Tuy một hồi đại chiến kia phần cuối hóa thành hí kịch, thế nhưng trong lòng bất luận kẻ nào đều khắc sâu tên một người, đó chính là Nghệ Phong. Tuy rằng cuối cùng không phải bốn người một lòng vây công Nghệ Phong, thế nhưng cũng có thể ngẫm lại, đa số công kích của bốn người rơi vào trên người Nghệ Phong. Thế nhưng mặc dù như vậy, đến cuối cùng Nghệ Phong còn đánh bốn người một trận, cái này đủ để chứng minh Nghệ Phong kinh khủng rồi.
Vị trí thứ hai của Phong Vân Bảng còn có chút thương nghị, thế nhưng Nghệ Phong ở vị trí thứ nhất thì không ai có thể lay động. Đương nhiên, đối với những bài danh này, trong học viên không ai dám dị nghị khác thường, cho dù đám người Cô Tinh chiến đấu như thế nào, cũng không ai dám thường nghị!
Học viện Trạm Lam cũng là từ trước tới nay, lần đầu tiên dưới tình huống có Vương Cấp, bảo tọa đệ nhất Phong Vân Bảng bị một Tướng Cấp lấy mất! Mọi người tưởng tượng không đến Nghệ Phong rốt cuộc mạnh đến đâu, chỉ biết là sau hắn đứng vững trong vòng vây công của bốn Vương cấp, nói chuyện đến bốn người thi triển vũ kỹ Địa giai hỗn chiến, cả đám bọn họ lập tức co quắp, ngậm miệng không nói chuyện!
Đương nhiên, mấy người đối với việc Nghệ Phong đứng đầu Phong Vân Bảng, không có dị nghị, nghĩ cái này là đương nhiên. Về phần vị trí thứ hai, đám người Cô Tinh không thèm để ý chút nào, đối với bài danh, bọn họ đã sớm không để ở trong lòng. Trừ Nghệ Phong bọn họ còn nhìn không thấu mà nói, thực lực những người còn lại đều là sàn sàn như nhau, có đánh mệt chết cũng chẳng được tích sự gì.
Nếu đã biết những chuyện này, bọn họ còn có thể quan tâm đến bài danh nữa hay sao?
Đương sự không nói lời nào, học viện rơi vào đường cùng, chỉ có thể dựa theo bài danh trước đây. Cô Tinh thứ hai, Nghị Minh thứ ba, Băng Hồn thứ tư, Họa Thủy thứ năm!
Tuy học viện biết bài danh này không nhất định chuẩn xác, thế nhưng cũng chỉ có thể dựa theo như vậy mà làm. Đám người Băng Hồn, tự nhiên sẽ không đối với cái này dị nghị. Năm tên đầu đã có, thời điểm học viện bắt đầu tiến hành so đấu lấy năm tên sau, lại phát hiện tất cả học viên đánh không có tinh thần, có ít người chỉ tùy ý luận võ hai ba chiêu đã đi xuống đài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hiển nhiên tất cả mọi người đã từng xem trận hỗn chiến kia. Đối với tranh đấu lúc này không còn có tâm tư.
Về phần đoàn thể của học viện thi đấu, bởi vì đám người Nghệ Phong không tham dự, cũng không giải quyết được gì. Học viện là lần đầu tiên, bởi vì năm học viện mà thủ tiêu một hồi đại tái.
Đồng dạng vui vẻ chính là Hạ Chỉ Mộng, Chanh Ban cư nhiên có hai người đi vào tiền ngũ của Phong Vân Bảng, Nghệ Phong càng quang vinh tọa quán quân bảo tọa, không người có thể lay động. Hạ Chỉ Mộng hầu như có thể suy đoán đến, chỉ cần Nghệ Phong còn ở học viện Trạm Lam, vị trí thứ nhất này không ai có thể lay động!
Hạ Chỉ Mộng nguyên vốn là muốn đi xem Nghệ Phong bị trọng thương nhiều ít, thế nhưng khi đi tới, Nghệ Phong lại cự tuyệt học viện an bài trị liệu, đơn giản khôi phục rồi ly khai.
Hạ Chỉ Mộng có chút lý giải, Nghệ Phong ngay cả Ma Đan cũng có thể có, còn sợ không ai trị liệu cho hắn sao? Hạ Chỉ Mộng cũng không biết, bản thân Nghệ Phong chính là một Y Sư thất giai. Đối với học viện Trạm Lam an bài trị liệu, đương nhiên là rất khinh thường!
Hạ Chỉ Mộng hỏi qua Họa Thủy, Nghệ Phong ở trường đại chiến thi triển qua kỹ năng gì. Tuy rằng Họa Thủy không muốn trả lời, thế nhưng vì nể Hạ Chỉ Mộng, nên nhất nhất nói ra. Thế nhưng trừ Nhiếp Hồn Thuật Nghệ Phong có dùng mấy lần, cũng không thi triển ra con bài chưa lật khác, điều này làm cho Hạ Chỉ Mộng dại ra một chút, rất khó lý giải làm sao Nghệ Phong có thể ngăn trở công kích của bốn người này.
Họa Thủy giải thích là, kinh nghiệm chiến đấu của Nghệ Phong đạt được trình độ rất cao, phối hợp tốc độ của hắn, làm cho khổ không nói nổi. Hơn nữa cũng không dùng toàn bộ lực lượng vây công Nghệ Phong, để Nghệ Phong miễn cưỡng đỡ được, chỉ bất quá hắn thụ thương rất nặng!
Thời điểm bọn Họa Thủy biết Nghệ Phong là một Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, cũng triệt để bị chấn động. Cả đám mắng to biến thái, cũng triệt để chết lặng!
Hạ Chỉ Mộng chỉ là thấy Nghệ Phong nhiều lần thi triển Nhiếp Hồn Thuật, nàng hơi nhíu mày. Chỉ là lập tức tự giễu nở nụ cười:
– Nghệ Phong hiện tại thi triển thực lực cũng đã rất kinh khủng. Có thể đây đã là tất cả con bài chưa lật của hắn. Dù sao, những con bài chưa lật này đã để mọi người không thể tin được rồi!
…
Nghệ Phong cũng không biết hắn đã trở thành nhân vật phong vân nhất của học viện, cũng không biết tất cả học viên khóa trước khóa sau thảo luận trường đại chiến kia. Lúc này hắn đã về tới Nghệ phủ.
Nghệ Khải Mạc dưới tình huống ở không được, đã ly khai phủ đệ Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong thở dài một hơi, hắn rốt cục cũng về tới phủ đệ đã lâu chưa về.
Nghệ Phong rốt cục minh bạch di chứng khi thi triển cấm pháp Tà Đế Trảm Tiên, từ lúc Nghệ Phong thi triển đến giờ vẫn còn suy yếu. Cho dù là mượn đan dược khôi phục một chút, thực lực cũng chỉ có thể khôi phục đến trên dưới năm thành, còn muốn khôi phục hoàn toàn là không thể nào nhanh như vậy!
Trạng thái suy yếu giằng co đúng nửa tháng, thời điểm đáy lòng Nghệ Phong hoảng sợ có phải là không khôi phục được nữa hay không, đấu khí này mới bắt đầu chậm rãi tăng trở lại, ba ngày sau, lúc này mới đạt được trạng thái đỉnh phong trước đây.
Tình huống như vậy, lúc này mới làm Nghệ Phong thở dài một hơi. Đáy lòng cũng tính toán cấm pháp như vậy vẫn nên ít sử dụng là tốt nhất, thời gian suy yếu quá lâu, thật đúng là không chịu nổi.
Để cho Nghệ Phong vui vẻ vạn phần chính là, trải qua trận đại chiến này, Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong cư nhiên đề thăng lần thứ hai, đột phá trung giai đỉnh phong, đạt được năm sao cao giai!
Nghệ Phong cũng thật không ngờ, Trảm Tiên có lợi và hại như vậy, tệ đoan là đấu khí suy yếu, thế nhưng Nhiếp Hồn Thuật lại có thể đề thăng.
Chỉ bất quá làm cho Nghệ Phong có chút tiếc nuối là, tuy rằng hồn lực đã một chân bước vào điện phủ Vương Cấp, thế nhưng cũng không có thể tiến vào Vương Cấp. Nếu như hồn lực có thể đi vào Vương Cấp, Nghệ Phong đạt tới Vương Cấp là nước chảy thành sông.
Nghệ Phong cũng biết những chuyện này cấp bách không được, nên chậm rãi dẹp loạn tâm tình. Cũng gọi Cuồng Hổ qua đây, lúc trước vì thực lực Nghệ Phong vẫn không khôi phục, nên chuyện tình Kim Lâu và phủ đệ cũng không có quản. Cho dù hắn đối với thế cục cũng không có hỏi! Tất cả đều giao cho Tần Y và Liễu Mộng Nhiên làm, đáy lòng Nghệ Phong tính toán, có phải nên tìm một đêm khuya khi bốn bề yên ắng, leo tường tiến vào phòng Liễu Mộng Nhiên nói chuyện nhân sinh.
Nghệ Phong nghĩ Liễu Mộng Nhiên có chút cứng nhắc, cần phải cùng nàng nói vấn đề khởi nguyên nhân loại một chút. Bất quá, tiểu nữ nhân này vẫn đóng chặt hai cửa, không để cho Nghệ Phong cơ hội nào, điều này làm cho Nghệ Phong nghẹn khuất không thôi. Thậm chí Nghệ Phong đã thủ sẵn cây búa, chờ ngày nào đó Tần Y không ở nhà đập phá cửa sổ.
Liễu Mộng Nhiên là học sinh học viện Trạm Lam, tự nhiên biết chuyện tình trận chiến ấy. Nàng cũng thật không ngờ Nghệ Phong cường hãn đến loại tình trạng này, nhãn thần nhìn Nghệ Phong càng thêm nhu tình.
Đồng dạng, thời điểm Tần Y nghe được Nghệ Phong quần chiến tứ đại Vương Cấp, nàng nhịn không được hết hồn, lúc này mới hiểu được vì sao trước đó vài ngày Nghệ Phong bị thương nặng trở về. Hờn dỗi trách cứ Nghệ Phong sau này đừng làm những chuyện khí phách chi tranh này nữa, lại không khỏi vì nam nhân của nàng mà tự hào. Bị Nghệ Phong tìm mọi cách dây dưa, đúng là vẫn còn đỡ không được, u oán cùng Nghệ Phong điên cuồng trắng đêm.
– Thiếu gia! Người tìm ta?
Thời điểm Nghệ Phong đang nghĩ tới Tần Y phong tình vạn chủng, thanh âm Cuồng Hổ đột nhiên vang lên ở bên tai.
Nghệ Phong cười cười, hướng Cuồng Hổ nói:
– Ngồi đi.
Cuồng Hổ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong càng thêm nội liễm, trong lòng dâng lên từng đợt suy nghĩ. Chiến tích Nghệ Phong một người chiến bốn Vương Cấp đã thông qua Nguyên Trực truyền tới lỗ tai hắn. Hắn chỉ cảm thấy, Nghệ Phong trưởng thành quá nhanh, làm hắn cũng cảm giác khiếp sợ!