– Chậm quá
Dương Phàm vừa nói xong, thân hình nhoáng lên mấy cái đã tiếp cận cuộc chiến giữa Hồ Phi và Đại trưởng lão Tào gia
– Dương lão đại, ngươi đừng can thiệp vào cuộc chiến của chúng ta!
Hồ Phi hô lớn một chút, bộ dáng có chút không vui.
– Ngươi là ai?
Đại trưởng lão Tào gia hô lên, nhìn thanh niên vừa xuất hiện như quỷ mị bên cạnh mình. Hắn cảm nhận được một cỗ áp lực không thể kháng cự.
Nghe khẩu khí thì người này dường như cảm thấy rất sốt ruột với cuộc chiến của hắn với Hồ Phi.
Càng thêm khó tin hơn nữa là ngay cả tên hầu mao này cũng xưng hắn là lão đại!
Đồng thời, hắn ghé mắt nhìn qua, phát hiện Quan Trường Thiên đã khôi phục như thường, ma ảnh thần bí kia đã biến mất. Ngân Thiên Yêu Hoàng và Thanh Giao Long không dám thở mạnh, đang nhìn về phía mình, trong mắt cũng lộ ra vài tia thương hại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ma ảnh kia sao lại biến mất, đám người Ngân Thiên Yêu Hoàng sao lại như thế này?
Chẳng lẽ chỉ một lát vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà mình bỏ qua sao?
Đại trưởng lão Tào gia nghi hoặc. Lúc trước, hắn bị Hồ Phi đánh cho tối tăm mặt mũi, căn bản không có sức mà quan tâm chuyện khác cho nên không biết Dương Phàm đại triển thần uy, lôi đình chém giết ma ảnh.
Nhưng là hắn mơ hồ có thể đoán được không khí quỷ dị như thế này khẳng định có liên quan tới nam thanh niên vừa mới hiện thân này.
Nghe được tiếng phản kháng của Hồ Phi, Dương Phàm cười lớn nói:
– Cho ngươi thêm thời gian nửa nén hương nữa
Dứt lời, thân ảnh hắn lại nhoáng lên, rời xa ngoài trăm trượng.
Thần thông kỳ thuật nhưthế khiến Đại trưởng lão Tào gia hít sâu một ngụm lãnh khí:
“Người này rốt cuộc là nhân vật đáng sợ như thế nào?”
Ba ba ba –
Đúng lúc này, thế công của Hồ Phi lại càng trở nên mãnh liệt. Từng đạo thanh lôi hủy diệt âm ầm đánh tới, khiến Đại trưởng lão Tào gia luống cuống hết tay chân.
Vào lúc này, chúng tu sĩ bậc cao Quan gia đã tiến lên tiếp đón Dương Phàm.
Ngay cả Đại Trưởng lão Quan Trường Thiên cũng vô cùng cung kính với hắn.
– Dương đạo hữu, trăm năm không gặp, không nghĩ rằng ngươi đã đạt tới cảnh giới này. Vừa mới ra tay đã cứu nguy cho gia tộc, Quan mỗ vô cùng cảm kích.
Thần sắc của Quan Tùng phức tạp, tràn đầy cảm kích với Dương Phàm, cúi đầu rất sâu nói.
– Quan đạo hữu cần gì phải như thế? Năm đó chẳng phải là đạo hữu cũng từng có trợ giúp với Dương mỗ hay sao?
Dương Phàm mỉm cười, nâng tay lên phất một cái, một cỗ lực lượng lên nâng Quan Tùng đứng thẳng lên.
Cháu gái Quan Tú Dao của Quan Tùng cũng sáng mắt, vẻ mặt tràn đầy sùng bái, thầm nhớ lại nam tử này trước đây.
Trăm năm trước, đối phương cũng chỉ là một gã Kim Đan kỳ bình thường, hôm nay lại đã đạt tới một trình độ mà cả Thiên Khung Thành đều phải ngước nhìn lên.
Song tu đạo lữ của Quan Tú Dao là Hạ Lâm. Ánh mắt hắn nhìn Dương Phàm có chút trốn tránh và tràn đầy hoảng sợ.
Nếu trước đây, hắn sẽ đối với Dương Phàm và Hồ Phi sẽ vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn ham muốn với vẻ tuyệt sắc của Vân Vũ Tịch.
Nhưng hiện tại, hắn vô cùng sợ hãi.
Bỗng nhiên, Dương Phàm đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
– Hạ đạo hữu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Hạ Lâm không dám phản kháng, sợ hãi nói:
– Một trăm bốn mươi tuổi.
Chỉ với một trăm bốn mươi tuổi đã tấn chức Kim Đan đại tu sĩ, tư chất cũng không tồi.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, cách không vỗ một chưởng về phía Hạ Lâm.
– Dương Dược sư
Quan Tú Dao kinh hô, còn lại mấy Vị Nguyên Anh trưởng lão cũng đều dại ra.
Không hề hoài nghi, Hạ Lâm căn bản không thể tránh thoát được công kích của Dương Phàm. Một chưởng kia trực tiếp đánh hắn văng lên không, giữa không trung còn phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.
– Ngươingươi
Thân hình Hạ Lâm liên tục lay động trong hư không, khuôn mặt như tro tàn. Dưới vẻ cười trào phúng của Dương Phàm, ánh mắt hắn có chút trốn tránh, chợt phẫn nộ nói:
– Tiền bối sao lại xuống tay với ta?
– Dương Dược sư, hắn là song tu đạo lữ của ta, ngài không nên đả thương hắn!
Quan Tú Dao vội vàng ôm lấy chân Dương Phàm.
– Ha haMột kích vừa rồi của Dương mỗ đủ để diệt sát những Nguyên Anh bình thường. Ngươi sao lại không sao cả?
Dương Phàm lạnh nhạt cười nói.
Lời này vừa ra, mấy trưởng lão cao tầng Nguyên Anh kỳ của Quan gia lập tức hiểu ra, hô lớn:
– Người đâu, bắt Hạ Lâm lại cho ta!
Mà lúc này, người này cũng lộ ra tu vi Nguyên Anh trung kỳ, sắc mặt dữ tợn nói:
– Mau thả ta ra, nếuThác Thiên Ma Vương đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho Thiên Khung Thành!
– Thác Thiên Ma Vương?
Dương Phàm nhấc tay phủi phủi. Thác Thiên Ma Vương chính là một trong năm đại Nguyên Tôn của nhân loại ở Nội Hải, tu luyện hai loại tuyệt thế thần công là Cửu Chuyển Kim Cương quyết và Bất Tử Minh Vương quyết, được xưng có thể khiêu chiến Hóa Thần kỳ.
Trong mười hai đại chí cường giả của Nội Hải, ngoại trừ Thiên Thu Vô Ngân, Kim Giao Long Vương và một vài kẻ biến thái khác thì có thể coi Thác Thiên Ma Vương là vô địch ở Nội Hải.
Dương Phàm tuy rằng chưa cũng giao tiếp với Thác Thiên Ma Vương nhưng cũng từng có một phen đấu đá sinh tử với tên Chu Hồng, cháu hắn ở Thiên Lan điện.
– Thác Thiên Ma Vương? Ngươi tới từ Ma Vân Thành?
Quan Trường Thiên biến sắc, mấy tên tu sĩ Nguyên AnhKỳ còn lại cũng hoảng sợ.
Ma Vân Thành chính là một trong bốn đại thành của nhân loại ở Nội Hải. Người nắm giữ nó chính là Thác Thiên Ma Vương.
– NgươiNgươi sao lại
Quan Tú Dao đưa tay quệt nước mắt, oán hận nhìn Hạ Lâm.
– Ngươi đến từ Ma Vân Thành, chẳng lẽ là có âm mưu gì đối với Thiên Khung Thành sao?
Dương Phàm cười hỏi,
Quan Tùng trầm tư nói:
– Trước đây, Thiên Khung Thành ta thuộc hàng kém nhất trong bốn đại thành, sao dám trêu chọc Ma Vân Thành, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có liên quan gì cả
Chúng trưởng lão Nguyên Anh kỳ còn lại cũng vô cùng nghi hoặc.
Dương Phàm nghe thế cau mày, cảm giác việc này không tầm thường, trong lòng cũng thầm có suy đoán nhưng tạm thời chưa thể khẳng định.
– Giam người này lại đã.
Quan Trường Thiên phái ra bốn Vị Nguyên Anh trưởng lão giam giữ Hạ Lâm vào trong mặt lao của Thiên Khung Thành.
Mà lúc này, ở cuộc chiến trên không Thiên Khung Thành, Hồ Phi đã đánh cho Đại trưởng lão Tào gia bị thương.
Tào Đại trưởng lão tâm hoảng ý loạn:
“Tên tiểu tử này vô cùng đáng sợ, phía sau lại có một người thần bí thực lực sâu không lường được kia, chẳng lẽ mình hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này hay sao?”
– ồ? Những tên tu sĩ yêu tộc kia bỏ chạy sao?
Đúng lúc này có người hô lên.
Dương Phàm đưa mắt nhìn lên đã phát hiện ra không còn thấy bóng dáng của đám người Ngân Thiên Yêu Hoàng và Thanh Giao Long nữa.
Phốc
Mấy vạn yêu tu cũng lao vào lòng biển bỏ chạy.
Hiện tại, cho dù cho bọn hắn trăm lá gan cũng không dám can thiệp vào tranh đấu của Thiên Khung Thành nữa.
Thấy tình cảnh này, trong mắt Dương Phàm xẹt qua một chút dị sắc, lẩm bẩm:
– Cũng không thể khiến chúng dễ dàng tháo chạy được.
Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên, súc địa thành thốn, lao về phía trước mấy trăm trượng, hóa thành một đạo quang tuyến màu lục, bắn về phía chân trời.
Quan Trường Thiên, Quan Tùng và những tu sĩ Nguyên Anh khác đưa mắt nhìn nhau., Nghe ý tứ của Dương Phàm thì dường như cũng không muốn dễ dàng buông tha đám yêu tu này.
Dương Phàm đi rồi, cuộc chiến trên không của Thiên Khung Thành càng ngày càng sáng rõ. Thương thế của Tào Đại trưởng lão không ngừng tăng lên, bị đánh đập cho không có lực chống đỡ.
Những Nguyên Anh bậc cao còn lại của Tào gia cũng tự giác không nhúng tay vào.
Lúc này, chúng cao tầng Quan gia có một số người chú ý tới Vân Vũ Tịch.
Nữ tử tuyệt thế khuynh thành, thanh nhã như tiên như thế cũng không phải là người mà những bậc cao bình thường có thể sánh cùng.
Mọi người cũng phấn đoán hơn phân nửa nàng là song tu đạo lữ của Dương Phàm.
Không ít người trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ và ghen tị, nhìn không chuyển mắt.
– Tào Đại trưởng lão, ngươi tốt nhất là buông tay đi, không còn cơ hội gì cho ngươi nữa đâu!
Lúc này, Quan Tùng thở dài một tiếng, ra mặt khuyên can.
– Muốn ta nhận thua là chuyện không có khả năng!
Tào Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đồng tử đột nhiên co rút lại, lại tế ra một chiếc tiểu phiên màu đen, nháy mắt đã tàng vọt lên thành một chiếc ma phiên thật lớn màu đen, giống như một chiếc chăn lớn phủ giữa trời.
Chiếc hắc phiên này phóng xuất ra một cỗ âm vân cuồn cuồn, vô số ác quỷ gào rít, giương nanh múa vuốt.
Đám ác quỷ này cao tới mấy trượng, bốn chi trắng bạch, lợi trảo múa máy, hai mắt đỏ ngầu, lóe ra lực lượng kinh tâm.
– Ma Hồn Phiên?
Đám tu sĩ bậc cao Quan Tùng lâm vào biến sắc.
Ma Hồn Phiên: một trong những cổ bảo cường đại trong Tà Ma Quỷ Đạo, lấy tất cả các oán niệm cường hóa hồn phiên.
Nghe nói phiên này vốn phỏng chế theo một kiện Thông linh pháp bảo thời thượng cổ, khi oán niệm lực của ác quỷ đạt tới một trình độ nào đó thì pháp bảo này có thể đối kháng được Thông linh pháp bảo.
Hô
Đột nhiên, một trận âm phong tà khí quét ngang mấy trăm trượng, cùng bao phủ lấy Hồ Phi vào trong. Ngàn vạn ác quỷ giương nanh múa vuốt, phát động công kích đối với Hồ Phi. Những công kích này còn bao gồm cả việc nhiễu loạn tinh thần.
Lôi quang quanh thân Hồ Phi nổ vang, nháy mắt đã đánh tan hết thay lệ quỷ thành hư vô quanh khu vực mình.
Nhưng Đại trưởng lão Tào gia gần như không muốn sống, điên cuồng rót máu huyết vào Ma Hồn Phiên khiến tà vân trong đó gia tăng uy lực rất nhiều. Một con lệ quỷ càng thêm hung hãn, hai tròng mắt lóe ra huyết quang nồng đậm lao lên.
Hồ Phi chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, tâm thần rối loạn vô cùng.
– Không ổn, Tào lão quỷ không tiếc đại giới, lấy bí thuật thúc dục Ma Hồn Phiên khiến uy lực của nó đã tương đương Thông linh pháp bảo rồi!
Quan Trường Thiên hô khẽ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, pháp lực trên người cũng lưu chuyển. Một khi tình hình không ổn hắn sẽ phát động công kích,
Giờ phút này, Hồ Phi đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng trong mắt hắn càng phát ra thần sắc hưng phấn. Hai tay hắn nắm chặt, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.
– Ngô
Rồi đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Lông mao toàn thân đựng đứng cả lên.
Chợt trên trán Hồ Phi xuất hiện con mắt thứ ba, phóng xuất ra hào quang vàng rực.
Một cỗ khí tức cấm kỵ đáng sợ đột nhiên phát ra, hàng ngàn hàng vạn ác quỷ trong Ma Hồn Phiên đột nhiên đứng yên bất động.
Chúng tu sĩ nơi này, gồm cả tu sĩ bậc cao đều không kìm được, phải run rẩy.
Một khác này, một đạo cột sáng màu vàng rực rỡ từ trong con mắt thứ ba của Hồ Phi phát ra, cả hư không chấn động. Những nơi nó đi qua, vô số ác quỷ kêu gào thảm thiết, hóa thành hư vô.
Tam Nhãn thần thông – Thần Ma lui tránh,
Đạo cột sáng rực rỡ kia dường như có thể xé rách hư không, trên thế gian này không chỗ nào có thể trốn tránh được.
Phù phù
Rồi đột nhiên Ma phiên màu đen thật lớn này bị đạo cột sáng kia đánh tới, không ngờ trực tiếp bị xuyên thủng một lỗ với đường kính chừng hai thước.
Vô số lệ quỷ trong Ma Hồn Phiên đều run rẩy kinh sợ.
Tào Đại trưởng lão toàn thân chấn động, ngây ra như phỗng.
Chúng cường giả bậc cao còn lại ở Thiên Khung Thành cũng rung động vô cùng.
Đồng thời với đó, ở một nơi cách xa Thiên Khung Thành mấy ngàn dặm.
Hưu
Hai đạo ánh sáng một bạc một xanh cắt qua hư không, xuyên qua tầng mấy cuối chân trời, cũng chậm rãi hạ xuống hư không phía dưới.
– Người lúc trước rốt cuộc có lai lịch gì? Thực lực của hắn sợ rằng không thua cường giả Chí Tôn ở Nội Hải
Trên mặt Ngân Thiên Yêu Hoàng dường như vẫn mang theo vài phần kinh hãi.
“Nếu bản thân mình đối chiến với người nọ thì tuyệt đối không chống được mười hiệp!”
– Người kiadường như ta đã gặp qua ở một nơi nào đó!
Vẻ mặt Thanh Giao Long Tra Phi hiện ra nét hồi tưởng, lẩm bẩm:
– Một trăm năm trước, ở một nơinhư là Thiên Nhạc Viên
– Ha ha ha, Thanh Giao Long điện hạ, ngươi biết Dương mỗ sao?
Rồi đột nhiên, hải vực phía trước xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào màu xanh, như cười như không nhìn hai người.
– A
Ngân Thiên Yêu Hoàng và Thanh Giao Long nhất tề rùng mình một cái.