Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1690: Có người khó chịu.


– Tôi đứng thứ nhất?

Từ Ki sững người chằm chằm nhìn vào tên người đứng thứ nhất trên
bia Vấn Đạo ngân, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, gã làm sao có
thể là người đứng thứ nhất được?

Nhưng tên người đứng đầu được viết rất rõ ràng trên đó, người đứng
đầu là Từ Ki, người của Tông Phiêu Thiên.

– Chúc mừng anh, Từ sư huynh.

Tử Vũ tiên tử khóe miệng có chút đắng chát, nói về xếp hạng trên
Huyền bản thì cô còn cao hơn Từ Ki rất nhiều, nhưng Từ Ki lại lấy
được hạng nhất, cô đến Top 30 cũng không lấy được.

Từ Ki vẫn còn sững sờ lúc này mới tỉnh lại, gã bỗng nhiên lẩm
bẩm nói:

– Tôi hiểu rồi, hóa ra là như vậy.

Gã theo bản năng liếc nhìn Diệp Mặc, lại phát hiện Diệp Mặc cũng không
nhìn gã. Lúc này gã cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Mặc lại bảo
gã đừng tham gia vòng thi thứ ba nữa, hóa ra vị trí đầu bảng của
gã là do Diệp Mặc cho gã.

Mạc Ảnh rốt cục nghịch thiên đến mức nào? Không ngờ lại có thể
biết mình lấy được thứ nhất, nói cách khác vị trí thứ nhất của
vòng thứ hai này nếu như Diệp Mặc muốn có được, thì căn bản cũng
không có chút khó khăn gì.

Từ Ki cố kìm chế sự kích động trong lòng cùng suy nghĩ muốn tìm
Diệp Mặc nói chuyện lại, lúc này gã cũng hiểu, thành tích của đối
phương sau này mình mãi mãi cũng không đuổi kịp được. Có thể kết
giao với người bạn như này, cũng là cơ duyên của Từ Ki gã.

Từ Ki thầm thở dài, gã quyết định nghe theo Diệp Mặc, từ bỏ vòng thi
thứ ba. Gã tin vào sự phán đoán của Diệp Mặc, bảo gã từ bỏ vòng
thi thứ ba chắc chắn là có nguyên nhân của nó. Tất cả mọi người
đều biết người đứng đầu vòng thi thứ hai là Từ Ki gã, chỉ có bản
thân gã mới biết, người đứng đầu vòng thi thứ hai này là Huyền Tiên
trung kỳ Mạc Ảnh kia.

– Người đứng thứ hai là Quan Phi Kiếm của Nguyễn Nhạc Thiên vực.

Người đứng thứ hai trên bia Vấn Đạo ngân cuối cùng cũng xuất hiện,
lần này không nằm ngoài dự liệu của mọi người, là Quan Phi Kiếm
của Nguyễn Nhạc Thiên.

Ba vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên miệng không thể ngậm lại còn đang
nhận những lời chúc mừng từ những người khác, Tiên vương Hách Dịch
của Nguyễn Nhạc Thiên sắc mặt lại càng âm trầm. Người đứng đầu
không ngờ lại do Tông Phiêu Thiên lấy đi rồi, đây còn là trong tình
huống ông ra tay đối phó với Mạc Ảnh.

– Người đứng thứ ba là Lãnh Thanh Sam, Khổng Thăng thiên vực.

– Người đứng thứ tư là Tần Vô Nhận của Hoàng Già Thiên vực.

– Người đứng thứ năm là Mạc Ảnh của Tông Phiêu Thiên vực.

– Ha ha, Tông Phiêu Thiên khá lắm, Hoàng Minh tôi khâm phục.

Sau khi cái tên Tần Vô Nhận đứng thứ tư được đọc ra, Hoàng Minh Tiên
vương cười ha hả, rõ ràng là vì Hoàng Già Thiên vực lại có một
suất nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ. Đồng thời cũng thầm khâm phục
Tông Phiêu Thiên lại có được hai suất nữa.

Còn Tiên vương Hách Dịch lại phát hiện ra trong Top 5 không ngờ chỉ
có một cái tên của Nguyễn Nhạc Thiên, sắc mặt cũng đã âm trầm đến
đáng sợ rồi. Cái này không đơn giản liên quan đến danh sách Thiên Tiên
của Nguyễn Nhạc Thiên tiến vào Vấn Đạo các, hơn nữa còn liên quan
đến bản thân ông.

Ông bây giờ là Tiên vương hậu kỳ, nếu như có thể vào trong Vấn Đạo
các vấn đạo một lần, thì rất có thể lĩnh ngộ được chân lý thăng
cấp Tiên Tôn, cho dù không thể tiến đến Tiên tôn, đến Tiên vương hậu
kỳ cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau vòng thi thứ nhất và thứ hai
này, hai suất Tiên vương duy nhất lại bị Tông Phiêu Thiên lấy đi rồi,
Nguyễn Nhạc Thiên của ông không ngờ lại không lấy được suất nào.

– Cái này tuyệt đối là ăn gian, nếu không Tông Phiêu Thiên làm sao có
thể lấy được hai lần hạng nhất? Quan Phi Kiếm tôi không phục.

Bạch Y Tiên Quan Phi Kiếm cuối cùng cũng không chịu được rống lên. Hai
vòng thi đấu gã đều đứng thứ hai, điều này khiến gã tức nôn máu.
Vòng thi thứ nhất còn có thể nói là do tiểu đội liên lụy, còn
vòng thi thứ hai lại dựa vào năng lực cá nhân, không ngờ gã còn
đứng thứ hai.

Vòng thứ hai thì coi như xong, Nguyễn Nhạc Thiên không ngờ chỉ có một
mình gã lọt vào Top 5, không chỉ như vậy, người đứng đầu và người
đứng thứ năm không ngờ đều là người của Tông Phiêu Thiên.

Diệp Mặc nghe thấy vậy trong lòng cười khẩy, ăn gian? Người ăn gian
thực sự chính là lão già Tiên vương Hách Dịch của Nguyễn Nhạc Thiên
kia. Cho dù hắn không giúp Từ Ki ăn gian, bản thân hắn cũng đứng thứ
nhất, tên Quan Phi Kiếm này không ngờ lại còn mặt mũi nói ăn gian.
Nếu như là ăn gian thật, bản thân mình hoàn toàn có thể khiến cho
Quan Phi Kiếm lùi xuống thứ năm. Trên thực tế, gã chỉ đứng ngay sau
Từ Ki mà thôi.

Từ Ki trong lòng cũng cười khẩy, gã biết xếp hạng thứ nhất của
mình là do ăn gian mà có. Nhưng gã cũng hiểu, cho dù Diệp Mặc không
giúp gã, vị trí thứ nhất cũng sẽ không rơi vào tay Quan Phi Kiếm,
mà cũng là của Tông Phiêu Thiên.

– Ăn gian? Ha ha…

Hoàng Minh Tiên vương bỗng nhiên cười ha hả, trong này y có vị trí cao
nhất. Y muốn cười lớn, thực sự cũng không có ai dám nói gì y .

– Nguyễn Nhạc Thiên là đội chủ nhà, số người thi đấu cũng nhiều
gấp đôi những thiên vực khác, hạng mục so tài, cũng là do Nguyễn
Nhạc Thiên đưa ra, cửa Vấn Đạo này lại là đồ của Nguyễn Nhạc Thiên.
Sau vòng thi thứ nhất, Nguyễn Nhạc Thiên trực tiếp quyết định hoãn
vòng thi thứ hai lại ba ngày, Hoàng Minh tôi cũng rất muốn biết trong
chuyện này là ai đang ăn gian.

Hoàng Minh Tiên vương sau khi cười lớn, giọng nói đột nhiên trở nên
lạnh lùng.

Mấy chục vị Tiên vương ở đây cũng biết, Hoàng Minh Tiên vương cũng
rất không hài lòng với thái độ tự ý lùi lại thời gian thi đấu
vòng thứ hai của Nguyễn Nhạc Thiên rồi, bây giờ chỉ là mượn Quan Phi
Kiếm mà nói, đem bất mãn của mình phát tác ra mà thôi.

– Quan Phi Kiếm, không được nói bậy. Giải thi đấu lần này hoàn toàn
công bằng, sao lại nói là ăn gian? Nếu như còn nói lời hồ đồ, sẽ
trực tiếp tước đi tư cách thi đấu vòng thứ ba.

Một vị Tiên vương khác của Nguyễn Nhạc Thiên biết bí ẩn bên trong,
vội vàng đứng ra trách mắng Quan Phi Kiếm.

Nếu nói ăn gian, cũng là Nguyễn Nhạc Thiên ăn gian. Hoãn thời gian thi
đấu lại ba ngày, có ý là muốn tên Mạc Ảnh của Tông Phiêu Thiên ra
mặt, giáo huấn cho hắn một trận, tốt nhất là đánh tên Mạc Ảnh kia
đến nỗi không tham gia thi đấu vòng sau thì càng tốt, thậm chí không
thể tiến vào Vấn Đạo các thì càng tốt hơn.

Trong tình huống này, người đứng đầu, chắc chắn là vênh váo tự
đắc, muốn xuất hiện khoe khoang một phen.

Chỉ có điều mấy vị Tiên vương của Nguyễn Nhạc Thiên không ngờ, sau
vòng thi đấu tiên thí sinh của Tông Phiêu Thiên lại cẩn thận đến vậy,
đến Tiên tức lâu cũng không ra ngoài, người ta không ra khỏi Tiên tức
lâu, thì cũng không thể lao vào chỗ ở của người ta giáo huấn được?

Trong Tiên tức lâu còn có Tiên vương của Tông Phiêu Thiên, một khi Huyền
Tiên của Nguyễn Nhạc Thiên dám đến khiêu chiến Tiên vương, người ta sẽ
tiêu diệt anh ngay lập tức. Cho dù tiêu diệt rồi, Tiên vương của
Nguyễn Nhạc Thiên cũng không tìm được cớ mà nói chuyện.

Huống chi bên trong bia Vấn Đạo, Tiên vương Hách Dịch lưu lại một dấu
tích thần thức, Tiên vương của Nguyễn Nhạc Thiên đều biết, chỉ có
điều không nói mà thôi.

Bạch Y Tiên Quan Phi Kiếm bị Tiên vương cảnh cáo, cũng không dám nói
người khác ăn gian gì nữa, nhưng gã vẫn chằm chằm nhìn Diệp Mặc và
Từ Ki lạnh lùng nói:

– Vòng thi thứ ba là đối đầu đánh nhau, chỉ hi vọng Tông Phiêu Thiên
anh vẫn còn bản lãnh đạt được vị trí thứ nhất

– Nguyễn Nhạc Thiên thật ngang ngược, người khác lấy được hạng nhất
thì lại nói là ăn gian, các anh có được hai người đứng thứ hai, thì
lại là đương nhiên? Chẹp chẹp. Hơn nữa Nguyễn Nhạc Thiên các anh bây
giờ đã biết vòng thi thứ ba là đối đầu đánh nhau rồi, chúng tôi
thì vẫn chưa biết tí nào đâu đấy. Quả nhiên tin tức nhanh nhạy, lợi
hại, lợi hại…

Một Huyền Tiên mặc quần áo của Khổng Thăng Thiên vực chép miệng, châm
chọc nói. Rõ ràng là nhìn không thuận mắt tên Quan Phi Kiếm vênh
váo. Câu cuối cùng lại càng trực tiếp nói Nguyễn Nhạc Thiên ăn gian,
chỉ có điều không nói rõ ra mà thôi.

– Anh là người ở đâu?

Trong câu nói của Quan Phi Kiếm, sát khí tên người cũng lập tức dâng
lên, giống như một đường đao vô hình vậy, chém thẳng đến tên Huyền
Tiên của Không Thăng Thiên kia.

– Tiên Lỗ Thăng Thiên Trang Cữu, tôi không phục có người không ưa người
khác mạnh hơn mình, anh thì thế nào?

Tên Huyền Tiên này sau khi nói xong, khí thế trên người cũng tăng vọt,
muốn chặn lại đường đao vô hình của Quan Phi Kiếm kia. Nhưng tu vi của
gã rõ ràng không bằng Quan Phi Kiếm, chỉ trong nháy mắt giao thủ,
sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

Lãnh Thanh Sam bỗng nhiên tiến đến, giơ tay lên, đường đao vô hình kia
liền biến mất. Sau đó gã lạnh lùng nói:

– Anh Quan, vòng thi thứ ba còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ anh không đợi
nổi nữa rồi sao?

– Hừ.

Quan Phi Kiếm hừ lạnh một tiếng nói:

– Tốt nhất anh đừng gặp tôi ở vòng thi thứ ba, nếu không anh sẽ hối
hận hai đời đấy.

Trang Cữu mặc dù thực lực không bằng Quan Phi Kiếm, tính tình cũng
không kém cạnh gì Quan Phi Kiếm, bây giờ Quan Phi Kiếm nói vậy, gã
đồng thời cười khẩy nói:

– Nghe lời nói của anh, tôi còn tưởng rằng anh đều đứng thứ nhất
cả hai vòng đấy, đúng là đồ không biết xấu hổ.

Quan Phi Kiếm sắc mặt tức giận tái nhợt, nhưng cũng không ra tay.

Vòng thi thứ ba còn chưa bắt đầu, mùi thuốc súng cũng nồng đến cực
điểm.

Diệp Mặc không ngờ tên Trang Cữu này lại vì Tông Phiêu Thiên bênh vực
kẻ yếu suýt chút nữa thì đánh nhau với Quan Phi Kiếm, nếu đem so
sánh, tên Mang Dũng kia của Tông Phiêu Thiên quả thực kém quá xa.

Từ Ki lại là một người biết nói chuyện, gã chủ động đứng ra ôm
quyền nói với Trang Cữu:

– Cám ơn anh Trang nói thẳng, tôi không cần đoán, cũng biết người
đứng đầu vòng thi thứ ba, cũng không đến lượt gã đâu.

– Ha ha, anh Từ nói đúng lắm.

Trang Cữu cười ha hả, rõ ràng cũng rất hài lòng với câu nói của
Từ Cơ. Gã ra mặt giúp đỡ, nếu như Tông Phiêu Thiên không lên tiếng,
thì trong lòng gã chắc chắn sẽ không thoải mái.

Đối diện với lời mỉa mai của hai người, Quan Phi Kiếm không ngờ lại
nhịn được, nhưng sát cơ trên người gã cũng đã càng lúc càng ác
liệt hơn rồi, thậm chí còn có chút tràn ra ngoài, rõ ràng gã định
giết người rồi. Muốn giết người đương nhiên phải đến vòng thi thứ
ba, một số người nhìn đến đây, trong lòng cũng hiểu, vòng thứ ba
chính là một vòng thi đẫm máu.

Sau khi xích mích nhỏ trôi qua, tên từ người đứng thứ sáu đến thứ
mười cũng được báo ra.

– Người đứng thứ sáu tên Trương Cuồng của Nguyễn Nhạc Thiên.

Diệp Mặc đoán chừng tên Trương Cuồng này chính là tên Huyền Tiên râu
xồm áp sát ngay phía sau Quan Phi Kiếm lúc trước, vốn dĩ y hẳn là
thứ ba, nhưng khi bắt đầu khi mình cho rằng Tiên vương Hách Dịch hạ
thủ với hắn, cũng hạ thủ với Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam rồi,
cho nên giúp Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam một tay, kết quả lại
khiến tên Trương Cuồng này từ thứ ba rớt xuống thứ sáu.

Mặc dù là vậy, Diệp Mặc cũng không có chút áy náy gì, tốt nhất là
để Nguyễn Nhạc Thiên một suất cũng không có, trong lòng hắn mới
thoải mái được.

Từ Ki lại nói nhỏ bên tai Diệp Mặc:

– Tên Trương Cuồng này là nhân vật đứng thứ hai trong Thiên Tiên bảng
của Nguyễn Nhạc Thiên, chỉ sau Quan Phi Kiếm.

Diệp Mặc gật đầu, xem ra tên Trương Cuồng này mới là người có tính
khí táo bạo, nhưng y từ đầu tới cuối đều biểu hiện rất tỉnh táo,
cho dù biết được mình đứng thứ sáu, nhưng cũng thản nhiên, không có
chút thất vọng gì cả.

Diệp Mặc thầm nghĩ, không thể nhìn người mà bắt hình dong được.

– Người đứng thứ bảy là Ninh Huân Nhiên của Nguyễn Nhạc Thiên.

– Người đứng thứ tám là Nhan Huyên Lãnh của Nguyễn Nhạc Thiên.

– Người đứng thứ chín là Phó Lăng Thiên của Nguyễn Nhạc Thiên.

Diệp Mặc nhìn mà chẳng buồn nói gì, Nguyễn Nhạc Thiên quả thực
cường hãn, đến bảy người đều là người của Nguyễn Nhạc Thiên.

– Người đứng thứ mười là Phong Táp Nguyệt của Đoan Tĩnh Thiên vực.

– Người đứng thứ mười một là Vũ Uyển Linh của Giang Do Thiên vực.

– Người đứng thứ mười hai là Thiết Tông Phi của Ông Trọng Thiên vực.

– Người đứng thứ mười ba là Liêu Lăng Huyền của Hiếu Mang Thiên vực.

– Người đứng thứ mười bốn là Mạnh Thiên của Nguyễn Nhạc Thiên.

[/COLOR]

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.