Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1908: Ai muốn tìm Tiên Đế báo thù?


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1906: Ai muốn tìm Tiên Đế báo thù?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Khoan đã…

Diệp Mặc đến đây chưa được bao lâu, lần này đã là lần thứ ba hắn nghe được hai
chữ này rồi. Diệp Mặc cũng không nói gì, Vô Ảnh cũng tự giác ngừng lại. Vô Ảnh
biết rõ, tên này vừa đến, thì tạm thời mình không thể nào xơi được cái tên
Tiên Vương kia.

– Hiên Phong tiền bối…

Tường Cơ Tiên Tôn của Cửu Phạm Tiên Trì thấy người này tới, thì đã sớm đi ra
rồi khom người chào hỏi.

Người tới chính là Hiên Phong Tiên Đế của Ma Hoan tông. Y tới chậm một chút,
còn bộ phận đệ tử của Ma Hoan tông thì hôm nay mới tới Trát Khuê Tiên thành,
cho nên hiển nhiên là còn chưa biết chuyện của Diệp Mặc. Hiện taị y thấy Diệp
Mặc dung túng cho Tiên sủng xơi tái đệ tử bản môn, thì lập tức tiến lên ngăn
cản.

Hiên Phong Tiên Đế chỉ chào hỏi đơn giản cùng với Tường Cơ Tiên Tôn, sau đó
liền ôm quyền nói với Diệp Mặc:

– Diệp tông chủ, vì sao vô duyên vô cớ muốn dung túng Tiên sủng giết hại đệ
tử của ta?

Diệp Mặc mỉa mai:

– Vô duyên vô cớ sao? Con mắt nào của ngươi thấy việc ta làm là vô duyên vô
cớ? Vô Ảnh, là chuyện gì đã xảy ra, nói cho lão già kia nghe một chút, có phải
mày vô duyên vô cớ mà gây chuyện không?

Thực tế thì Diệp Mặc đã sớm thấy Hiên Phong Tiên Đế đi tới rồi. Nếu như lão
này còn tiếp tục đứng nhìn, thì hắn sẽ thật sự cho Vô Ảnh xơi hết hai tên kia.
Đối với Ma Hoan tông, thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí. Nhưng hiện tại lão
này đã đến, thì hắn cũng không muốn xé rách lớp da mặt mỏng giữa đôi bên.

Hiên Phong tới mà không trực tiếp động thủ, ngược lại lại khách khí ôm quyền
với Diệp Mặc đã khiến cho Tường Cơ Tiên Tôn vô cùng chấn kinh rồi. Mà Diệp Mặc
lại hiên ngang gọi một Tiên Đế là “Lão già kia”, đây quả thực là điều khiến
cho cô kinh ngạc tới mức miệng cũng không ngậm lại được. Càng khiến cho cô
khiếp sợ chính là khi Hiên Phong Tiên Đế nghe thấy cách xưng hô của Diệp Mặc,
thì rõ ràng cũng không tức giận, mà vẫn hoàn toàn bình thường. (.

Sau khi Vô Ảnh nghe được lời nói của Diệp Mặc, thi liền nói với vẻ ủy khuất:

– Lão đại, khi đó em cùng với Bắc Vi đang nói chuyện phiếm, kể một ít chuyện
thú vị, thì tên Tiên Vương kia ỷ vào tu vi của mình, đầu tiên là khi dễ em,
sau đó lại muốn bắt em đi, khiến cho em bị dọa sợ mà cắn loạn, không cẩn thận
cắn mất của y một cánh tay. Nếu như không phải là lão đại tới sớm, thì em cùng
Bắc Vi đã sớm bị hai tên này đánh chết rồi…

Đường Bắc Vi ngơ ngác nhìn Vô Ảnh. Cô cuối cùng cũng biết được thế nào mới gọi
là vô sỉ rồi. Mới vừa rồi cái tên Lô Tuyệt tới bắt Vô Ảnh thì là thật, nhưng
từ đầu tới cuối Vô Ảnh đều cực kỳ hưng phấn mà cắn người, nào có nửa phần bị
hù dọa cùng khi dễ tới mức cắn lung tung chứ? Con Tiên sủng này, anh của mình
từ đâu mà tìm được vậy, tại sao lại có thể có một cái mặt hàng cực phẩm như
thế này?

Lô Tuyệt cùng tên Tiên Tôn kia cũng ngây dại. Đối với Vô Ảnh mà nói thì Lô
Tuyệt cũng không thấy kỳ quái gì. Vì sự vô sỉ của Vô Ảnh y đã từng được thấy
qua. Ngày trước ở trong Tiểu Thiên Vực, vì muốn phá vỡ cái trận pháp thứ hai
thì Vô Ảnh đã từng giả vờ rằng nó bị đau bụng. Nhưng khiến cho y trở nên
nghệch ra không hiểu nổi, đó là Hiên

Phong Tiên Đế là lão tổ của tông môn, vậy mà lại phải khách khí đối với một
tên Tiên Vương như Diệp Mặc.

– Có phải thế hay không?

Hiên Phong Tiên Đế sầm mặt lại. Trong lòng của y rất hận Diệp Mặc, nhưng đồng
thời cũng rất tức giận tên Lô Tuyệt kia. Hai tên này bị mù sao? Tới gây sự với
ai không tới, lại đi gây sự với tên Diệp Mặc này?

– Tổ sư, bởi vì con Long Mã này chính là con Long Mã đã từng xuất hiện ở Tiểu
Thiên Vực lần trước, cho nên…

Lời Lô Tuyệt còn chưa nói hết, thì Hiên Phong Tiên Đế đã hừ lạnh một tiếng:

– Cho nên người liền cho rằng người khác mắt đều mù rồi, chỉ một mình ngươi
nhìn thấy Long Mã thôi sao?

Lô Tuyệt chỉ là khi thấy được Vô Ảnh thì liền kinh ngạc, liền tới bắt nó,
nhưng sau khi bị Vô Ảnh cắn mất một cánh tay, thì càng tức giận tới cực điểm.
Hiện tại thì y đã tỉnh táo lại, lập tức đã hiểu được rõ mọi chuyện. Nhiều
người như vậy đều đã nhìn thấy con Long Mã này, nhưng y thực sự là chưa thấy
ai có hành động gì cả.

Lúc này thì nội tâm của U Hư Tiên Tôn cũng trầm xuống, âm thầm cảm thấy may
mắn. May mắn là y đã kịp thời thông báo, không chủ động ra tay. Nếu không thì
vấn đề này đã khó có thể thu dọn được rồi. Chỉ là y không nghĩ ra được chỗ dựa
sau lưng Diệp Mặc là ai, thậm chí ngay cả Hiên Phong lão tổ của tông môn cũng
phải kiêng kỵ.

Sau khi Hiên Phong Tiên Đế quát mắng tên Lô Tuyệt, thì lại lần nữa ôm quyền
nói với Diệp Mặc:

– Diệp tông chủ, lần này là do đệ tử của môn hạ ta chủ động khiêu khích, ta
cảm thấy thật áy náy…

Không đợi Hiên Phong Tiên Đế nói hết lời, thì Diệp Mặc đã biết ý của đối
phương rồi. Hắn lập tức khoát tay:

– Ta muốn Tiên linh thảo cấp chín.

Hiện tại Tiên Đế của Ma Hoan tông đã ra mặt, thì cho dù là mình không sợ y,
nhưng ở nơi này mà giết một Tiên Vương đệ tử hạch tâm cũng là việc vô lý. Cho
nên sau khi Hiên Phong Tiên Đế ra mặt, thì Vô Ảnh cũng không còn cơ hội được
ăn nữa rồi.

Nếu đã không ăn được, thì không bằng chiếm chút chỗ tốt.

Lô Tuyệt lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Sự tức giận căm phẫn của y lúc
này đã sớm biến mất khỏi đầu rồi. Khi y nghe được Diệp Mặc nói, thì liền nhanh
chóng khom người:

– Lô Tuyệt nếu như lấy được Tiên linh thảo cấp chín trong “Bí cảnh”, thì nhất
định sẽ giao lại toàn bộ cho Diệp tông chủ.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

– Ta cũng không cần ngươi giao ra toàn bộ. Giao cho ta bảy phần Tiên linh
thảo cấp chín là được rồi, tự ngươi hãy giữ lại ba phần. Nhưng nếu như ta phát
hiện ra Tiên linh thảo cấp chín của ngươi so với phần lớn mọi người đều ít
hơn, thì đừng trách ta không khách khí.

Diệp Mặc đương nhiên không phải là tốt bụng nên để lại cho Lô Tuyệt ba phần.
Hắn biết rõ nếu như không chừa chút nào cho Lô Tuyệt, thì đó căn bản là việc
không thực tế. Lô Tuyệt bây giờ đã rất sợ hắn rồi, nhưng sau khi đi vào “Bí
cảnh” thì toàn bộ Tiên linh thảo của y đều phải mất hết, thì y đâu còn tâm tư
gì đi thu thập Tiên linh thảo nữa? Chỉ có chừa lại cho y một phần, thì y mới
có tâm tư ra sức tìm kiếm Tiên linh thảo mà thôi.

– Vâng, tôi nhất định sẽ làm được.

Lô Tuyệt hiển nhiên là hiểu được ý của Diệp Mặc, cho nên nhanh chóng đáp lời.

Sự việc đã được đàm phán xong, xem ra cũng là thuận lợi. Hiên Phong tiên đế
lập tức đưa Lô Tuyệt cùng với U Hư Tiên Tôn rời đi. Y thật sự là không muốn
nói nhiều cùng Diệp Mặc, vì Diệp Mặc khiến cho y cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Hoa Như Tuyết cùng Hoa Dục Tuyết ở rất xa nhìn về phía Diệp Mặc bên này, im
lặng không nói. Hoa Như Tuyết tới sớm hơn một chút, cho nên biết rõ chuyện mà
Diệp Mặc làm gần đây. Cô càng hiểu là việc nghĩ cách tìm Diệp Mặc báo thù đã
khó có thể làm được rồi, thậm chí là vĩnh viễn cũng không thể nào thực hiện
được.

Thấy Hiên Phong Tiên Đế cụp đuôi mang theo hai tên đệ tử rời khỏi, thậm chí
việc cánh tay của tên Lô Tuyệt kia bị mất cũng không nói tới. Tường Cơ Tiên
Tôn lúc này đang ngây người nhìn Diệp Mặc, một hồi lâu cô mới nghi hoặc mà
hỏi:

– Diệp Mặc, vì sao Hiên Phong Tiên Đế lại sợ cậu?

– Thôi đi bà chị ơi, loại vấn đề này mà cũng phải hỏi sao? Đương nhiên là y
sợ lão đại giết y rồi.

Vô Ảnh ở một bên khinh thường nói, hiển nhiên là cho rằng vấn đề mà Tường Cơ
Tiên Tôn hỏi quá ngốc rồi. Đối mặt với việc liên quan tới mạng nhỏ của mình,
thì ai mà không sợ chứ? Ngay cả một Long Mã thần võ như nó, mà còn sợ bị lão
đại nướng lên ăn nữa là.

– Giết y sao?

Tường Cơ Tiên Tôn càng lúc càng hồ đồ. Diệp Mặc là một Tiên Vương, làm thế nào
để giết một Tiên Đế đây? Hơn nữa đằng sau vị Tiên Đế kia còn là cả một Đế
tông?

Ngược lại, đối với việc Diệp Mặc là một tông chủ, thì cô đã sớm không thấy kỳ
lạ rồi. Bởi vì cô đã sớm từ trong miệng của Y Y mà biết được, Diệp Mặc chính
là tông chủ của một Tiên tông.

Diệp Mặc không để ý tới Tường Cơ Tiên Tôn, tiếp tục đi về phía tông môn của Vô
Già Âm Hà.

Thấy Diệp Mặc thật sự làm như những gì hắn nói, tới gây sự với Vô Hồi Tiên Đế,
thì Tường Cơ Tiên Tôn cảm giác đầu óc càng ngày càng mơ hồ. Cô lập tức theo
bản năng mà đi sau Diệp Mặc.

Vô Hồi Tiên Đế đã sớm nhìn thấy Lô Tuyệt của Ma Hoan tông đi gây sự với Vô
Ảnh, và y cũng giống như những người khác, đều cố ý im lặng không nói gì chính
là vì muốn Ma Hoan tông cùng với Diệp Mặc xung đột. Chỉ là không ngờ Hiên
Phong Tiên Đế kịp thời trở về, khiến cho việc xung đột còn chưa xẩy ra được,
cho nên y cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Nhưng y lập tức cũng cảm giác được không đúng. Bời vì Diệp Mặc lại lần nữa đi
về phía nà lập tức nhíu mày, bởi vì vừa rồi đâu phải chỉ một mình y không đi
nhắc nhở mấy tên đệ tử của Ma Hoan tông, vì cái gì mà Diệp Mặc lại cứ tìm tới
y để gây khó dễ vậy?

– Diệp tông chủ, không biết còn có chuyện gì nữa vậy?

Vô Hồi Tiên Đế thấy Diệp Mặc tới, thì liền tùy ý ôm quyền rồi lạnh lùng nói
một câu. Tuy mặt ngoài của y lạnh như băng, nhưng trong lòng của y thì đã tâm
thần bất định rồi. Y biết rõ Diệp Mặc là một tên điên, sinh tử của một Tiên Đế
trong mắt của hắn căn bản không tính là cái gì cả. Có lẽ chỉ có mấy Đại Đế mới
có thể chế trụ được hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác, cả mấy tên Đại Đế kia
đến giờ vẫn chưa thấy một ai xuất hiện cả.

– Tang Kỳ đã trở lại chưa?

Diệp Mặc căn bản là không muốn quanh co, trực tiếp hỏi luôn.

Vô Hồi Tiên Đế không ngờ là Diệp Mặc lần này lại trực tiếp hỏi về lão tổ của
Vô Già Âm Hà như vậy. Bất quá y thấy sau lưng Diệp Mặc là một Tiên Tôn của Cửu
Phạm Tiên Trì, thì lập tức đã hiểu được ý của Diệp Mặc, cho nên liền chính sắc
nói:

– Lão tổ chưa trở về, ta cũng không biết được chuyện của lão tổ.

– Hừ, Vô Già Âm Hà của ngươi quyết tâm đối nghịch cùng với ta phải không?
Giam giữ Tiểu Vận, sau đó còn truy sát sư phụ của bằng hữu ta, hẳn là cho rằng
Diệp Mặc ta thật sự không dám diệt Vô Già Âm Hà sao?

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Tất cả mọi người xung quanh nghe thấy thì lập tức
trở nên yên tĩnh. Hiên Phong Tiên Đế thì càng cảm thấy sảng khoái. Ở trong mắt
y thì Diệp Mặc đã hoàn toàn là một con chó điên. Để cho Vô Già Âm Hà đối
nghịch cùng với Diệp Mặc thì đó là việc tốt nhất.

Người xung quanh khiếp sợ, đó là vì Diệp Mặc thuận miệng đã nói là muốn tiêu
diệt hẳn một cái Tiên tông. Đó chính là điều tối kỵ trong các điều tối kỵ đấy,
huống chi đây còn là một Đế tông có tới bốn vị Tiên Đế.

Diệp Mặc đương nhiên biết rõ đây là điều tối kỵ, nhưng hắn căn bản là không
thèm để ý. Thù hận giữa Vô Già Âm Hà và hắn căn bản là Ma Hoan tông không thể
so sánh được. Nếu như nói hắn cùng Ma Hoan tông thực sự không có đại thù gì,
thì hắn và Vô Già Âm Hà lại là đại thù địch chân chính rồi.

Vô Anh lão tổ của Vô Già Âm Hà bắt giam Mục Tiểu Vận, mà Vô Hoa lão tổ lại
khiến cho sư phụ của Y Y bị thương nặng, thậm chí còn truy sát theo. Điều này
đã sớm khiến cho hắn khó chịu rồi. Dù sao tương lai hắn khẳng định là sẽ giết
Vô Anh, cho nên hắn biết rõ, chỉ cần Vô Anh chết, như vậy nhất định là hắn và
Vô Già Âm Hà sẽ kết thành tử thù. Hiện tại thù cũ còn chưa kết thúc, thì thù
mới đã lại tới rồi. Lúc này hắn sao có thể nhịn được nữa.

Dù sao sớm muộn gì cũng kết thù, mà với tu vi hiện tại, thì hắn cũng không cần
phải tiếp tục nhịn xuống. Huống chi, hiện tại tu vi của hắn đã không còn bị
đình trệ nữa rồi.

Vô Hồi Tiên Đế nghe Diệp Mặc nói xong, thì sắc mặt lập tức đại biến. Y hừ lạnh
một tiếng rồi nói:

– Vô Già Âm Hà ta lập phái đã vài vạn năm, cũng không phải là ai nói diệt
liền có thể tiêu diệt được. Huống chi Diệp tông chủ cũng là tông chủ của một
phái, chẳng lẽ không biết diệt môn phái người khác chính là điều tối kỵ sao?

– Ồ, vậy tên Vô Anh kia khi bắt Tiểu Vận về, sao lại không biết rằng đó là
điều tối kỵ?

Diệp Mặc mỉa mai.

Vô Hồi Tiên Đế biết rõ Diệp Mặc là loại người không theo lẽ thường, cho nên
sau khi nói với Diệp Mặc một câu, thì liền bình tĩnh lại:

– Diệp tông chủ, Vô Hoa lão tổ đúng là lão tổ của Vô Già Âm Hà ta, nhưng lão
tổ cùng với Vô Anh lão tổ tới bây giờ cũng chưa bao giờ quản về sự tình của Vô
Già Âm Hà cả. Vô Già Âm Hà ta luôn là do ta cùng với Vô Vực sư huynh quản lý.
Oan có đầu, nợ có chủ, cho nên Diệp tông chủ nếu như trực tiếp tìm hai vị lão
tổ của môn hạ báo thù, thì Vô Già Âm Hà ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ điều
gì mà không phục.

– Ai muốn tìm hai vị Tiên Đế lão tổ của Vô Già Âm Hà báo thù?

Theo giọng nói truyền tới, một đạo thân ảnh liền hạ xuống.

Sau khi đạo thân ảnh này hạ xuống, thì không khí xung quanh lập tức trở nên
yên tĩnh. Ánh mắt của Diệp Mặc khẽ nhíu một cái, vì người vừa tới hắn cũng
biết. Có thể nói người này chính là người có uy vọng nhất trong mắt tất cả mọi
người ở đây. Vị Phong Tiên Đế, đây chính là một Tiên Đế đã có được tôn hiệu
Đại Đế.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.