Địch Hắc vừa cất tiếng thì phát hiện các thái thượng trưởng lão của Đại Huyền Thần Tông bốn phía đều quái dị nhìn hắn.
– Các ngươi các ngươi không tin?
Địch Hắc vừa vội vừa giận, đưa mắt nhìn chúng trưởng lão mà nói.
Tuy nhiên không ai mở miệng, thậm chí ngay cả một số trưởng lão bình thường có mâu thuẫn với Địch Hắc cũng lắc đầu, vẻ mặt đùa cợt.
Địch Hắc thấy thế thì tức giận, phun ra một ngụm tinh huyết.
Đúng là tức đến hộc máu.
Một thiên thần cường giả bị chọc tức tới mức hộc máu.
Lúc này Hoàng Bình đứt quãng nói:
– Không dai chúng ta là bị tên tiểu tử kia đánh bị thương.
– Các hạ là ai?
Một thái thượng trưởng lão nhìn Long Kình Thiên mà mở miệng hỏi.
Lúc này Phó Lâu tiến lên nói:
– Hồi bẩm Tống Linh trưởng lão, lúc ta ở yêu thú sâm lâm chấp hành nhiệm vụ huyết văn cự hùng, lúc suýt bị tang mạng thì bị vị tiền bối này cứu giúp. Nguồn tại http://Truyện FULL
Phó Lâu đem mọi chuyện trước sau nói một lần, tự nhiên cũng nói đến lúc Đằng Hóa tự động xuất thủ với Long Kình Thiên.
Các vị trưởng lão xung quanh càng nghe càng khiếp sợ.
– Chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này một thanh âm uy nghiêm truyền tới sau đó một trung niên nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người.
– Bái kiến chưởng môn.
Tất cả bọn họ nhìn thấy người mới tới thì đều hành lễ.
Người này chính là chưởng môn của Đại Huyền Thần Tông, Hồ Phong, Hồ Phong nhìn về phía Long Kình Thiên ngưng trọng nói:
– Các hạ là ai, tới Đại Huyền Thần Tông làm gì? Đám Hoàng Bình bọn họ là do các hạ gây thương tích, xuất thủ không phải quá nặng sao?
Long Kình Thiên đạm mạc đáp:
– Ta là ai không cần thiết nói cho ngươi biết, bọn chúng là do ta đánh bị thương thì sao, ngươi muốn thay bọn họ đòi công đạo?
Hồ Phong thấy ngữ khí của Long Kình Thiên lộ vẻ giễu cợt thì giận dữ vô cùng.
– Chưởng môn.
Đúng lúc này Phó Lâu tiến lên nói:
– Vị tiền bối này là do đệ tử gặp phải ở yêu thú sâm lâm.
Y trước hết đem mọi chuyện nói lại một lần.
Phó Lâu mặc dù nói mịt mờ nhưng mọi người đều hiểu ra mọi chuyện, Đằng Hóa vì cừu hận cho nên vu hãm Long Kình Thiên làm gian tế của Thái Âm Thần Tông, mà Địch Hắc Hoàng Bình bọn họ không phân tốt xấu, vô lễ xuất thủ nên kết quả mới như thế.
Hồ Phong nghe vậy thì sắc mặt trở nên âm trầm.
– Chưởng môn Phó Lâu nói năng bậy bạ.
Lúc này Đằng Hóa hoảng sợ gấp giọng nói:
– Hắn căn bản là thông đồng với gian tế của Thái Âm Thần Tông, vừa rồi vu hãm đệ tử.
– Đủ rồi.
Đằng Hóa còn muốn giải thích nữa thì Hồ Phong đột nhiên ngắt lời.
Đằng Hóa này đúng là hồ ngôn loạn ngữ, nếu Long Kình Thiên đúng là gian tế của Thái Âm Thần Tông thì làm sao có thể trắng trợn để Phó Lâu mang vào Đại Huyền Thần Tông, còn nữa với thực lực của Long Kình Thiên muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, Đằng Hóa lúc đó làm sao thoát được.
Mọi người lúc này ai cũng hiểu.
Đằng Hóa nghe được tiếng quát của Hồ Phong thì run lên.
– Chưởng môn, người này tuy không phải là gian tế của Thái Âm Thần Tông nhưng hắn ở trong tôn môn chúng ta xuất thủ đả thương người căn bản không để Đại Huyền Thần Tông vào mắt.
Lúc này Hoàng Bình tiến lên căm giận nói.
Hồ Phong nghe vậy cũng không khiển trách mà hỏi:
-Vậy ngươi định giải quyết chuyện này thế nào?
– Người này bắt chúng ta phế hai cánh tay, lăn từ đỉnh núi xuống, vậy đi hắn cũng phải phế hai cánh tay, lăn từ đỉnh núi xuống thì xong chuyện.
Hoàng Bình nói.
Hồ Phong liền nhướn mày.
Chuyện này vốn là đám người Hoàng Bình không đúng, xuất thủ công kích người ta còn vu hãm người ta là gian tế của Thái Âm Thần Tông.
– Thật nực cười, Hoàng Bình thái thượng trưởng lão, các ngươi vu hãm vị tiền bối này là gian tế của Thái Âm Thần Tông, hơn nữa còn rat ay trước, vị tiền bối này nể mặt Đại Huyền Thần Tông nên không giết các ngươi, các ngươi không cảm ơn mà còn lên mặt sủa loạn, muốn vị tiền bối này phế hai cánh tay sao?
Lúc này một vị thái thượng trưởng lão khác cất tiếng, sau đó cung kính nói với Long Kình Thiên:
– Vị tiền bối này cứu Phó Lâu trưởng lão, cũng chính là khách quý của Đại Huyền Thần Tông chúng ta.
– Không sai vị tiền bối này chính là khách quý của Đại Huyền Thần Tông.
Một thái thượng trưởng lão khác liền phụ họa.