Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1967: Thong dong rời đi.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Diệp Mặc gật đầu với Phùng Độ La Hán, cũng không tiếp tục tiến công nữa. Hắn
cũng đã nhìn thấy Táp Không đại đế đang dần hồi phục rồi, thần tông Hồng
Mông Lục tự của Táp Không đại đế hắn cũng vừa mới trải qua, chỉ có điều hai
chữ hắn cũng không chặn lại nổi, nếu như lại có hai chữ nữa đến, thì hắn tuyệt
đối cũng không chỉ bị thương đơn giản như vậy.
Cũng may thần thông dung thuật thần thức của hắn khiến thức hải của Táp Không
bị thương, Táp Không dường như cũng có chút kiêng kị. Nhưng Diệp Mặc cũng
kiêng kị, thức hải của Táp Không bị thương, chỉ ăn một quả, không ngờ cũng
không có chuyện gì lớn. Điều này khiến hắn không khỏi không cẩn thận. Chuyện
đánh lén thức hải, cũng không phải lúc nào cũng có thể làm được, huống chi là
thức hải của một đại đế như Táp Không?
– Tôi vào phủ Táp Không đại đế vốn dĩ là ngưỡng mộ Táp Không đại đế, nhưng
không ngờ Táp Không lại là người thâm hiểm độc ác như vậy, không ngờ lại thông
qua cái cớ buồn cười phát động pháp bảo Tiên phủ của lão muốn chặn tôi lại.
Nếu như Táp Không không nói rõ cho tôi biết, thì cơn tức này tuyệt đối tôi sẽ
không nuốt xuống.
Diệp Mặc cao giọng nói.
Lúc này Diệp Mặc mặc dù vẻ ngoài thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, nhưng
những người xung quanh cũng nhìn rõ, Táp Không đại đế không phải là đối thủ
của Diệp Mặc. Có lẽ chỉ có Táp Không và Diệp Mặc trong lòng biết rõ nhất, lúc
này bọn họ không thể nào thắng chắc được đối phương.
Diệp Mặc nói xong, bỗng nhiên vung tay lên, Nạp Minh Tiên tôn trong đám người
cũng đã bị Diệp Mặc ném trước mặt.
– Chỉ là đạo lữ của con lợn này, cũng xứng để Diệp Mặc tôi cưỡng gian, tôi
nhổ vào?
Diệp Mặc nói xong Tử Đao cũng đã giơ lên, căn bản không đợi Táp Không đại đế
chặn lại, một đường đao màu hồng tím xoẹt qua, Nạp Minh Tiên tôn cũng đã bị
một đao này của Diệp Mặc hóa thành màn mưa máu.
Sắc mặt Táp Không đại đế âm trầm, tên họ Diệp này lớn lối như vậy, công nhiên
đập phá cửa của phủ đại đế lão, công nhiên giết quản sự của mình trước phủ của
lão, lão hận không thể lập tức tiến đến xé tan tên Diệp Mặc này ra. Nhưng thức
hải của lão còn chưa khôi phục hoàn toàn, lão rất muốn nhẫn nhịn lần nữa,
nhưng chuyện như này nếu như lại nhẫn nhịn, thì Táp Không lão cũng không còn
chút thể diện nào nữa.
Nếu như Vị phong đại đế quả thực muốn toàn lực ra tay giúp lão, thì lão quả
thực muốn liều mạng. Nhưng lão cũng biết rõ, Vị Phong đại đế giúp lão chỉ là
vẻ ngoài mà thôi. Một khi liều mạng đánh nhau thật, thì lão hồ ly Vị Phong này
tuyệt đối cũng sẽ không toàn lực ra tay, thậm chí sẽ bảo toàn thực lực, cho dù
phản giáo một kích cũng không phải không thể.
Đáng tiếc là phủ đại đế của lão mặc dù cũng có vài vị Tiên tôn, nhưng trước
mặt Diệp Mặc cũng không là cái gì. Đến Mục Duệ Quảng tu vi Tiên đế hậu kỳ
cũng bị một chiêu của Diệp Mặc đánh trọng thương, càng không cần phải nói đến
những Tiên đế sơ kỳ còn lại.
Những Tiên nhân đứng ngoài nhìn thấy Diệp Mặc không ngờ lại dám giết quản sự
Nạp Minh Tiên tôn của phủ Táp Không đại đế, đều há to miệng chằm chằm nhìn
Diệp Mặc. Một số người không biết Diệp Mặc, mau chóng tranh thủ nghe ngóng
xung quanh xem đây là thần thánh phương nào.
Táp Không đại đế lần này vẫn không thể ra tay, đã bị Phùng Độ La Hán chặn lại
rồi. Phùng Độ La Hán cũng chỉ tùy tiện ngăn lại mà thôi, gã là một Tiên đế
đỉnh phong, đương nhiên nhìn ra một khi Táp Không và Vị Phong liên thủ lại,
thì Diệp Mặc rất có thể không phải là đối thủ của họ.
Nhưng gã không ngờ chính là, mặt mũi của gã quá lớn, tùy tiện chặn lại một
cái, Táp Không đại đế cũng không tiếp tục ra tay nữa.
– Hi hi…
Tiếng cười yêu mị xinh đẹp phá vỡ không khí căng thẳng này, dường như trong
nháy mắt sau khi tiếng cười này vang lên, một Tiên tử mặc váy tiên màu hồng
phấn, cực kỳ xinh đẹp liền hạ xuống trước mặt Diệp Mặc.
– Đại ca, tôi xấu như vậy sao, không đáng cho anh cưỡng gian sao.
Người con gái mặc váy hồng này sau khi xuất hiện liền nói một câu chẳng những
khiến Diệp Mặc không hiểu, đến những người còn lại nghe thấy cũng không hiểu
chút nào.
Diệp Mặc cũng không có chút chấn động nào chằm chằm nhìn người con gái mặc váy
hồng trước mặt này nói:
– Cô là ai?
Chỉ là một Tiên đế sơ kỳ, hắn cũng không coi ra gì. Hắn ngược lại lại có chút
kỳ quái với cách ăn mặc của người con gái này. Người con gái này mặc váy tiên
màu hồng phấn, trước ngực còn kéo thấp xuống, lộ ra nửa phần, còn chân thì lại
không đi gì, đồng thời cũng là chân trần, bàn chân nhỏ trắng bóc khiến người
ta có chút hoa mắt.
– Tôi chính là đạo lữ của Nạp Minh kia đã bị anh giết chết, ồ, đó cũng là
chuyện rất lâu trước đó rồi. Hôm nay tôi tiện đường đi ra Hồng Vũ tiên thành,
nghe anh nói không có hứng cưỡng gian tôi, trong lòng tôi lập tức có chút thất
vọng…
Nói xong, Tiên đế mặc váy hồng này cúi thấp đầu xuống, biểu lộ ảm đạm, cứ
giống như thật vậy.
Diệp Mặc cũng lười chẳng thèm nói chuyện, sát ý lập tức cũng đã tràn ra, trải
qua trận chiến cùng với Táp Không đại đế, hắn cũng càng hiểu hơn về sát thế.
Tiên đế váy hồng ngay lập tức liền cảm nhận được sát ý của Diệp Mặc, sắc mặt
cô lập tức thay đổi, sau đó cô liền biết Diệp Mặc thoạt nhìn giống như Tiên đế
sơ kỳ như cô, nhưng mười người như mình cộng lại, cũng chưa chắc đã là đối thủ
của người này.
– Đại ca, tôi không có ác ý. Anh giúp tôi giết tên súc sinh Nạp Minh, trong
lòng tôi cũng vô cùng cảm kích. Người này nếu như không phải ỷ có người chống
lưng giúp gã, tôi sớm đã giết gã rồi. Hơn nữa sau khi tôi rời khỏi tên súc
sinh này, gã căn bản cũng không có đạo lữ, cho nên tôi biết lão vu cáo hãm hại
anh.
Khi nói lời này, sắc mặt cô làm gì có nửa phần ảm đạm?
Lời này của Tiên đế váy hồng khiến Diệp Mặc có chút nghi ngờ, lời nói của
người con gái này rõ ràng là nói giúp hắn, chẳng lẽ cô còn có lai lịch gì
chăng? Đến Táp Không đại đế cũng không sợ? Lời này của cô chắc chắn đã đắc tội
với Táp Không đại đế rồi.
– Tiểu muội là Đồng Nhiễm Nhiễm, phong hào Quy Hải, là người của Tương Tư
cung của Nam Dư Tiên thành, đại ca nếu như quang lâm Tương Tư cung của tôi,
tiểu muội chắc chắn sẽ nhiệt liệt hoan nghênh đón tiếp
Đồng Nhiễm Nhiễm dường như biết Diệp Mặc muốn tái chiến với Táp Không đại đế,
nói xong cũng rất lanh trí, mau chóng đứng sang một bên.
Cô vốn dĩ là chân trần, Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến lời nói của cô.
– Diệp tông chủ, chuyện này là quản sự Nạp Minh châm ngòi ly gián, bây giờ
Nạp Minh cũng đã bị anh giết chết rồi. Diệp tông chủ cũng là người hiểu
chuyện, mọi người ai lui một bước, tôi nghĩ chuyện này như vậy chấm dứt được
rồi.
Vị Phong Tiên đế cũng nhìn ra Táp Không đại đế cũng không muốn tiếp tục đánh
với Diệp Mặc nữa, dứt khoát chủ động đứng ra, làm một người tốt.
Táp Không khi bắt đầu muốn giết chết ba người Bắc Vi, khiến Diệp Mặc vô cùng
tức giận. Nhưng Diệp Mặc cũng biết Táp Không đại đế lúc này thần thức cũng đã
khôi phục gần như hoàn toàn rồi, mặc dù Ngũ Lôi Thương Sát khiến thân thể của
lão bị trọng thương, còn chưa khôi phục, bản thân hắn bị sát khí chữ Hoàng
của đối phương ăn mòn, bây giờ cũng có vết thương trên người. Nơi này là địa
bàn của Táp Không, tiếp tục đánh nhau, hắn cũng không có lợi gì.
Với cường thế của Táp Không, trong tình huống nhiều người vây xem như này, bản
thân mình muốn lão bồi thường, thì chỉ có thể lại đánh nhau lần nữa. Huống chi
hắn bây giờ cũng không lỗ vốn, đập phá bảng tên của phủ Táp Không còn khiến
thức hải của Táp Không bị thương, thậm chí còn lấy được một gốc Tân Phân Niên
Hoa từ vường Tiên hoa của Táp Không, hắn cũng đã rất hài lòng rồi.
Ba mũi Tuyệt Tiên đó là con át chủ bài của Diệp Mặc, không đến bước sống chết
trước mắt, thì hắn cũng sẽ không tùy ý bắn ra. Phần lớn mọi người biết Diệp
Mặc có một mũi tên, nhưng lại có rất ít người biết hắn đã có ba mũi tên rồi.
– Hôm nay tôi chính là nể mặt của Phùng Độ La Hán, không tính toán với ông.
Táp Không, lần sau nếu như tôi phát hiện ông mạo phạm đến tôi, tôi chắc chắn
sẽ giết chết ông.
Táp Không muốn thể diện, thì Diệp Mặc lại không cho lão thể diện.
Sắc mặt Táp Không đại đế ngược lại lại bình tĩnh trở lại, chỉ có điều lạnh
lùng cười nói:
– Đầy tớ thì chỉ biết đánh lén mà thôi, bổn đế cũng có một câu muốn cảnh cáo
anh, đừng để rơi vào tay của bổn đế.
Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến Táp Không đại đế, chỉ nói với Phùng
Độ La Hán:
– Phùng Độ huynh, tôi phải quay về rồi, có thời gian thì đến Mặc Nguyệt Tiên
tông của tôi uống rượu nhé.
– Ha ha, đại hòa thượng nhất định sẽ qua.
Phùng Độ La Hán cười ha hả, cực kỳ sung sướng.
Đồng Nhiễm Nhiễm thấy Diệp Mặc xong chuyện, mau chóng lại lần nữa khách khí
chào hỏi:
– Diệp đại ca, không biết có thể nể mặt đến Tương Tư cung của tôi một chuyến
không? Cung chủ của Tương Tư cung tôi cũng đã ngưỡng mộ Diệp đại ca rất lâu
rồi.
Diệp Mặc không biết Tương Tư cung này là đế tông như nào, nhưng chỉ dựa vào
màn diễn xuất của Đồng Nhiễm Nhiễm này, hắn cũng không muốn có liên quan gì
đến Tương Tư cung đó. Bây giờ Đồng Nhiễm Nhiễm hỏi đến, hắn dứt khoát cự tuyệt
nói:
– Cám ơn quý cung chủ. Diệp mỗ có chuyện phải làm, hôm nay không đến được,
sau này có cơ hội nói sau.
– Được, vậy Nhiễm Nhiễm và cung chủ sẽ đợi Diệp đại ca có thời gian đại giá
quang lâm.
Đồng Nhiễm Nhiễm lại cười ha hả, không ngờ lại quay người hành lễ với Diệp
Mặc. Diệp Mặc thuận miệng chối từ, bị cô cho là sau này sẽ đến thật.
Thấy Diệp Mặc dẫn theo mấy người lên Thời Không Toa rời đi, những Tiên nhân
đứng xem xung quanh ai nấy đều ngoác mồm kinh ngạc.
Tên Diệp tông chủ này quả thực rất cừ, là một Tiên đế sơ kỳ, liền đập phủ của
Táp Không đại đế, hơn nữa còn giám giết quản sự Nạp Minh Tiên tôn trước mặt
Táp Không đại đế lão, còn Táp Không đại đế lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối
phương rời đi.
Không ai sẽ cho rằng đây là Táp Không đại đế rộng lượng. Cái này chẳng liên
quan gì đến rộng lượng hào phóng, Táp Không đại đế tuyệt đối không phaỉ rộng
lượng, mà là kiêng kị.
Càng khiến cho người ta giật mình chính là, Tương Tư cung không ngờ lại đến
mời Diệp Mặc, còn Diệp Mặc lại một tiếng từ chối.
…
Diệp Mặc và những người còn lại lập tức đến truyền tống trận của Thanh Vi
thiên, lập tức mới rời khỏi Thanh Vi Thiên.
– Úc sư tỷ, cô biết Tương Tư cung có lai lịch như nào không?
Cho đến khi mấy người đến Thường Dung thiên, Diệp Mặc lúc này mới hỏi Úc Kim
Hương.
Úc Kim Hương gật đầu nói:
– Tôi biết, đó là một môn phái cực kỳ thần bí, chỉ đứng sau Băng Thần cung.
Nghe nói Tương Tư cung chỉ có một Tiên đế, chính là cung chủ. Tôi chưa từng
nghe nói Tương Tư cung từng đổi cung chủ, tu vi của vị cung chủ đó cực cao, ra
tay vô cùng lợi hại. Nhưng trong Tiên giới bất kỳ môn phái nào mở đại sự gì,
trước giờ cũng chưa từng mời được cô ta.
Diệp Mặc lập tức nói:
– Tương Tư cung chắc chắn không chỉ có một Tiên đế, Đồng Nhiễm Nhiễm hôm nay
đến đây chính là một Tiên đế, cô nói tiếp đi.
Tu vi của Úc Kim Hương còn chưa khôi phục, không nhìn ra được tu vi của Đồng
Nhiễm Nhiễm, Diệp Mặc thì lại có thể nhìn ra.
Úc Kim Hương tiếp tục nói:
– Đệ tử trong Tương Tư cung nam nữ đều có, người trong đó cũng rất cổ quái.
Nữ đệ tử trong đó chỉ cần nhắm trúng một người đàn ông, liền vô cùng phóng
đãng, cho dù là giao phối bên đường cũng không biết nhục. Nam đệ tử chỉ cần
nhắm trúng một người con gái nào đó, cho dù đuổi đến chân trời góc biển, cũng
phải tóm được đối phương. Nhưng nếu như người của Tương Tư cung không nhìn
trúng đối phương, cho dù đối phương có thích người của Tương Tư cung như nào
đi nữa, thì người ta cũng sẽ không thèm để ý đến tí nmặt mũi nào của người
đó. Đối với người không nhắm trúng, đệ tử của Tương Tư cung thà rằng tự sát,
cũng không muốn có nửa phần thỏa hiệp nào.
– Đúng là một tông môn biến thái.
Đường Bắc Vi khinh thường nói.
Diệp Mặc sau khi hiểu ra mặt cực đoan của Tương Tư cung, lại càng không muốn
có chút liên quan gì đến Tương Tư cung, trực tiếp nói với Vô Ảnh:
– Vô Ảnh, mày điều khiển Thời Không Toa bay thẳng đến Lộng Nguyệt Tiên sơn.
Đến Thường Dung Thiên, Diệp Mặc muốn tiện thể xem Kế Khôn đã quay về hay chưa,
nếu như còn chưa về, thì hắn từ Thường Dung thiên tực tiếp đến Trung thiên
vực, từ Trung thiên vực đi vào Hạ thiên vực.
Một ngày sau, mấy người Diệp Mặc nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của Lộng
Nguyệt Tiên sơn. Kế Khôn vẫn chưa về, Diệp Mặc chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi
Thường Dung thiên, lại để cho Vô Ảnh điều khiển Tiên thuyền tiến vào Hư Không
thiên vực.
Hắn lại gọi Tiên tử tên Linh Tú vào trong phòng trong khoang thuyền, tất cả
mọi người đều biết rõ Diệp Mặc dẫn Tiên tử này theo chắc chắn là có chuyện
quan trọng. Bây giờ Diệp Mặc một mình tìm Linh Tú, cũng không ai có ý đến hỏi.