– Cho nên trước khi rời khỏi, anh phải đem những việc tiên giới anh biết nói
cho các em nghe, để sau này chúng ta đều phi thăng, có thể hẹn gặp mặt nhau,
tiên giới và đại lục Lạc Nguyệt khác nhau, nếu không hẹn gặp mặt nhau, thì
tuyệt đối tìm không thấy đâu.
Diệp Mặc thận trọng nói.
– Anh nói đi, đợi sau khi anh rời khỏi, em sẽ đem lời của anh nói cho Ức Mặc
và Bắc Vi bọn họ.
Lạc Ảnh gật gật đầu.
Mấy tin này của Diệp Mặc cũng từ bên trong ngọc giản Sầm Kim Lĩnh tổng kết
mà ra, bằng không hắn sẽ lập tức khắc ngọc giản cho từng người rồi.
– Theo anh được biết Tiên giới tổng cộng có ba mươi ba Thiên vực, hơn nữa
trong ba mươi ba Thiên vực này còn có phân chia ra, về phần phân chia thế
nào thì anh không biết, anh nghĩ không phải theo như thực lực thì chính là
theo nồng độ của tiên linh khí mà phân chia ra, thiên chủ Lục Chính Quần của
Việt Hành Thiên Thiên vực có thù với anh, cho nên chúng ta tuyệt đối không tới
Việt Hành Thiên, mà sau khi phi thăng thậm chí không thể nói là phi thăng ở
Đại Lục Lạc Nguyệt , người khác hỏi thì nói là Tu chân giới XX (DG: Tu chân
giới của Mông Kỳ, mình quên tên nên đặt XX, ^_^)
Diệp Mặc lo lắng nhất chính là Lục Chính Quần, tên đó tu vi cuối cùng cao
thế nào, Diệp Mặc cũng không biết, chỉ biết Sầm Kim Lĩnh nói ông tu vi rất
cao, Tu chân giới XX kia là Tu chân giới của Mông Kỳ, ít nhất có thể tránh
đi một ít phiền toái.
– Vậy chúng ta nên tập hợp ở đâu?
Tô Tĩnh Văn hỏi.
Về phần nơi tập hợp, Diệp Mặc sớm đã nghĩ ra, bây giờ Tô Tĩnh Văn hỏi, hắn
lập tức nói:
– Lúc mới phi thăng, thực lực quá thấp, còn chưa có cách vượt qua thiên vực,
cho dù là truyền tống trận, phần phí đó không phải chúng ta có thể trả nổi,
cách của anh là sau khi phi thăng, có thể tự tu luyện, hoặc là tìm một môn
phái để tham gia, đến có thực lực nhất định, thì lại đến Cung Hoa Thiên tập
hợp.
Diệp Mặc sỡ dĩ nói Cung Hoa Thiên, đó là bởi vì hắn từ trong ngọc giản của Sầm
Kim Lĩnh biết được, Sầm Kim Lĩnh để lại ngọc giản cho người sau nói để cho anh
ta có sự hiểu biết với tiên giới, Cung Hoa Thiên đó nhất định cách xa với Việt
Hành Thiên, nữa nữa còn là một nơi khá an toàn, bằng không y làm sao có thể để
người đời sau của mình đi tự tìm cái chết?
– Cung Hoa Thiên? Và Việt Hành Thiên cách rất xa sao?
Lần này Tống Ánh Trúc mở miệng hỏi, cô luôn sợ mình là người phi thăng sau
cùng, tìm không được nơi ở của Diệp Mặc.
Diệp Mặc ừ một tiếng nói:
– Theo lý Cung Hoa Thiên cách Việt Hành Thiên có thể rất xa, ít nhất nơi đó
an toàn hơn, tin tức của anh từ tổ tiên của Sầm Thiên Cầm có được, tổ tiên Sầm
Thiên Cầm bởi vì là đại sư Tiên trận, kết quả bị Lục Chính Quần hạ cấm chế
bỏ ở Lạc Nguyệt Đại Lục bố trí phong ấn, sau cùng còn bị Lục Chính Quần phái
người giết, có thể biết ông và Lục Chính Quần có mối thù sâu nặng, nhất định
nơi ông chọn có thể tin cậy được.
– Đây chỉ la nơi xem xét, nếu sau khi tới Tiên giới, phát hiện Cung Hoa Thiên
khó đi hay là vốn không an toàn, chúng ta cũng phải đến Cung Hoa Thiên tập
hợp, nói chung, tu vi và an toàn của chính mình là xếp hàng đầu, cho dù
lại qua mấy vạn năm hội hợp, thì đã làm sao? Chỉ cần tu vi chúng ta cao, sẽ có
ngày hội hợp.
Nói xong Diệp Mặc lấy ra mười mấy thông tin châu mỗi người một cái, số dư hắn
đều cho Lạc Ảnh sau đó nói:
– Đây là thông tin châu anh dùng nguyên liệu cao cấp Cực Diễm Kim Tinh chế
ra, ở Đại Lục Lạc Nguyệt có thể liên lạc với nhau, hơn nữa còn có thể cảm ứng
cho nhau, ở Tiên giới khoảng cách bao nhiêu anh còn chưa biết, nhưng có cái
này dù sao cũng tốt hơn không, mỗi người một cái tiện cho chúng ta liên lạc
nhau.
Thấy mấy cô gái không nói gì nữa, trong lòng Diệp Mặc có chút buồn bã, có khi
hắn muốn ở Mặc Nguyệt thành cùng vài người trải qua cuộc sống đến già, nhưng
hắn luôn có cảm giác kêu gọi, chính là hắn phải không ngừng tu luyện, phải
không ngừng ở mức độ cao, hơn nữa hắn biết, cho dù bây giờ hắn không tu
luyện, ở lại thành Mặc Nguyệt, thời gian trôi đi cũng tự động tới Hóa Chân
Viên Mãn.
Ngoài trừ cái này, hắn còn có cảm giác nguy hiểm khác, sợ mình một mực ở lại
Đại Lục Lạc Nguyệt tu vi cũng kéo dài, như vậy cũng không được. Lục Chính
Quần có thể cho Sầm Kim Lĩnh xuống, sao biết y không thể ấy người khác xuống?
với mối thù của hắn và Lục Chính Quần, trừ phi có một bên bị giết.
Sau khi vứt bỏ những thứ ý nghĩ này, Diệp Mặc lại nói:
– Bất kể anh về khi nào, tu luyện của mọi người đến lúc phi thăng thì lập tức
phi thăng. Bởi vì anh cảm thấy cho dù mình không có tu luyện, tu vi cũng tăng
lên, anh sợ mình ngày nào đó không về thành Mặc Nguyệt kịp, thì phải phi
thăng Tiên giới rồi, về phần anh giao ọi người công pháp tu luyện, đừng lo
không có người nối nghiệp, mấy công pháp đó đều là Tam sinh quyết hợp lại mà
ra, chỉ cần việc tu luyện của mọi người đến trình độ nhất định, rất tự nhiên
sẽ lĩnh ngộ được tầng công pháp mới, cho nên nói công pháp tuyệt đối không
được tiết lộ, đến lúc đó phải nói với Ức Mặc bọn họ.
Điều này không phải lần đầu tiên Diệp Mặc nói, mấy người cũng biết công pháp
của Diệp Mặc rất quý hiếm, công pháp Tam sinh quyết diễn sinh mà ra và công
pháp Hồng Mông tạo hóa quyết mỗi tầng đều có miêu tả chi tiết, mà công pháp
Tam sinh quyết đến phía sau, hoàn toàn là theo từng người lĩnh ngộ mà tu
luyện, hai người khác nhau, tu luyện cùng một loại công pháp hệ thủy, sau cùng
lộ tuyến của pháp thuật và hành công hợp thành cũng có thể khác hẳn nhau.
Công pháp Tam sinh quyết diễn sinh không cần lo việc người nối nghiệp, nhưng
các loại pháp thuật lại phải tìm kiếm riêng, lúc trước khi ở Mặc Nguyệt chi
thành, pháp thuật mọi người tu luyện đều do Diệp Mặc tổng kết ra, sau đó sửa
lại thành ngọc giản, nhưng sau khi đến Tiên giới, Diệp Mặc tự mình cũng không
có liên quan pháp thuật, chỉ có thể mỗi người tự đi tìm.
Diệp Mặc sẽ phải rời khỏi Mặc Nguyệt, mấy người dứt khoát không tu luyện tụ
tập lại chơi với nhau một tháng, sau một tháng, Diệp Mặc lặng lẽ rời khỏi Mặc
Nguyệt, Diệp Mặc ở trong Khe nứt hư không luyện thể đến Thần cảnh, ngược lại
không ai lo lắng sự an toàn của Diệp Mặc, huống chi bọn họ còn biết, cho dù Hư
tiên áp chế tu vi của mình thấp xuống để đến Tu chân giới, cũng bị Diệp
Mặc giết.
…
Nam Cung Sơn Trang, lúc lần đầu Diệp Mặc đến, liền cảm giác ở đây có chút kỳ
lạ, mới đầu hắn còn là tông sư trận pháp chín cấp, tu vi thần thức cũng có
hạn, mà bây giờ hắn đã là tiên trận sư cấp một, thần thức so với trước đây
nâng lên vài bậc.
Hơn nữa 'Tam sinh quyết' giấu rất kỹ, Diệp Mặc lần nữa đến Nam Cung Sơn Trang,
không một ai phát hiện, sau khi đến Diệp Mặc khẳng định, Nam Cung Sơn Trang
đúng là có tiên trận cấp một, nói cách khác nếu hắn lúc trước đến thì cho dù
là hắn cũng tránh không được tai mắt của Nam Cung Sơn Trang.
Nam Cung Sơn Trang nhìn từ ngoài, không lớn lắm, sau khi Diệp Mặc đi vào trong
vườn của trận pháp, mới biết Nam Cung Sơn Trang lớn gấp mấy lần so với hắn
tưởng tượng, trước đó sỡ dĩ thấy nó không lớn không phải vì Nam Cung Sơn Trang
nhỏ, mà là vì nguyên nhân Sở Cửu Vũ ở Nam Cung Sơn Trang bố trí trận pháp.
Trong Nam Cung Sơn Trang rất yên tĩnh, chỉ lâu lâu mới nhìn thấy một vài đệ tử
của Nam Cung Sơn Trang đi qua, thần thức của Diệp Mặc đảo qua chỗ tu luyện
ngoài vườn, còn có vài phòng đơn, hắn biết ngoài vườn không có thứ hắn muốn
tìm.
Diệp Mặc vừa mới tiến vào một trận pháp ngự phòng sau vườn, một đạo thần thức
mạnh mẽ đảo qua, thần thức đó thậm chí ở tại nơi Diệp Mặc dừng lại nửa ngày,
mới biến mất.
Diệp Mặc trong lòng cũng sợ, hắn đoán thực lực của Nam Cung Sơn Trang rất lớn,
nhưng lớn đến mức độ này, hắn còn chưa nghĩ tới, tu vi thần thức vừa rồi ít
nhất là Hóa Chân tầng chín, thứ tùy tiện này chính là Hóa Chân tầng chín, đem
thực lực ẩn vào sâu như thế, Nam Cung Sơn Trang rốt cuộc muốn làm gì?
May mà hắn chỉ là tiến vào trận pháp, cũng không đem trận pháp ở đó phá đi,
nếu hắn phá đi, đạo thần thức đó tìm được hắn, hắn sẽ gặp rắc rối, lại không
muốn để ọi người đều biết thành chủ Mặc Nguyệt chi thành lén lút vào Nam Cung
Sơn Trang, việc này đối với danh tiếng của Mặc Nguyệt chi thành cũng có tổn
hại.
Diệp Mặc vốn chỉ muốn tìm Nam Cung Sơn Trang xem có thông đạo truyền tống
không, tuy hắn biết hy vọng này rất mong manh, nhưng không thử lòng hắn luôn
có chút không thoải mái, bây giờ Diệp Mặc phát hiện thực lực mạnh mẽ của Nam
Cung Sơn Trang, hắn ngược lại càng tò mò hơn, rất muốn biết Nam Cung Sơn Trang
tại sao phải lưu giữ nhiều thực lực như vậy.
Trận thần thức kia sau khi biến mất, Diệp Mặc ở sau vườn càng cẩn thận, sau
một nén nhang, hắn phát hiện sau vườn Nam Cung Sơn Trang không phải cuối cùng,
hắn ở cuối sau vườn lại thấy có ba cánh cửa, ba cánh cửa bị ngăn lại, cánh cửa
ở giữa to nhất, cánh cửa hai bên nhỏ hơn.
Bất kể là cánh cửa nào, thần thức cũng không thể vào trong, Diệp Mặc sau khi
do dự, quyết định đi vào cánh cửa ở giữa, bởi vì cánh cửa đó lớn nhất.
Đúng lúc Diệp Mặc chuẩn bị hành động, một thân hình rất nhanh vụt qua, Diệp
Mặc dừng lại, hắn nhận ra thân hình vụt bay qua này, lại là Diệp Tử Phong.
Diệp Tử Phong vẻ mặt thẫn thờ, anh ta đến sau ba cánh cửa, đi thẳng vào cửa
bên trái, Diệp Mặc lập tức biết trên người anh ta nhất định có ngọc bài hay
pháp bảo gì đó che đậy cấm chế, bằng không không thể tùy tiện vào trong thế
này.
Càng làm cho Diệp Mặc nghi ngờ chính là, lúc hắn mới nhìn thấy Diệp Tử Phong,
Diệp Tử Phong còn là tu vi Hư thần, chỉ mới vài năm ngắn ngủi, Diệp Tử Phong
đã là Ngưng Thể tầng hai rồi, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Diệp Mặc vốn muốn vào cánh cửa ở giữa thì lập tức thay đổi chủ ý, hắn đi thẳng
vào cửa bên trái, những thứ cấm chế này tuy đều là cấp chín, nhưng đối với
Tiên trận sư như hắn không là gì.
Sau khi đi vào cửa bên trái, cảnh vật xung quanh Diệp Mặc nhất thời thay đổi,
trước mắt xuất hiện một linh dược viên không thấp, trong linh dược viên chẳng
những có linh thảo cấp bốn đến cấp sáu, thì là linh thảo cấp bảy và cấp tám
cũng không ít.
Ở Tu Chân giới, linh dược viên có linh thảo cấp tám, tuyệt đối là linh dược
viên đẳng cấp, nếu đổi thành tu sĩ khác đến, nhất định sẽ khiếp sợ không thôi,
Diệp Mặc lại không cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng sợ lúc hắn rời khỏi Mặc
Nguyệt chi thành, phần lớn linh thảo đều để lại, bây giờ linh dược viên bên
trong Thế giới trang vàng của hắn, so với trước mắt còn cao cấp nhiều.
Ở vùng biên linh dược viên, là một hành lang khúc khủy, làm Diệp Mặc nhớ đến
hành lang khúc khủy trong Băng Thần cấm địa, hai hành lang y nhau.
Thân hình của Diệp Tử Phong đã biến mất, Diệp Mặc cũng không sốt ruột, hắn dọc
theo hành lang khúc khủy từ từ di chuyển, đại khái đi được mấy trăm mét, lại
một trận pháp phòng ngự cấp chín xuất hiện trước mắt.
Lần này Diệp Mặc không đi thẳng vào trận pháp, hắn có một cảm giác, một khi
hắn vào trận pháp đó, sợ hắn không cẩn thận, thì sẽ lập tức bị phát hiện.