Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, hai nữ tu từ trong tông
môn bước ra. Một nữ tu trong đó tuổi cũng đã cao sau khi thấy đám người Diệp
Mặc, lập tức hỏi tên đệ tử.
Tên đệ tử đó sau khi thấy hai nữ tu này, vội vàng khom người nói:
– Đệ tử bái kiến Mẫn trưởng lão, bái kiến Kỳ sư tỷ…
Tên đệ tử này sau khi hành lễ xong, lập tức tiếp lời nói:
– Bẩm Mẫn trưởng lão, mấy vị này nói là bạn của Biên Phượng Tháp sư huynh,
muốn đến gặp trưởng môn cũ, tôi đang giải thích ấy vị bằng hữu này.
– Ồ…
Nữ tu tên Mẫn trưởng lão kia chằm chằm nhìn đi nhìn lại đám người Diệp Mặc,
sau đó ánh mặt lại dồn về người Sầm Thiên Cầm, ôm quyền nói:
– Mấy vị đi cùng với Nhị Tháp, chắc hẳn là biết Nhị Tháp mất tích rồi?
Sầm Thiên Cầm đương nhiên không biết, nhưng Diệp Mặc cũng đã tiếp lời nói:
– Không sai, Nhị Tháp là bạn của tôi, anh ta mất tích tôi biết, Nhị Tháp còn
đang bận tu luyện chưa quay về được, tôi đúng lúc đi qua Tàng Đao tông, cũng
muốn tiện đường vào thăm.
Nữ tu một mực chưa nói gì nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ánh mắt lộ vẻ ngạc
nhiên, chỉ có điều sự ngạc nhiên đó lại biến mất ngay tức khắc.
Mẫn trưởng lão nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói:
– Hóa ra là bạn của Nhị Tháp, mời mấy vị vào trong, vừa lúc còn một tháng nữa
chính là ngày đại hỉ thiếu môn chủ chúng tôi tiếp nhận chức vị môn chủ, mấy vị
đúng lúc có thể tham gia ngày vui thiếu môn chủ chúng tôi nhận chức này.
Nói xong, Mẫn trưởng lão đó là nói với nữ tu bên cạnh:
– Di Dung, cô đi gọi Hạ trưởng lão và thiếu môn chủ cùng đến đây đón tiếp mấy
người bạn của Nhị Tháp đến, tôi dẫn mấy vị này đến phòng khách lớn của Tàng
Đao tông trước.
Nữ tu tên Di Dung theo bản năng giật mình, vội vàng nói:
– Vâng, trưởng lão.
– Di Dung, cô cũng sắp là môn chủ phu nhân rồi, đừng gọi tôi là trưởng lão
nữa, cứ gọi chị Mẫn là được rồi.
Mẫn trưởng lão đó khiển trách một câu.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra nữ tu tên Di Dung này chính là Kỳ Di Dung mà Nhị Tháp
ngày đêm mong nhớ, nhưng hắn lại cảm thấy Kỳ Di Dung này dường như không phải
là người hay thay đổi như Biên Phượng Tháp nói, hắn tin vào trực quan của
mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại tiếp lời nói:
– Vị này chắc hẳn là Kỳ tiên tử của Nhị Tháp, vì Nhị Tháp nói về cô rất
nhiều, cho nên tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Nói xong Diệp Mặc liền chuyển giọng, lại quay sang nói với Mẫn trưởng lão:
– Mẫn trưởng lão, hay là, để Kỳ tiên tử dẫn chúng tôi đến đại điện đi, có
người quen vẫn dễ nói chuyện hơn.
Trong mắt Mẫn trưởng lão có một tia tức giận xoẹt qua, nhưng ngay sau đó cô
lại mỉm cười nói:
– Cũng được, Di Dung, khách quý không được sơ suất. Nếu như để cho khách quý
không hài lòng về Tàng Đao tông chúng ta, mà lại rời đi ngay, thì đại trưởng
lão sẽ không vui đâu.
– Vâng, Mẫn trưởng lão.
Kỳ Di Dung lập tức trả lời, vẫn xưng hô là Mẫn trưởng lão, cũng không gọi là
chị Mẫn.
Mẫn trưởng lão đó dường như cũng không để ý, sau khi gật gật đầu với đám người
Diệp Mặc, lại quay người đi, đến nửa giây cũng không đợi lâu.
Kỳ Di Dung sau khi dẫn mấy người Diệp Mặc đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại
vội vàng nói:
– Mọi người đi nhanh đi, nói với Nhị Tháp, tôi không có lỗi với anh ấy, bảo
anh ấy đừng quay về đây nữa.
Sự việc quả nhiên có chút không khớp với những gì Nhị Tháp nói, Diệp Mặc nhíu
nhíu mày hỏi:
– Nhị Tháp là bạn của tôi, không làm rõ cha của Nhị Tháp chết như nào, chúng
tôi cũng sẽ không đi như vậy.
– Sao anh lại không nghe lời khuyên thật lòng thế? Đại trưởng lão của Tàng
Đao tông đã là…
Lời nói của Kỳ Di Dung bị một trận cười ha hả lớn chặn lại, một bóng người
nhanh chóng từ xa tiến lại gần, trong nháy mắt đã đến trước mặt đám người.
– Di Dung, khách quý đến rồi tại sao lại không mau mau dẫn đến đại điện, lạnh
nhạt với khách như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì đâu.
Người đó sau khi đến, trách mắng Kỳ Di Dung một câu trước, sau đó lại quay
người giơ tay ra nói với đám người Diệp Mặc:
– Mời mấy vị bằng hữu, bạn của Nhị Tháp, chính là bạn của Tàng Đao tông tôi.
Diệp Mặc bắt đầu cảm giác có chút bất thường, tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu này
đến mặc dù khách khí, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không chịu được cái không
khí hoan nghênh chào đón này. Liên tưởng đến những lời mà Kỳ Di Dung nói, hắn
liền ẩn giấu tu vi của mình đi.