Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1778: Vào Tiểu Thiên vực như thế nào


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1776: Vào Tiểu Thiên vực như thế nào

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Nhưng khiến cho Diệp Mặc phiền não là, hắn căn bản không biết nên đi vào như
thế nào. Trộm ngọc bài nghĩ cũng đừng nghĩ đến, bây giờ mỗi một tấm ngọc bài
đều vô cùng quý giá, bất kỳ môn phái nào cũng sẽ không buông lỏng trông chừng
ngọc bài. Cho dù là người như Sở Di, cũng đều sẽ tự giác đưa ngọc bài ra ngoài
từ lâu rồi, sẽ không giữ lại trên người để tự tìm cái chết.

Huống chi cho dù là hắn trộm được ngọc bài, cũng không thể đi vào, một ngàn
một trăm người, mỗi người đều có lai lịch, nếu như là tông môn còn dễ nói một
chút, mình đơn độc một người đi đâu tìm kiếm lai lịch? Lỡ như bị tiên đế Táp
Không phát hiện không đúng, thì hắn không phải là đi phát tài, mà là đi tìm
cái chết đấy.

Diệp Mặc có chút buồn phiền trở lại chỗ ở, cho dù là hắn có quá nhiều bí mật,
cũng không nghĩ ra làm như thế nào để có thể tiến vào tiểu Thiên vực.

Diệp Mặc rất muốn tìm Kế Khôn bàn bạc một chút, nhưng hắn cũng biết, Kế Khôn
bây giờ khẳng định là được bảo vệ nghiêm mật rồi.

Một ngày sau, Diệp Mặc đã không có ý định tiếp tục ngồi trơ như vậy nữa, tiếp
tục như vậy cũng không nghĩ ra được biện pháp. Đang lúc hắn định ra ngoài đi
dạo, cấm chế ở cửa bỗng dao động

Diệp Mặc mở cấm chế ra, nhìn chằm chằm tiên nữ áo tím che mặt ở cửa kinh ngạc
hỏi:

– Thánh nữ Mịch Vân, bây giờ sao cô có thể ra được?

Trước tiên Mịch Vân tiến vào căn phòng của Diệp Mặc, sau đó giúp Diệp Mặc đánh
cấm chế lên, nói:

– Tôi vì sao không thể đi ra? Phiêu Miểu Tiên Trì lần này đạt được hai tấm
ngọc bài, tôi lại không mang ngọc bài theo trên người, ai dám động đến Phiêu
Miểu Tiên Trì tôi chứ?

Diệp Mặc nghĩ cũng phải, Phiêu Miểu Tiên Trì là đế tông, có hậu thuẫn như vậy,
ngọc bài chắc chắn sẽ không để trên người rồi, đây hoàn toàn không giống với
người không có hậu thuẫn như Sở Di.

– Không biết thánh nữ Mịch Vân tới tìm tôi có chuyện gì? Tiên Tôn tiền bối
của Phiêu Miểu Tiên Trì đều đang có mặt ở đây, cô tiếp tục xuất hiện ở chỗ này
của tôi …

Lời nói của Diệp Mặc mặc dù có chút che dấu, nhưng thánh nữ Mịch Vân đã sớm
hiểu ra. Trên tiên thuyền, Phiêu Miểu Tiên Trì các cô không có Tiên Tôn trưởng
bối nào ở đó cả. Mà ở đây thì có Tiên Tôn trưởng bối, Mịch Vân là một thánh nữ
một mình xuất hiện ở trong phòng của một người đàn ông, chắc chắn sẽ ảnh hưởng
không tốt.

Thánh nữ Mịch Vân mỉm cười nói:

– Bởi vì có vài người tố cáo, cho nên chuyện tôi tìm anh trên tiên thuyền, sư
phụ tôi cũng biết. Tôi bây giờ dứt khoát sòng phẳng gọn gàng một chút, không
cần phải sợ hãi rụt rè. Đúng rồi, sư phụ tôi xem ra còn cảm thấy rất hứng thú
với anh nữa, không biết anh có hứng thú đi gặp sư phụ tôi hay không?

Diệp Mặc trong lòng cả kinh. Sư phụ của thánh nữ Mịch Vân muốn gặp hắn làm gì?
Sư phụ của thánh nữ Mịch Vân ít nhất là tu vi Tiên Tôn chứ? Hắn nào dám một
mình đi gặp một Tiên Tôn?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc vội vàng khoát tay nói:

– Tôi đây buông tuồng đã quen, nhìn thấy tiền bối sẽ rất vô lễ, tôi thấy
không đi gặp thì hơn.

Mịch Vân hình như biết rõ Diệp Mặc không muốn đi gặp sư phụ của cô, lơ đễnh
nói:

– Diệp Sư Huynh, sau khi tôi tu luyện công pháp ẩn dấu mà anh cho kia, mới
biết mình là ếch ngồi đáy giếng ah. Vậy mà lại có công pháp kỳ diệu như thế.
Đoán chừng đã đến tiên cấp đỉnh cao ấy chứ?

Diệp Mặc sầm mặt lại, Mịch Vân đây là có ý gì?

Mịch Vân làm như không có trông thấy sắc mặt của Diệp Mặc, một mình nói:

– Đúng rồi, Diệp Sư Huynh, tôi nghe nói tiên thành Hồng vũ đêm nay có một Đại
hội đấu giá cực lớn. Anh có biết lúc trước trên tiên thuyền, vị Tiên Tôn i bán
ra ụ đá ngũ hành kia không? Nghe nói y lại tham gia Đại hội đấu giá lần này

Diệp Mặc trong lòng nhất thời kinh hãi, Thánh nữ Mịch Vân nói những lời này là
có ý gì? Chẳng lẽ cô đã nhìn ra mình có hứng thú với cái ụ đá kia? Nhưng
trước kia ở trên tiên thuyền khi hắn hỏi thăm về ụ đá, cũng không để lộ ra
chút tin tức nào mà?

Hơn nữa, Tiên Tôn kia dám ngang nhiên đấu giá ụ đá ngũ hành ở tiên thành
Hồng Vũ, y không muốn sống chăng? Ụ đá Ngũ hành tại Hạ Thiên Vực có lẽ chỉ
là một món đồ quý giá mà thôi, nhưng ở nơi như tiên thành Hồng vũ này, nhiều
tiên đế như vậy. Tiên đế nào mà không biết ụ đá ngũ hành có dính dáng đến
Thế Giới Hỗn Độn?

Diệp Mặc sẽ không tin một Tiên Tôn ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu, nếu
như y nhìn thấu còn dám làm như thế. Điều đó đã nói rõ người này sẽ không
sợ tiên đế, y tuyệt đối không phải là một Tiên Tôn đơn giản như vậy.

– Tôi muốn đi Đại hội đấu giá xem sao, anh có muốn đi không? Nếu như anh đồng
ý, chúng ta cùng đi.

Mịch Vân bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc, lại hỏi một câu.

Diệp Mặc không biết Mịch Vân có ý gì, nhưng hắn lập tức lắc đầu nói:

– Tôi không có được tư cách đi tiểu Thiên vực, ngày mai tôi định rời khỏi nơi
này. Còn chuyện đi Đại hội đấu giá, tôi không có hứng thú, cũng không muốn đi
cho lắm.

Khi Diệp Mặc nghe thấy Mịch Vân một lần nữa lại nhắc tới ụ đá trước mặt
mình, thậm chí sư phụ của Mịch Vân cũng muốn gặp mình, đã hạ quyết tâm, một
khi Mịch Vân rời đi, hắn lập tức đi đưa tin cho Kế Khôn, rồi lập tức đi ngay,
nơi này tuyệt đối không phải là nơi có thể ở lâu.

Thánh nữ Mịch Vân trầm mặc một lúc lâu sau, mới lên tiếng:

– Tôi còn tưởng rằng anh có hứng thú với cái ụ đá ngũ hành kia, xem ra tôi
nghĩ sai rồi. Nhưng tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, người bán ra cái
ụ đá ngũ hành kia cho dù là tiên đế, cũng không thể lấy đồ thật ra bán đâu.
Ụ đá Ngũ hành kia trăm phần trăm là giả, người lấy ụ đá ngũ hành ra cũng
biết rõ người khác có thể nghĩ tới điểm này. Nhưng người này tuyệt đối to
gan lớn mật, mục đích của y chính là muốn khiến cho tất cả mọi người biết rõ
đồ thật ở trên người y.

– Vì sao?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu, nhưng sau khi hỏi xong, hắn liền hiểu rõ
là chuyện gì xảy ra.

– Sư phụ tôi nói, người này rất có thể đã là sắp chứng đạo Bán Thánh, y có
thể là bức thiết cần chứng đạo. Nếu như toàn bộ ụ đá ngũ hành tề tựu đầy
đủ, cho dù là không có Thế Giới Hỗn Độn, chỉ cần có một Thế Giới Chân Linh, y
cũng có thể thông qua ngũ hành mà chứng đạo. Chứng đạo bằng Ngũ hành so với
chứng đạo thông qua cách thức khác mà nói, đơn giản hơn rất nhiều.

Mịch Vân giải thích.

Diệp Mặc giật mình, sư phụ của Mịch Vân hiểu rõ điểm này, các tiên đế còn lại
tuyệt đối cũng sẽ hiểu rõ điểm này. Trừ phi là có tiên đế ngại mạng mình dài,
nếu không không ai lại dám đi tìm người bán ra ụ đá ngũ hành để câu cá này.
Một khi có kẻ tìm được người này, người này tuyệt đối sẽ cho rằng ụ đá còn
lại ở trên người kẻ tìm sẽ liều mạng để cướp đoạt về. Cho nên kẻ trên người
không có ụ đá, chẳng những sẽ không đi tìm y, ngược lại còn có thể tỏ ra
không có chút hứng thú nào đối với ụ đá. Kẻ có ụ đá, chính vì biết rõ sự
lợi hại của y, cũng có khả năng sẽ đi ám toán y hoặc là chú ý tới y.

Ví dụ như mình, cho dù là biết rõ ụ đá kia bây giờ không thể chiếm được,
nhưng sau khi nghe được tin tức này, cũng có khả năng sẽ đi hiện trường nhìn
xem. Nói không chừng mình chỉ cần xem xét, cũng sẽ bị người nọ nhìn chằm chằm
vào.

Hiểu rõ điểm này rồi, bây giờ Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không đi tìm người nọ,
cũng không thể óc bã đậu mà đi ám toán y. Cho dù là tướng mạo của đối phương,
hắn cũng không muốn biết. Ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa có năng lực đi ám toán
một người có thể là Bán Thánh này.

– Nghe nói trong lần Đại hội đấu giá này còn có một cái thần khí hạ phẩm, và
một cái bán thần khí.

Lời nói của Thánh nữ Mịch Vân khiến cho Diệp Mặc càng cẩn thận, hắn đã có được
một lò đan là thần khí hạ phẩm, Hoa Như Tuyết kia không biết có thể là đã nhìn
ra hay không. Nếu như Hoa Như Tuyết biết lò đan mình lấy được là thần khí, hơn
nữa mình giết tiên vương của tông môn cô tôi, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua
ình đâu. Nhưng Diệp Mặc tin tưởng, Hoa Như Tuyết kia biết rõ lò đan kia không
tệ, chắc cũng không ngờ đó là một thần khí hạ phẩm.

Xem ra phải nhanh chóng đi thôi, không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Trông thấy dáng vẻ của Diệp Mặc, Thánh nữ Mịch Vân đã biết Diệp Mặc hẳn là
càng muốn đi rồi, cô mím môi bỗng nhiên nói:

– Diệp Sư Huynh, nếu như tôi có thể dẫn anh tiến vào Tiểu Thiên vực, anh …

– Cái gì?

Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, dưới mí mắt của mấy tiên đế mà mang mình tiến vào
tiểu Thiên vực?

– Cô nói cô có thể dẫn tôi tiến vào tiểu Thiên vực?

Kinh ngạc qua đi, Diệp Mặc bình tĩnh lại.

– Đúng vậy, tôi đúng là có thể dẫn anh tiến vào tiểu Thiên vực.

Thánh nữ Mịch Vân tỉnh táo nói.

Diệp Mặc ôn hòa hỏi:

– Trước tiên không nói tới chuyện cô có thể dẫn tôi tiến vào tiểu Thiên vực
hay không, bây giờ hỏi tôi và cô không thân chẳng quen, cô tại sao phải giúp
tôi?

– Nếu như tôi nói tôi đột nhiên thích anh, sau đó muốn giúp anh, anh sẽ tin
sao?

Thánh nữ Mịch Vân lạnh nhạt nói.

Diệp Mặc mỉm cười,

– Không tin.

Thánh nữ Mịch Vân cũng không để bụng, ngược lại lấy cái ngọc giản lần trước
Diệp Mặc cho cô kia ra lật tới lật lui nhìn nhìn nói:

– Lần trước anh nói công pháp ẩn dấu anh cho tôi và cái anh dùng có chút khác
biệt, tôi muốn …

Thấy Thánh nữ Mịch Vân nhìn mình, Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói:

– Cho nên cô muốn công pháp ẩn dấu của tôi?

– Phải, kỳ thật tôi cũng không biết công pháp ẩn dấu của anh dùng có phải là
lợi hại hơn hay không, nhưng tôi thật sự cần một công pháp ẩn dấu lợi hại như
vậy, dù không được làm thánh nữ, trả giá tất cả tôi cũng sẽ không tiếc.

Thánh nữ Mịch Vân nhìn chằm chằm Diệp Mặc kiên định nói.

Diệp Mặc đoán chừng việc cô gái này muốn làm cần có công pháp ẩn dấu khẳng
định không nhỏ, nhưng chuyện đó và hắn không có quan hệ gì, hắn nghĩ nếu như
Thánh nữ Mịch Vân thật sự có cách dẫn hắn vào tiểu Thiên vực, hắn đưa công
pháp ẩn dấu ra, cũng không phải là không thể được.

– Tôi còn biết anh có một công pháp luyện thể không tệ…

– Vậy cô không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ không đồng ý.

Thánh nữ Mịch Vân còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp Mặc cắt ngang.

– Nói thử xem cô có cách gì có thể dẫn tôi tiến vào tiểu Thiên vực.

Diệp Mặc không đồng ý ngay lời của Thánh nữ Mịch Vân, hắn rất muốn biết Thánh
nữ Mịch Vân dùng cách gì đưa hắn vào tiểu Thiên vực.

– Tôi có một tiểu thế giới …

Thánh nữ Mịch Vân nói chỉ có mấy chữ, Diệp Mặc liền thất vọng lắc đầu, nếu có
một tiểu thế giới đã nghĩ là có thể mang mình tiến vào tiểu Thiên vực, Thánh
nữ Mịch Vân này cũng hơi bị ngây thơ rồi.

Tiểu thế giới, thế giới chân linh và thế giới hỗn độn hoàn toàn không giống
nhau, thế giới hỗn độn có thể bị ẩn giấu vào chỗ sâu nhất trong thức hải, chỉ
cần thần thức của người khác không quấy vào chỗ sâu nhất trong thức hải của
anh, thì không thể phát giác được. Nhưng tiểu thế giới và thế giới chân linh
lại không như vậy, tối đa chỉ có thể luyện hóa thành các loại như vòng đeo tay
hoặc là nhẫn đeo trên người, loại thế giới như thế này muốn giấu diếm thần
thức của tiên đế, quả thực chính là giả thuyết ngu ngốc.

Thánh nữ Mịch Vân trông thấy ánh mắt thất vọng của Diệp Mặc, hình như biết rõ
ý nghĩ của hắn, nói tiếp:

– Tôi đem tiểu thế giới đeo trước ngực, tiên đế cho dù là phát giác ra, cũng
sẽ không bảo tôi lấy ra đâu. Hơn nữa dùng tiểu thế giới dẫn anh tiến vào tiểu
Thiên vực, tôi nghĩ cũng sẽ không phải chỉ có một mình tôi. Tiên đế Táp Không
đại nhân há có thể không nghĩ đến? Bọn họ không nói ra trước, đó chính là đã
sớm chấp nhận rồi. Cho dù lỡ như thất bại, tôi lại để anh đi ra, anh cũng sẽ
không tổn thất cái gì, lúc trước tiên đế Táp Không cũng không nói gì, thì có
nghĩa là sẽ không trách phạt.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, sẽ không tổn thất cái gì? Một khi mình từ bên
trong tiểu thế giới của Thánh nữ Mịch Vân đi ra, mấy tiên đế trước tiên sẽ sử
dụng thần thức xem xét hắn.

– Hơn nữa, tiểu thế giới của tôi còn chưa từng luyện hóa qua …

Những lời này của Thánh nữ Mịch Vân, khiến cho Diệp Mặc trong đầu bỗng nhiên
có một tia chớp xẹt qua, hắn đột nhiên nhớ tới một biện pháp gian lận.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.