong toàn bộ Đế Quốc, ai dám có ý làm phản hắn. Sự thanh trừng thời gian vừa qua là một chứng minh rõ nhất, xét gia diệt tộc là không thể thiếu. Nhưng Bạch Khởi thì sao? Bạch Khởi lẽ nào lại dễ khiêu khích? Không, Bạch Khởi còn kinh khủng hơn Hoàng Đế bởi vì Bạch Khởi có quân đội, Bạch Khởi có quyền lực, Bạch Khởi có sức mạnh. Tại Đế Đô, Đế Quốc, Bạch Khởi còn đáng sợ hơn Hoàng Đế.
– Bạch Khởi, ngươi biết đây là kết quả do các triều thần bàn bạc thảo luận với nhau. Ngươi là võ tướng, là Nguyên Soái, chuyện này ngươi không cần lo. Các triều thần đương nhiên sẽ đưa ra một kết quả. Mọi người đều cho rằng gả Linh Lung đến Thiên Long là lựa chọn tốt nhất. Cho nên, chuyện khai chiến với Thiên Long ngươi không cần nói, đây là điều không có khả năng. Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta và Thiên Long sẽ trở thành đồng minh.
Lý Tầm Hoan rất khổ tâm nhưng lại đành phải miễn cưỡng tiếp tục nói như vậy, cho dù hắn cũng không muốn nói như vậy.
– Vậy sao? Quyết định của các triều thần? Kẻ nào dám nói gả công chúa đến Thiên Long hãy đứng ra cho ta, để Bạch Khởi ta xem là ai có cái ý hay đó?
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh, con ngươi đảo quanh bốn phía, sau đó cao giọng nói.
Lời này của hắn khiến cho tất cả đám vương công quý tộc trong đại điện miệng câm như hến, cúi đầu lui về phía sau một bước, không dám đáp lời. Đây không phải trò đùa, lúc này ai chịu đứng ra thừa nhận mình đã từng nói như vậy thì kẻ đó chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?
Bạch Khởi là ai? Tất cả mọi người đều rõ. Sát Thần Bạch Khởi, cái tên gọi này không phải là gọi không. Làm không tốt, Bạch Khởi dám chém chết bọn họ ngay tại chỗ, cho dù là không có câu nói đó của Bạch Khởi, bọn họ chắc chắn sẽ bị xét nhà diệt tộc. Bạch Khởi là ai chứ? Hiện tại ai không biết binh mã của cả Đế Đô này đều nằm trong tay hắn. Hắn muốn giết ai, đó không phải là chuyện một câu nói, cho dù là Hoàng Đế e là cũng không giữ được người này, bởi vì Bạch Khởi cơ bản coi thường Hoàng Đế.
– Sao lại không có ai nói gì vậy? Vậy thì nghĩa là đều không tán thành? Hừ, nhìn thấy chưa Thái Tử Điện Hạ và Hoàng Đế của ta, các triều thần đều không tán thành, lẽ nào các vị còn khư khư cố chấp sao? Ừhm, ta nói trước, công chúa không thể đến Thiên Long, Thiên Long buộc phải đi khỏi lãnh địa của chúng ta. Không phải Bạch Khởi ta kiêu căng, nếu không có lệnh của Bạch Khởi ta thì bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến chuyện thông qua phương Bắc đi đến Thiên Long. Đi bằng đường thủy? Hừ, kể từ ngày hôm nay, tất cả thuyền bè của Đế Đô cấm đi về phương Bắc!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng nói như vậy.
Sau khi nói xong, Bạch Khởi quay người đi. Tuy nhiên, khi đến cửa đại điện, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, liền quay đầu lại, cao giọng nói:
– Đúng rồi, còn về Đức Hắc Lan Gia tộc, ta nói luôn, kẻ nào dám đụng đến bọn họ thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong Bạch Khởi ngẩng đầu rời khỏi. Mọi người đều hướng ánh mắt theo bước chân Bạch Khởi rời khỏi, trong lòng cảm khái vạn phần, không biết nên nói gì cho phải. Còn lúc này, Lý Tự Minh ngồi trên ngai vàng chỉ tay theo hướng Bạch Khởi. Tức giận hét to:
– Bạch Khởi! Bạch Khởi! Ngươi, ngươi… phù phù.
Vừa nói xong, máu tươi từ miệng Lý Tự Minh phun ra, rơi vãi khắp mặt đất. Vị Hoàng Đế Bệ Hạ này, trong khi bệnh tật ốm yếu lại bị Bạch Khởi chọc tức như vậy, nôn ra máu và ngất đi.
Nhưng về điều này, Bạch Khởi lại như không biết gì. Hơn nữa, cứ coi như Bạch Khởi biết chuyện này, có lẽ Bạch Khởi cũng không thèm để ý. Bởi vì lúc này, Bạch Khởi đã dẫn người chạy thẳng đến Quốc Tân Quán, sau khi chắc chắn về các triều thần và Hoàng Đế, tin rằng bọn họ không dám làm bừa, Bạch Khởi chạy thẳng đến Quốc Tân Quán, nơi ở của Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực.
Bạch Khởi muốn dạy cho con cóc Triệu Vô Cực không muốn từ bỏ này một bài học nhớ đời, khiến cho hắn sớm cút khỏi Bất Diệt Hoàng Triều. Nếu hắn không nhận thức được điều này thì Bạch Khởi chỉ có thể tiêu diệt hắn.
Ra roi thúc ngựa, lần này Bạch Khởi dẫn theo thủ hạ của mình như cuồng phong lốc xoáy phóng trên đường lớn. Lần này Bạch Khởi đến Hoàng cung là hàm ý gì. Bởi vì đó là Hoàng cung, mình là thần tử của Bất Diệt Hoàng Triều. Mặc dù cơ bản đã quyết liệt với Lý Tự Minh, nhưng chí ít, về danh nghĩa mình cũng không thể làm thái quá, còn bao nhiêu phải giữ. Nhưng lần này đi tới Quốc Tân Quán, Bạch Khởi không có gì phải giữ, trực tiếp xông vào như vậy.
Khi tới Quốc Tân Quán, Bạch Khởi cùng thuộc hạ, mấy chục kỵ binh lập tức xuống ngựa. Còn khoảng ba nghìn binh sĩ Đế Đô Đặc Cảnh Ty phụ trách tuần tra, trên đường đi bị Bạch Khởi gọi tới cũng từ phía sau lấy vũ khí ra đi tới. Sau khi xuống ngựa, câu đầu tiên của Bạch Khởi đó là:
– Bao vây nơi này cho ta, một con ruồi cũng không thể để chúng bay ra!
Trong khi nói, hắn khí thế hùng hổ xông vào. Những hộ vệ bên cạnh Bạch Khởi mở đường, xua đuổi binh sĩ phụ trách phòng vệ ở cửa Quốc Tân Quán và xông thẳng vào nơi ở của Triệu Vô Cực.
Hộ vệ của Triệu Vô Cực bị người của Bạch Khởi bao vây ở giữa, còn Triệu Vô Cực cũng hoang mang rối loạn từ sau hậu viện bước ra. Chuyện lớn như vậy hắn không thể không biết. Khi Bạch Khởi đến, hắn có chút khổ tâm, vốn dĩ tưởng rằng thế lực của Bạch Khởi tại Bất Diệt Hoàng Triều chỉ có chút lớn mạnh, nhưng Hoàng Đế chung quy vẫn có thể áp chế Bạch Khởi. Thế nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không như mình nghĩ. Như vậy, ngay đến Hoàng Đế cũng không áp chế nổi Bạch Khởi.
– Tây Bắc Vương gần đây khỏe không? Không biết ngài khua chiêng gõ trống đến đây tìm ta là có chuyện gì?
Triệu Vô Cực sửa sang hành trang một chút, sau đó bước ra, chắp tay nho nhã nói với Bạch Khởi, trên mặt lộ vẻ tươi cười, mặc dù nụ cười này có chút miễn cưỡng.
– Khỏe? Khỏe cái gì mà khỏe? Triệu Vô Cực, lần này ta đến đây là vì cái gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ. Ngươi là cái thá gì? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Lập tức thu dọn đồ của ngươi cút về Thiên Long cho ta, nếu không, bây giờ ta sẽ giết ngươi!
Bạch Khởi lạnh lùng nói, Bạch Khởi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hắn đã không giữ cho Triệu Vô Cực một chút thể diện nào.
Đặc phái viên các nước xung quanh đều chưa rời khỏi. Đại thọ của Lý Tự Minh vừa mới kết thúc, hơn nữa, bọn họ cũng biết Lý Tự Minh chẳng còn được mấy ngày, cho nên bọn họ vẫn chưa rời khỏi. Trái lại, còn ở lại đây chờ sau khi Lý Tự Minh chết, tiễn đưa Lý Tự Minh, nhân tiện chúc mừng Tân Hoàng Đế lên ngôi. Trước khi bọn họ đến đây đã chuẩn bị đẩy đủ lễ vật, vì vậy vẫn ở lại đây. Những người này đều ở Quốc Tân Quán, chỉ là ở các sân khác nhau. Lúc này, Bạch Khởi khua chiêng gõ trống xông vào như vậy, bọn họ đương nhiên phát hiện ra, tất cả đều chạy ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lời của Bạch Khởi, bọn họ họ đương nhiên nghe thấy rõ ràng. Những đặc phái viên này có vẻ hứng thú nhìn về phía Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực, đợi coi phản ứng của hắn ra sao. Thiên Long đã từng là Đệ nhất Cường quốc trên Đại Lục, Bạch Khởi lại là người có quyền lực nhất trong Bất Diệt Hoàng Triều. Sự xung đột giữa hai người lúc này là một lần hiếm thấy, bọn họ muốn xem Triệu Vô Cực trả lời như thế nào.
– Bạch Khởi, ngươi không được quá đáng, dù gì ta cũng là Hoàng tử Thiên Long, sao có thể cho phép ngươi sỉ nhục? Tốt nhất là ngươi hãy có trách nhiệm với lời nói của mình, ngươi thân là thần tử của Bất Diệt Hoàng Triều, lẽ nào ngay đến lễ tiết cũng không biết sao? Lẽ nào ngươi muốn Bất Diệt Hoàng Triều khai chiến với Thiên Long? Trách nhiệm này ngươi gánh vác nổi không? Ta đi hay không là chuyện của ta, không đến lượt ngươi lo.
Trong lòng Triệu Vô Cực thực sự khó xử, hắn không muốn xung đột với Bạch Khởi, đặc biệt là trong lúc này, nhưng tại đây hắn không có cách nào. Đặc phái viên các nước đều ở đây, nếu hôm nay sau khi hắn bị Bạch Khởi mắng cho một trận vẫn không hé răng, bộ mặt của Thiên Long sẽ mất.
– Khai chiến? Được à, Ha ha. Được. Thứ ta đợi chính là câu nói này của ngươi. Ba tháng sau đại quân của ta sẽ tiến quân vào Thiên Long. Ta muốn xem Thiên Long các ngươi dựa vào cái gì để chống lại Bạch Khởi ta!
Bạch Khởi vừa cười vừa nói, kẻ khác không dám nhưng hắn dám. Hiện tại Thiên Long vô cùng suy yếu, sau khi đánh nhau với Gia Lam, bọn họ đã tổn thất rất nhiều, hơn nữa gần đây họ còn giao chiến với Đế Quốc Đức Lâm ở phương Bắc, hai bên đều bị tổn thất, toàn bộ binh mã đều tham gia vào chiến tuyến phương Bắc. Hơn nữa, Đế Quốc Băng Tuyết, Đệ nhất Cường quốc phương Bắc cũng nhìn Thiên Long một cách thèm thuồng. Lựa chọn này của Thiên Long rất nguy hiểm, cơ bản không có năng lực chống lại Bạch Khởi. Tuy rằng Bạch Khởi không thể một lần là ăn tươi được Thiên Long, nhưng ít nhất có thể ăn được mười mấy, hai mươi mấy hành tỉnh, đó không phải là vấn đề gì lớn. Nếu ba bên liên thủ, Thiên Long sẽ bị tiêu diệt ngay trước mắt.
Lời của Bạch Khởi khiến cho sắc mặt của Triệu Vô Cực trở nên khó coi đến mức không thể khó coi hơn nữa, im miệng một lúc, không biết nói gì, vẻ mặt sáng tối bất định, không ngừng biến đổi, cuối cùng cũng vẫn không thể nói ra một câu, bởi vì hắn không biết mình nên nói điều gì.
Tuy nhiên, hắn không nói không có nghĩa là Bạch Khởi bỏ qua cho hắn. Hừ lạnh một tiếng, Bạch Khởi vung tay, một giây sau, một đường đấu khí phát ra, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của Triệu Vô Cực, trong nháy mắt máu tươi phun ra, Triệu Vô Cực cắn răng cắn lợi ngã xuống mặt đất. Những tên hộ vệ của Triệu Vô Cực vội vàng xông tới giúp đỡ Triệu Vô Cực, sau đó Bạch Khởi hừ lạnh ba tiếng rồi nói:
– Triệu Vô Cực, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi chẳng là gì cả, ngươi chỉ là một con rệp, ta muốn giết ngươi căn bản không cần tốn sức. Không chỉ ở Bất Diệt Hoàng Triều mà ngay cả ở Thiên Long của các ngươi, chọc giận Bạch Khởi ta, ta cũng như vậy, sẽ đi tới đó giết ngươi. Vì vậy tốt nhất là ngươi hãy lập tức cút khỏi đây cho ta! Nếu không, ta đảm bảo ngươi và cả người của ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai! Cả Thiên Long của các ngươi tốt nhất là nên thành thật một chút. Lần này ngươi đắc tội với ta, Thiên Long phải trả giá một tỉ kim tệ cho lỗi lầm của ngươi, trong vòng ba tháng phải đưa tới phương Bắc, thiếu một đồng ta sẽ tiến quân tới Thiên Long.
Nói xong liền dẫn người của mình rời khỏi, để lại đặc phái viên các nước với bộ mặt chấn động. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có kẻ dám làm chuyện như vậy với Hoàng tử Thiên Long, hơn nữa còn công khai uy hiếp Đế Quốc Thiên Long. Phải biết rằng Thiên Long đã từng là Đệ nhất Cường quốc phương Đông, chỉ kém hơn một chút so với Đế Quốc Quang Minh ở Trung Ương, có thể nói là lớn thứ hai Đại Lục. Thực lực của bọn họ không thể nghi ngờ. Mặc dù hiện nay Thiên Long vì chiến tranh với Gia Lam mà thương vong vô số nhưng vẫn không tổn thương tới nguyên khí, không bao lâu đã có thể hồi phục. Bạch Khởi lại dám đối xử với Hoàng tử Thiên Long như vậy, hơn nữa còn công khai uy hiếp Đế Quốc Thiên Long. Cái gan này khó tránh có chút thái quá.
Nói thực, chuyện tiến quân vào Thiên Long, trước đây Bạch Khởi đã từng suy nghĩ, nhưng cuối cũng vẫn không lựa chọn làm như vậy. Thứ nhất, nội bộ Bạch Khởi chưa ổn, Bất Diệt Hoàng Triều tấn công Thiên Long khi không ổn định cơ bản chính là một câu nói sáo rỗng. Với quan hệ của Bạch Khởi và Đế Quốc lúc này, Lý Tự Minh không đâm một con dao sau lưng mình mới là lạ, ngay cả Lý Tầm Hoan là người kế vị có lẽ cũng như vậy.
Bạch Khởi hiểu rất rõ về Lý Tầm Hoan. Giống như lời Hải Đường từng nói, cái gã này nhìn có vẻ đa tình, nhưng kì thực lại vô tình, trước đây còn dễ nói, nhưng bây giờ mình đã hoàn toàn quyết liệt với hắn, hắn đối phó với mình hoàn toàn là điều dễ hiểu.
Thứ hai, Thiên Long quá lớn, hơn nữa nội tình thâm hậu, ba mươi quân đoàn tuy là không ít, nhưng muốn đánh bại Thiên Long quả là lời nói suông, chiếm mười hành tỉnh là điều có khả năng nhưng không thể đánh bại Thiên Long một lần, Bạch Khởi cơ bản không đáng ra tay.
Vì vậy tấn công Thiên Long chính là một câu nói suông, nhưng Bạch Khởi vẫn nói bởi vì hắn biết Thiên Long còn sợ chiến tranh hơn mình. Không nói đến việc khai chiến với Đế Quốc Đức Lâm, bây giờ giao chiến với Thiên Long, Đế Quốc Băng Tuyết vốn đã ngấp nghé, có lẽ cũng sẽ nhúng tay vào chuyện tình của Thiên Long. Nếu như vậy, Thiên Long ba mặt đối địch e là thời gian chi trì không còn dài. Bởi vậy bọn họ sợ chiến tranh, ít nhất bây giờ sợ hãi, một tỉ kim tệ tuy không nhiều nhưng đối với Thiên Long mà nói lại là mưa bụi. Đế Quốc nghìn năm, Thiên Long đích thực rất giàu có, ngoài Đế Quốc Quang Minh ra, nước giàu có nhất Đại Lục chính là Đế Quốc Thiên Long. Của cải của Đại Đế Quốc thành lập đến hơn ba nghìn năm của họ không thể tưởng tượng nổi. Một tỉ kim tệ đối với bọn họ thực sự không nhiều, hơn nữa, so với mười mấy, hai mấy hành tỉnh mất đi, một tỉ kim tệ quả thực không đáng là bao. Xét thấy, sau khi suy nghĩ bọn họ sẽ đồng ý, vì vậy Bạch Khởi mới nói ra yêu cầu này.
Sau khi rời khỏi đây, Bạch Khởi trở về nơi ở của mình, còn hành động của Bạch Khởi hôm nay trong thời gian ngắn đã truyền đi khắp Đế Đô. Trong chốc lát, mọi người cảm thấy bão tố vừa mới qua đi dường như lại sắp đến gần, cả Đế Đô sẽ bị nhấn chìm trong không khí khủng hoảng. Đương nhiên, những gì mà Bạch Khởi đã làm trở thành chủ đề chính trong cuộc trò chuyện của không ít người trong lúc rảnh rỗi.
Lúc chạng vạng, Hoàng Đế Lý Tự Minh đã yếu ớt tỉnh dậy. Thời gian đầu tiên mở mắt, người xuất hiện trước mặt Lý Tự Minh chính là Thái Tử hiện tại Lý Tầm Hoan và Tể Tướng Bối Tát Ni. Hai người vẻ mặt ưu sầu đứng cạnh Lý Tự Minh, sau khi nhìn thấy Lý Tự Minh tỉnh lại, lập tức chạy đến.
Lý Tầm Hoan nâng Lý Tự Minh tựa vào đầu giường, trên chiếc gối mềm mại. Lý Tự Minh nhìn hai người rồi thở dài một hơi, nói:
– Bây giờ các ngươi đã nhìn ra rồi chứ, chúng ta đã hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với Bạch Khởi. Toàn bộ binh mã Đế Đô đều nằm trong tay hắn, ở phương Bắc còn có ba mươi Quân đoàn. Hiện nay, lực lượng trong tay Bạch Khởi đã lên tới sáu trăm bảy mươi vạn. Binh mã Đế Quốc tổng cộng có bao nhiêu? Tổng cộng có một nghìn vạn, Bạch Khởi chiếm bảy mươi phần trăm. Hiện tại, chúng ta đã không còn cách khống chế hắn, hai người nói xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
– Nhẫn. Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bây giờ ngoài kiên nhẫn ra đã không còn cách nào nữa. Bạch Khởi thích Tam muội thì hãy gả Tam muội cho hắn, giữ lấy hắn. Con cũng có chút hiểu biết về Bạch Khởi, nếu không ép hắn đến bước đường cùng thì hắn sẽ không mưu phản. Chí ít, nhi thần thấy hắn sẽ không làm như vậy. Đợi mấy năm nữa, tìm được cơ hội sẽ giải quyết việc này. Nếu không chúng ta cũng không còn cách nào khác.
Cắn răng một cái, Lý Tầm Hoan nói như vậy, trong lòng hắn đã vạch ra kế hoạch đối phó với Bạch Khởi. Dù sao Bạch Khởi cũng tạo ra uy hiếp với hắn, với Lý Gia Hoàng triều, hắn không thể không loại trừ Bạch Khởi. Mặc dù trước đây Bạch Khởi có tình nghĩa với hắn nhưng đó đều đã là quá khứ. Hiện tại giữa hai người không còn bất kỳ một chút giao tình nào, huống chi, cho dù là có, đứng trước Hoàng quyền gia tộc, tình nghĩa buộc phải hy sinh. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Nhẫn? Là một cách nhưng không phải là cách duy nhất. Hừ, Tầm Hoan à, con mạnh hơn Đại ca con rất nhiều. Cái tên đó nếu làm Hoàng Đế, chắc chuyện đầu tiên muốn làm chính là diệt trừ Bạch Khởi… Nhưng nó cũng không nghĩ xem nó có cái khả năng này hay không? Diệt trừ Bạch Khởi chẳng qua chỉ là truyện đùa mà thôi. Còn con, con biết nhẫn nại, tìm đúng cơ hội, nhân lúc Bạch Khởi suy yếu, một phát đánh trúng, đây là một cách hay. Nhưng sức khỏe ta đã yếu, ta cảm thấy nhiều nhất là một tháng, ta e là đã sắp chết rồi. Sau khi ta chết, con sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, nhưng bản thân là một Hoàng Đế, con làm sao có thể nhẫn nại một thần tử như vậy? Lẽ nào phải quỳ gối trước hắn sao? Tìm mọi cách để làm hài lòng hắn sao? Vậy thì bộ mặt của Lý Gia Hoàng triều của ta sao có thể tồn tại? Con là Hoàng Đế có thể có tình cảm sao? Tự xử lý thế nào? Vì vậy cái cách này không đến cuối cùng không thể sử dụng. Nếu thực sự không còn cách nào, con chỉ có thể nhẫn nại, từ từ mở rộng lực lượng của mình nhưng bây gờ vẫn chưa đến mức độ đó.
Lý Tự Minh nhắm mắt, trầm giọng nói. Lúc này hắn lại thể hiện bản chất kiêu hùng của mình.
– Nhưng Phụ hoàng? Lẽ nào chúng ta còn cách khác sao? Bây giờ tình hình đã như vậy, Bạch Khởi khống chế đại đa số binh mã, chúng ta cơ bản không có cách nào chống lại hắn, cho dù là chiêu nạp binh mã, nhưng binh mã bên phía Bạch Khởi quá nhiều, chúng ta nuôi dưỡng đã rất vất vả. Một nghìn vạn quân đội đã là cực hạn mà chúng ta có thể chịu được, không có cách nào thu thuế ở phương Bắc, cơ bản không thể nuôi dưỡng quá nhiều quân đội. Cho dù là chúng ta đã thu được rất nhiều tiền từ những quý tộc đó, nhưng nếu chúng ta mở rộng quân đội, Bạch Khởi cũng sẽ có hành động. Cho dù là hắn không hành động, chúng ta muốn đánh bại hắn cũng gần như không thể. Nói thẳng ra, Phụ hoàng hầu như không có khả năng trên chiến trường. Cái danh hiệu Chiến Thần Bạch Khởi không phải là gọi suông, ở đây chúng ta không có tướng lĩnh nào có thể sánh vai với hắn về quân sự và uy vọng. Còn cách khác, giết chết Bạch Khởi, điều này lại càng không thể. Phụ hoàng đã nhìn thấy ngày hôm đó, Đại ca đã mời hơn ba mươi Đấu Vương, hai mươi Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình, một Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông cấp Đấu Đế bủa vây tấn công Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi đã giết chết sạch bọn họ một cách dễ dàng. Chúng ta còn có thể đối phó với hắn như thế nào?
Lý Tầm Hoan cười gượng nói. Đây vẫn chưa phải là thời khắc cuối cùng sao? Vẫn chưa đến mức đó sao? Có phải là đầu óc Phụ hoàng mình đã hôn mê?
– Không. Chúng ta còn có con bài chưa lật. Chỉ cần tìm được Hoàng Cực Lệnh! Chúng ta còn có cơ hội.
Lý Tự Minh nheo mắt, thần sắc phức tạp nói, trong mắt không ngừng lóe sáng.