Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1577: Sát thủ Tinh Vực.


Diệp Mặc cũng sững sờ nhìn tên tu sĩ kia rơi xuống, thần thức của hắn cũng
không quét được bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì.

Trong này không có khe nứt không gian, cũng không có không gian đao gió, một
tên tu sĩ làm sao có thể vô duyên vô cớ lại mất mạng được? Hơn nữa quá trình
mất mạng lại dầm dề máu me thế kia nữa?

– Vô Ảnh Kiêu…

Một gã tu sĩ Huyền Tiên kinh hãi kêu lên.

– Cái gì là Vô Ảnh Kiêu?

Một gã tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi.

Tên tu sĩ Huyền Tiên kia ngưng trung nói:

– Vô Ảnh Kiêu là mặt người thân chim, có thể bay trong hư không, rành nhất về
ẩn giấu tu vi. Dưới cấp Đại Tiên, thần thức của bất kỳ ai cũng không quét được
đến Vô Ảnh Kiêu, tu sĩ đơn độc một khi rơi vào tầm ngắm của Vô Ảnh Kiêu, thì
chỉ có đợi chết, vì nó biết theo tung tích của người đó mà truy sát đến cùng.
Thứ này quả thực không thể coi là Tiên yêu thú được, nhưng bọn chúng còn lợi
hại gấp mấy lần Tiên yêu thú. Hơn nữa lại thích cắn nuốt nguyên thần của tu
sĩ, nguyên thần của tên tu sĩ vừa nãy chính là vị Vô Ảnh Kiêu nuốt trọn. Trong
Hỗn Độn Tinh vực, Vô Ảnh Kiêu là một trong những thứ đáng sợ nhất, cũng được
gọi là sát thủ Tinh Vực.

Vài tên tu sĩ không biết Vô Ảnh Kiêu đối mặt nhìn nhau, vừa tiến vào Hỗn Độn
Tinh vực đã gặp thứ lợi hại như này rồi, sau này sẽ thế nào đây?

Vô Ảnh Kiêu, cái tên này Diệp Mặc cũng đã thấy mấy lần, chính là được nhắc đến
trong miếng ngọc giản mà Phong Mạch Thuần đưa cho hắn. Cũng giống như những gì
tu sĩ Huyền Tiên kia nói, nhưng anh trai của Phong Mạch Thuần trong miếng ngọc
giản đó cũng nhắc tới, loại Vô Ảnh Kiêu này chỉ trong nơi sâu thẳm của Hỗn Độn
Tinh vực mới có, bây giờ hắn vừa mới tiến vào Hỗn Độn Tinh vực, làm sao đã có
thứ này được?

– Tôi nghe tiền bối nói Vô Ảnh Kiêu trong nơi sâu thẳm của Hỗn Độn Tinh vực
mới có, không biết tại sao hôm nay chúng ta vừa mới bước vào đã gặp phải thứ
này.

Tên tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ trầm giọng hỏi.

– Vậy chúng ta phải làm sao?

Một tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn lo lắng hỏi.

– Chỉ hợp thành tổ đội, sau đó cố gắng không được lạc đàn, còn nữa không được
bay, cố gắng đi bộ trên mặt đất. Vô Ảnh Kiêu thích đánh lén tu sĩ đang phi
hành. Bọn chúng cho rằng không trung chỉ có bọn chúng mới là bá chủ. Bất kỳ tu
sĩ nào phi hành đều sẽ bị Vô Ảnh Kiêu cho là phạm vào tôn nghiêm của bọn
chúng.

Lập tức có tu sĩ trả lời.

Tu sĩ kia trả lời xong, lại nhìn nhìn Diệp Mặc. Trước kia không có ai muốn
Diệp Mặc vào đội mình, nhưng bây giờ bọn họ cũng đoán ra thực lực của Diệp Mặc
vô cùng cường hãn, nếu như Diệp Mặc có thể vào đội bọn họ, vậy thì còn gì tốt
hơn.

Diệp Mặc thấy tên tu sĩ kia nhìn lén hắn, đương nhiên hiểu ý tứ của người này.
Đừng nói hắn không muốn tổ đội, cho dù hắn muốn tổ đội, cũng không thể nào hợp
tổ cùng với những người không biết trước biết sau này, lúc này cũng không
phải là lúc vạn bất đắc dĩ, huống chi vẫn còn trong thí luyện, nếu như hợp đội
rồi, làm gì gọi là thí luyện nữa?

Diệp Mặc cũng không trả lời, thần thức của hắn quét đến mảnh hư không nơi tu
sĩ vừa rồi bị rơi xuống, nơi đó cũng không có bất kỳ thứ gì, Diệp Mặc bỗng
nhiên thi triển thần thức đao.

Khi thần thức đao của Diệp Mặc bổ trúng vào mảng hư không kia, một bóng dáng
nhàn nhạt phát ra từng trận hét vang, phóng lên trời.

Hóa ra là sợ thần thức đao, Tử Đao sau lưng Diệp Mặc cùng lúc đó mang theo một
tia sáng tím.

Bịch…

Cũng giống như tên tu sĩ vừa rơi xuống kia, một tia máu tươi phun ra. Cái bóng
trên bầu trời đó giống như một ngôi sao băng rơi xuống mặt đất, phát ra âm
thanh bịch trầm muộn.

Một con Vô Ảnh Kiêu mặt người mình chim giống như con diều hâu có hai đôi cánh
rộng lớn rơi xuống mặt đất. Con chim lớn này thậm chí dài một trượng, còn hai
cánh cuả nó lại mở rộng ra giống như hai cái quạt hương bồ cực lớn.

Hơn mười tu sĩ còn chưa rời khỏi thấy Diệp Mặc không ngờ lại giết chết được Vô
Ảnh Kiêu, lập tức kinh hãi không ngừng, lúc này không ai dám nghi ngờ lai lịch
của yêu đan lang yêu kia nữa. Vô Ảnh Kiêu tung hoành Hỗn Độn Tinh vực, trước
giờ chưa ai có thể giết chết được, cho dù là người có thể nhìn thấy tướng mạo
của Vô Ảnh Kiêu cũng rất ít. Nếu như Vô Ảnh Kiêu không lợi hại như vậy, vừa
nãy Vô Ảnh Kiêu sau khi giết xong tên tu sĩ kia, cũng sẽ không lớn lối như
thế, bất động ở lại nơi này.

Hôm nay tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này lần đầu tiên gặp Vô Ảnh Kiêu, lại một đao
chém chết.

– Anh bạn thật bản lĩnh, lại có thể giết chết được Vô Ảnh Kiêu, thực ra khiến
Vọng mỗ đây vô cùng khâm phục.

Tên tu sĩ Huyền Tiên đó chính thức coi Diệp Mặc là người ngang hàng ngang lối
với mình. Con Vô Ảnh Kiêu vô duyên vô cớ xuất hiện bóng dáng, sau đó lại bị
tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này giết chết ngay tức khắc, nếu nói Vô Ảnh Kiêu xuất
hiện bóng dáng không liên quan gì đến tên tu sĩ Kim Tiên này, thì gã chắc chắn
cũng không dám tin.

Vài tên tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ sau khi thấy uy thế của Diệp Mặc, ánh mắt hướng
về phía Diệp Mặc lập tức có chút kính sợ.

Một gã tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ ngưỡng mộ nói với Diệp Mặc:

– Vị sư huynh, yêu đan của Vô Ảnh Kiêu có giá nhất, hơn nữa chủ vũ trên hai
đôi cánh của Vô Ảnh Kiêu cũng là nguyên liệu luyện khí cực phẩm, là thứ tốt
nhất để luyện chế pháp bảo phi hành.

– Cám ơn.

Những thứ này Diệp Mặc quả thực không biết, lúc trước anh trai của Phong Mạch
Thuần chỉ là nói Vô Ảnh Kiêu lợi hại, còn chuyện Vô Ảnh Kiêu đáng tiền ở chỗ
nào, thì anh ta cũng không nói. Có thể biết những thứ này căn bản cũng không
thể nào bắt được.

Diệp Mặc sau khi đi qua lấy yêu đan và hai chủ vũ của Vô Ảnh Kiêu, nói với tên
tu sĩ Kim Tiên báo cho hắn biết:

– Những thứ còn lại cho anh.

– Cám ơn tiền bối.

Tên tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ kia trong mắt lộ vẻ sung sướng, vội vàng xông lên
trước, thu lại toàn bộ Vô Ảnh Kiêu, thậm chí gọi Diệp Mặc từ sư huynh trở
thành tiền bối, có lẽ gã cho rằng, chỉ có tiền bối mới khinh thường những thứ
này.

Giá trị của Tiên yêu thú trong Hỗn độn tinh vực này chắc chắn là xa xỉ, huống
chi rất khó có thể săn được Vô Ảnh Kiêu?

– Tôi đi trước đây.

Diệp Mặc nói xong, quay người nhanh chóng biến mất trong nơi sâu thẳm của Hỗn
Độn Tinh vực.

– Thật lợi hại.

Tên tu sĩ Huyền Tiên kia nhìn theo bóng dáng của Diệp Mặc, tán thưởng một câu.

Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn đứng bên cạnh cũng gật đầu nói:

– Đúng vậy, tôi nghe nói có rất ít người có thể giết chết được Vô Ảnh Kiêu
trong Hỗn Độn Tinh vực, tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này không ngờ lại có thể làm
được, quả thực quá tài giỏi.

Tên tu sĩ Huyền Tiên kia lắc đầu nói:

– Tôi thấy hắn chưa chắc đã là tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ đâu, có thể dễ dàng giết
chết Vô Ảnh Kiêu, còn có thể ép Vô Ảnh Kiêu hiện hình, có thể là Kim Tiên sơ
kỳ đơn giản vậy sao?

Diệp Mặc lại để Tử Đao lên trên lưng, không phóng ra Thanh Nguyệt, cũng không
cưỡi Tử Đao. Trước khi chưa biết rõ làm sao có thể phát hiện Vô Ảnh Kiêu đánh
lén, hắn cũng không dám bay. Cái thứ Vô Ảnh đó hắn gặp nhiều rồi, tà linh còn
có cả ác linh trong khe nứt hư không kia nữa, đều là thứ vô hình vô ảnh. Những
thứ này lúc trước đối với hắn mà nói cũng vô cùng lợi hại, cuối cùng cũng
chẳng phải không thể che dấu dưới thần thức của hắn sao?

Một ngày sau, Diệp Mặc không tìm được bất cứ quảng trường thí luyện đáng giá
nào, cũng không tìm được bất kỳ Tiên linh thảo có giá trị nào, thậm chí đến Vô
Ảnh Kiêu cũng không nhìn thấy. Nơi này lại giống như tiểu thế giới lúc trước
Diệp Mặc phi thăng, nhưng tiểu thế giới đó còn có một mảnh hào quang chói mắt,
còn trong này lại là một mảnh hỗn độn.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa, hắn đào một động phủ, tiến vào
trong đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng trận bàn thời gian tu luyện mấy
ngày, sau đó lại chui ra.

Vốn dĩ hắn cho rằng trong Hỗn Độn Tinh vực chắc chắn đâu đâu cũng là nguy
hiểm, cho nên cũng lười chẳng thèm thay quần áo. Bây giờ xem ra hình như cũng
không có chuyện đó.

Ba ngày sau, Diệp Mặc cảm giác Tiên linh khí trong Hỗn Độn Tinh vực dường như
càng lúc càng nồng đậm hơn. Lúc này Diệp Mặc cũng đã biết rõ, trong Hỗn Độn
Tinh vực thí luyện cần phải chui vào chỗ sâu, đứng bên ngoài cũng vô dụng.

Ngày thứ tư, Diệp Mặc dừng lại trước một sơn cốc cực lớn. Hắn cảm thấy sức hút
của sơn cốc này, dường như muốn hút hắn vào trong, sau đó xé thành trăm mảnh.

– Không ngờ đến Tinh Vực phong đấu rồi?

Diệp Mặc nhìn sơn cốc có sức hút như lốc xoáy mạnh mẽ lẩm bẩm tự nói một mình,
nơi này trong miếng ngọc giản kia cũng có nhắc đến, chính là một trong những
nơi nguy hiểm nhất bên ngoài Hỗn Độn Tinh vực, Tinh Vực phong đấu. Nơi này là
một sơn cốc, ở lối vào của sơn cốc có một lực hút cực lớn, một khi tiến vào
sơn cốc rồi, thì lực hút đó sẽ trực tiếp chuyển hóa thành lực lốc xoáy.

Những tu sĩ bình thường sau khi tiến vào, sẽ bị lực lốc xoáy này trực tiếp
nghiền thành trăm mảnh. Lực lốc xoáy này cực thảm thiết, một khi không thể nào
chống cực được, sẽ trực tiếp quét da tu sĩ đi, sau đó lại từng lớp từng lớp xé
rách da thịt tu sĩ. Cho dù cuối cùng còn lại xương cốt, cũng không thể nào
thoát khỏi bị lốc xoáy này hóa thành bột phấn.

Hơn nữa lốc xoáy này lại có một đặc tính rất cổ quái, bất luận anh đứng ở nơi
nào, thì lốc xoáy này chỉ là không ngừng cuốn từng tầng lớp da thịt của anh
đi, cũng sẽ không cuốn toàn bộ thân thể của anh mang đi. Nhưng bản thân anh
cũng đừng mong nhúc nhích được, vì trọng lực nơi này cũng không phaỉ bất kỳ tu
sĩ dưới cấp Đại Tiên nào có thể chống cự được, căn bản không thể nào di chuyển
được chút nào.

Lúc này Diệp Mặc đang đứng ở lối vào của Tinh Vực phong đấu, lực hút mạnh mẽ
truyền đến, Diệp Mặc có một cảm giác như sắp bị cuốn vào trong đó vậy.

Diệp Mặc cũng không vì vậy mà rút lui, trước khi hắn tiến vào cũng sớm đã chọn
chỗ luyện thể rồi, còn trong này chính là nơi mà hắn muốn đến.

Sau khi thu hồi Tử Đao lại, Diệp Mặc chuyển tu vi luyện thể Thần cảnh trung kỳ
của mình lên cực hạn, lúc này mới chầm chậm từng bước tiến vào sơn cốc. Phong
đấu trong sơn cốc căn bản không thể dùng thần thức quét vào được, thậm chí
thần thức cũng không thể nào chạm tới trong khoảng cách ba mét.

Sau khi bước được mười bước, lực xoáy của lốc xoáy cực lớn xoay tròn đến, hộ
giáp bên ngoài thân thể của Diệp Mặc hoàn toàn bị cuốn đi hết. Diệp Mặc thầm
nghĩ, sớm biết thế này thì không thay quần áo nữa, lại tốn mất một bộ quần áo.
May mà trong Tinh Vực phong đấu, cũng không cần lo lắng ai đến cả.

Diệp Mặc sau khi bước thêm được vài bước, cảm giác xé rách kinh khủng này lập
tức lại truyền đến, lúc này hắn cũng không thể nào di động được nửa bước nữa,
chỉ có thể ngồi xếp bằng xuống, mặc Tinh Vực phong đấu điên cuồng kia xé rách
thân thể hắn.

Từng vòng lốc xoáy điên cuồng thổi vào người Diệp Mặc, công pháp luyện thể
Thần cảnh của Diệp Mặc cũng được vận chuyển toàn bộ, vừa rèn luyện thân thể
của mình, vừa vận chuyển Tam Sinh quyết, bắt đầu diễn sinh công pháp luyện
thể.

Công pháp luyện thể của Tiên giới Diệp Mặc cũng đại khái biết được chút ít,
hắn tin rằng dựa vào Tam Sinh quyết của mình diễn sinh công pháp luyện thể Tam
Thần cũng sẽ không kém hơn bất kỳ công pháp luyện thể nào.

Công pháp luyện thể sau khi tu luyện đến Tam thần cảnh cũng đã là cực hạn của
tu sĩ bình thường, còn tu sĩ Tiên giới sau khi tu luyện đến Đại tiên, cường độ
của thân thể cũng tương đương với Thần cảnh. Nhưng các loại tính bền dẻo vẫn
có tính khôi phục, so với luyện thể tu luyện Thần cảnh thành công mà nói, thì
cũng kém quá xa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.