Đã qua một ngày, Tinh Hồn tính tới thời điểm hiện tại đã giết không biết bao nhiêu Tử linh ma vật, tràng khí tức lãnh huyết hiện hữu trên người hắn, thế nhưng vẫn chưa tìm thấy Truyền tống trận thông với tầng thứ hai là Minh hỏa ngục. Tinh Hồn bây giờ đang bế quan trong một hang động, bên ngoài là vô số thi thể Tử linh ma vật, có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.
Trải qua một hồi giết chóc, Tinh Hồn cảm nhận tu vi đã chạm đến bình cảnh nên lập tức tìm đến chỗ này để bế quan, củng cố lại một hồi tu vi. Xem chừng thời gian đột phá Độ kiếp kỳ đệ thập trọng được rút ngắn lại không ít.
Không biết đã mấy canh giờ trôi qua, Tinh Hồn từ từ mở mắt ra. Thực lực bây giờ so với mấy ngày trước đề thăng không ít. Nghỉ ngơi nhiêu đó cũng đủ rồi, Tinh Hồn lại tiếp tục tìm kiếm Truyền tống trận ở tầng thứ nhất Tử thi ngục.
Giải trừ cấm chế xong, Tinh Hồn trên tay cầm một thanh bảo kiếm đi ra bên ngoài. Thanh bảo kiếm hiện tại hoàn toàn khác với thanh bảo kiếm một ngày trước Tinh Hồn đã sử dụng. Ở đây chém giết nhiều như vậy, số lượng Tử linh ma vật đông vô số kể, tu vi lại không hề thấp, yếu nhất cũng ở mức Thiên thần cảnh. Cho dù tu vi, thực lực cao cường mà đứng trước một số lượng Tử linh ma vật khổng lồ, lại không hề sợ chết như vậy thì cũng chỉ biết vác chân lên cổ mà chạy.
Tinh Hồn cũng không ngoại lệ, phải liên tục mở ra đường máu, liều mạng mà bỏ trốn. Thanh bảo kiếm kia vì chém giết quá nhiều trên đường đi nên đã tổn hại, Tinh Hồn liền vức bỏ nó, lấy ra một thanh kiếm khác mà sử dụng.
Vừa mới bước ra bên ngoài, Tinh Hồn gặp ngay năm Tử linh cự nhân khổng lồ, cao đến năm thước, cơ thể lực lưỡng, cơ bắp nổi thành tảng, làn da màu xám tro nhìn rất cứng cáp, răng nhanh nhô ra khỏi hàm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn rất dữ tợn, khát máu. Cả người toát lên một cỗ sát khí mãnh liệt, chính là nhờ bước ra từ thi sơn huyết hải.
Nhìn thấy Tinh Hồn, năm đầu Tử linh cự nhân gầm lên, thanh âm vang xa mấy nghìn thước, chiến ý lập tức tăng lên. Trên tay cầm mỗi tên Cự nhân đều cầm một cái đại thiết chùy, không biết là được tạo nên từ tài liệu gì nhưng nhìn vô cùng cứng cáp, nếu trúng phải một chùy của chúng, cho dù thân thể Tinh Hồn rất cứng cáp nhưng chắc chắn vẫn không tránh được bị thương.
Thân thể Cự nhân to lớn đến vậy, thế nhưng lại không hề chậm chạp. Chỉ thấy bọn chúng nhún người một cái, lập tức lao người lên phía trước. Đại thiết chùy trên tay hướng lên trời, âm thầm vận chuyển nguyên lực, rồi sau đó đập thẳng vào người Tinh Hồn.
*Ầm* một tiếng, chỉ thấy mặt đất nhè nhẹ rung chuyển, sương khói tán loạn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, rộng hơn trăm thước. Cự nhân đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống dưới đại thiết chùy, trong đầu mường tượng một gã nhân loại nằm bẹp, đang kêu la thảm thiết.
Nhưng không ngờ bên dưới lại không có một ai cả. Cự nhân đôi mắt ngạc nhiên, thì ngay lúc đó bỗng cảm nhận trên cổ xuất hiện một làn hơi mát lạnh. Sau đó máu màu xanh bắn ra như cột, nhìn rất quỷ dị, thủ cấp rơi bịch trên mặt đất, đôi mắt mở to, dường như không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Người vừa chém đứt đầu Cự nhân, ngoài Tinh Hồn ra thì còn ai nữa. Đối với cú đập như trời giáng của tên Cự nhân này, Tinh Hồn hoàn toàn không đặt vào mắt, bởi vì chuyển động của Cự nhân đối với Tinh Hồn mà nói thì thật sự rất chậm chạp. Chỉ trong một hơi thở cũng đủ lấy đi tính mạng của hắn rồi.
Bốn cự nhân kia khuôn mặt giận dữ, hú lên một tiếng thật dài, rồi cũng lao lên như tên Cự nhân vừa bị Tinh Hồn giết chết, hung uy hướng thẳng Tinh Hồn, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, quát:
– Truy phong cửu kiếm đệ nhất thức – Cuồng phong tứ khởi!
Chỉ thấy thân thể Tinh Hồn tựa như một cơn cuồng phong, trong sát na, bảo kiếm trong tay Tinh Hồn giống như cuồng phong bạo vũ, trong tiếng gió rền vang, một đạo kiếm quang thoáng hiện, đường kiếm vô cùng sáng chói, nháy mắt đã chém ra bốn đường kiếm, nhắm vào cổ của Cự nhân.
Tinh Hồn lướt qua bốn Cự nhân, thì liền thu lại trường kiếm trong tay. Sau đó tiếp tục đi về phía trước, còn ở phía sau lưng, bốn Cự nhân đình chỉ thân thể trong vài giây, dường như không biết vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng sau đó, đầu của chúng rơi lịch bịch xuống đất, bốn cột máu xanh lục bắn lên trời, rồi thân thể khổng lồ gã ầm xuống đất, hoàn toàn mất đi tính mạng.
Vừa rồi xảy ra bất quá chỉ mới vài giây, tu vi của bốn Cự nhân cũng không tính là yếu, đều ở mức Chân thần cảnh hậu kỳ, lực phòng lại vô cùng cứng cáp, thế nhưng không thể chống đỡ nổi một chiêu của Tinh Hồn. Thực lực hiện tại vẫn chưa phô bày, nhưng có thể xử lý nhanh gọn như vậy, không biết thực lực chân chính đã cao ở mức độ nào rồi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Hai canh giờ trôi qua, Tinh Hồn vẫn một mực đi về phía trước. Mỗi lần đi khoảng ba trăm thước thì Tinh Hồn để lại một hình tròn khắc trên cây cổ thụ, mặt phiến đá… để đánh dấu vị trí, tránh đi lòng vòng. Ở một nơi rộng lớn như thế này, đây coi như là một biện pháp.
Bỗng Tinh Hồn phát hiện phía trước có thi thể người sống, lập tức đẩy nhanh cước bộ lên phía trước. Trước mặt là một thi thể nữ tử đang bị một đám Phệ cốt trùng thôn phệ. Tinh Hồn rút ra bảo kiếm, một vầng lam qua chói mắt xuất hiện, chém thẳng một đường. Đám Phệ cốt trùng vì đang mải mê thưởng thức thi thể của nữ tử xấu số nên không hề phòng bị, đường kiếm trảm tới đánh bay bọn chúng, lại bị hỏa diễm thiêu đốt, lập tức hóa thành tro bụi.
Xử lí xong đám Phệ cốt trùng, Tinh Hồn tiến lên kiểm tra thi thể nữ tử xấu số kia. Đôi mắt hắn thoáng qua một vẻ kinh ngạc, nữ tử này chính là người mà Tinh Hồn gặp ở bên ngoài khu Tử lâm, đệ tử Thiên long thần điện, nếu hắn nhớ không lầm thì nữ tử này tên là Chu Ân.
Thật không ngờ cô ta cũng vào được Địa ngục tháp, tiến vào tầng thứ nhất Tử thi ngục này. Tinh Hồn kiểm tra một lượt, Chu Ân chết cách đây một canh giờ, may mắn là đám Phệ cốt trùng kia chỉ mới xuất hiện xử lí xác của cô ta, nếu không thì Tinh Hồn không thể nào nhận ra được.
Bỗng trong đầu Tinh Hồn lóe lên một ý nghĩ, nếu như Chu Ân đã tiến vào Tử thi ngục, thì có lẽ nào Tàng Tử Đan cũng đang ở đây? Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, Thiên long thần điện cũng là một trong những thế lực lớn tham gia tầm bảo ở Tử vong chi địa này. Tàng Tử Đan là đệ tử Thiên long thần điện, hơn nữa thân phận tựa hồ không hề đơng giản, thế nên cùng với lực lượng Thiên long thần điện đi vào Địa ngục tháp là hoàn toàn có thể.
Tuy rằng Tinh Hồn chỉ mới gặp mặt Tàng Tử Đan một lần, nhưng trong lòng rất thưởng thức cô gái nhỏ này. Có lẽ một phần vì cá tính Tàng Tử Đan rất giống với Tô Hân Nhi nên hắn mới xem trọng. Nhưng dù là gì đi nữa, chỉ cần là người mà Tinh Hồn xem trọng thì khi gặp khó khăn, hắn lập tức xuất thủ tương trợ.
Thời gian cấp bách, nhìn thấy phía trước có dấu chân, có lẽ là của mấy người Thiên long thần điện, Tinh Hồn cấp tốc bay nhanh, hy vọng có thể cứu được Tàng Tử Đan.
Đi thêm một đoạn, Tinh Hồn lại phát hiện có thêm một thi thể nữa, chính là của một người nam đã đi cùng với Tàng Tử Đan và Chu Ân lúc gặp Tinh Hồn. Hắn chết cách đây bốn mươi phút, thi thể cũng đang bị Phệ cốt trùng phân hủy giống như Chu Ân, đã bị thôn phệ đến phần ngực, so với Chu Ân thì đỡ hơn một chút. Nhưng cũng vì thế mà Tinh Hồn vẫn không đoán ra được bọn họ bị thứ gì giết chết. Nhưng nhìn khuôn mặt tím tái thì có lẽ là do trúng phải chất độc nào đó.
Khuôn mặt Tinh Hồn trở nên trầm trọng, lại tiếp tục xông thẳng lên. Cứ cách một đoạn, Tinh Hồn lại nhìn thấy thêm một cái thi thể nữa. Thi thể này chỉ còn lại thủ cấp, chết cách đây ba mươi phút. Thi thể cuối cùng mà Tinh Hồn nhìn thấy vẫn còn ấm, xem ra chỉ mới vừa chết. Bọn họ đều là những người đi cùng với Tàng Tử Đan, đến giờ phút này vẫn chưa nhìn thấy thi thể của Tàng Tử Đan, có lẽ nàng vẫn còn sống.
Lúc trước Tinh Hồn tặng nàng kiện pháp bảo phòng thủ vòng Ẩm Ngọc, có lẽ nhờ nó mà nàng vẫn còn trụ lại được. Âu cũng coi như là may mắn. Nhưng Tinh Hồn bây giờ chẳng để ý đến chuyện đó, trong lòng rất lo lắng cho Tàng Tử Đan. Chỗ hiện tại đang đứng là một khu đầm lầy, mùi hôi thối đậm đặc.
Tinh Hồn mở rộng thần thức, hòng nhanh chóng tìm thấy Tàng Tử Đan. Đồng thời bắt đầu tiến sâu vào khu đầm lầy, nắm chặt bảo kiếm trong tay hòng đối với tình huống bất ngờ. Quả nhiên, vừa mới đi vào không bao lâu, từ phía dưới đầm lầy, một cái bóng đen tốc độ nhanh như chớp phóng lên, Tinh Hồn phòng bị từ trước, Tuyệt kết giới tế khởi, chỉ nghe một âm thanh kim loại vang lên, cái bóng kia bị chấn ngược lại, rơi xuống lại đầm lầy.
Tốc độ của bóng đen vừa rồi tuy nhanh, nhưng Tinh Hồn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng được. Đó là một chủng tộc quỷ dị gọi là Ngân giáp ma ngư. Chủng tộc Ngân giáp ma ngư này nhìn rất giống người, ngoại trừ có cái đầu cá ra thì tay, chân có đủ cả. Ngân giáp ma ngư nổi tiếng tốc độ cực nhanh, đặc biệt hơn là tính tình hung bạo, giết người như nghóe. Vốn là một chủng tộc sống ở thời cổ Hồng hoang, thật không ngờ lại xuất hiện ở Địa ngục tháp. Tinh Hồn càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc là tòa tháp này xuất hiện từ đâu, và đã tồn tại ở đây thời gian bao lâu rồi.
Có điều, việc trước mắt là phải giải cứu cho được Tàng Tử Đan, những việc khác đều bỏ qua một bên. Trở lại với tình huồng, Tinh Hồn vừa đỡ xong một kích của Ngân giáp ma ngư vừa rồi, lập tức xuất hiện thêm chín Ngân giáp ma ngư khác. Lần này chúng không chơi tấn công bất ngờ nữa, mà trực tiếp phóng lên bờ, đánh chính diện với Tinh Hồn.