Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1481: Thiên Vị cô đơn


Cô lập tức nhìn thấy trên đường mà Diệp Mặc đi qua, thì vầng Thái Dương mầu
tím trên đỉnh đầu của Diệp Mặc liền bắn ra vô số quang mang mầu tím, nhưng
quang mang này giống như những mồi lửa, biến từng đàn từng đàn Phệ Linh Trùng
hóa thành tro bụi. Thần thức của Đỗ Tú Dĩnh vẫn luôn bám theo sau lưng Diệp
Mặc, rất nhanh cô đã phát hiện ra vầng Thái Dương trên đầu của Diệp Mặc cũng
không hề thu nhỏ phạm vi lại, mà còn khuếch tán ra lớn hơn trước.

Vầng Thái Dương mầu tìm chiếu xạ từ phạm vi hơn mười dặm, lúc này thậm chí đã
đạt tới cả trăm dặm rồi, còn sắc mặt tái nhợt của Diệp Mặc đã chuyển sang mầu
đỏ. Trong lòng Đỗ Tú Dĩnh lúc này vô cùng căng thẳng, cô biết rằng Diệp Mặc đã
bị thương rất nặng rồi. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu vì sao Diệp Mặc lại phải
khuếch đại phạm vi của vầng Thái Dương mầu tím lên rồi, đó là vì đám Phệ Linh
Trùng kia đã cảm thấy có điều không đúng, nên có một phần Phệ Linh Trùng đã
bắt đầu muốn chạy trốn rồi.

Đáng tiếc là tốc độ của Diệp Mặc thì càng lúc càng nhanh, nhiệt độ Cửu Dương
thiên hỏa của hắn lại càng lúc càng cao hơn. Chỉ trong thời gian chưa tới hai
nén hương, thì trên bầu trời đầy rẫy Phệ Linh Trùng đã sáng chói lên, sau đó
tiêu tán thành tro bụi.

Khi Diệp Mặc chạy xung quanh phạm vi ngàn dặm của Băng Kiếm Môn một vòng, thì
tới lúc hắn trở lại 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' đã không thể chịu đựng nổi nữa
mà rơi xuống.

Vầng Thái Dương mầu tím cũng nhanh chóng rút nhỏ lại sau đó rơi xuống trên
đỉnh đầu của Diệp Mặc rồi biến mất. Còn lúc này trên bầu trời Băng Kiếm Môn
chỉ còn lại chưa tới một vạn con Phệ Linh Trùng. Ngần này Phệ Linh Trùng đã
không còn khả năng uy hiếp tới một tông môn nữa, thậm chí chỉ cần một vài tu
sĩ có tu vi ột chút, cũng đã có thể giết hết đám Phệ Linh Trùng còn lại này
rồi.

Đỗ Tú Dĩnh cũng không suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng khống chế 'Ô vân trùy –
Thanh Nguyệt' chậm rãi hạ xuống chỗ Diệp Mặc, bắt đầu trợ giúp hộ pháp cho
Diệp Mặc.

Trong lòng cô lúc này rất là khẩn trương, vì cô biết cho dù là lúc này sẽ
không có ai đến gây bất lợi với Diệp Mặc, thì cô vẫn vô cùng lo lắng. Cô theo
Diệp Mặc từ Hợp Hoan Tông tới đây, tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc một đường âm
thầm trợ giúp cho Nam An Châu như thế nào.

Nếu như không có Diệp Mặc, thì đừng nói tới đám Phệ Linh Trùng này, mà ngay cả
đám Sa Hồn Thú trước cũng đã có thể nuốt trọn cái Nam An Châu này rồi. Cho nên
khi Đỗ Tú Dĩnh thấy Diệp Mặc lúc này không có bất kỳ năng lực phản kháng nào,
thì cô vô cùng lo lắng.

Mà đôi khi càng lo lắng thì càng có chuyện. Hầu hết Phệ Linh Trùng ở Băng Kiếm
Môn đã bị Diệp Mặc tiêu diệt, nhiều nhất chỉ còn khoảng hơn vạn con Phệ Linh
Trùng mà thôi. Dựa theo lý mà nói, thì hơn vạn con Phệ Linh Trùng còn lại này
hẳn là phải sợ hãi mà sớm cao bay xa chạy rồi, nhưng thực tế thì hơn vạn con
Phệ Linh Trùng này trái lại còn không hề bay đi, mà còn tụ tập lại một chỗ.

Khi mà Đỗ Tú Dĩnh không biết là có chuyện gì xảy ra, thì chợt nghe thấy một
tiếng thét bén nhọn truyền tới. Lần này thì cô đã thấy rõ, đó là một con Phệ
Linh Trùng lớn nhất đang phát ra từng đợt âm thanh chói tai đó.

Toàn thân con Phệ Linh Trùng này lớn hơn gấp mười lần những con Phệ Linh Trùng
khác, hơn nữa nó còn có một thân mầu đỏ. Con Phệ Linh Trùng màu đỏ này sau khi
thét lên một tiếng, thì liền trực tiếp xông thẳng về phía Diệp Mặc. Trong lòng
Đỗ Tú Dĩnh liền kinh hãi, nhanh chóng lấy ra một cái phi kiếm, lập tức đánh về
hướng con Phệ Linh Trùng này.

Vốn cô cho rằng cho dù là con Phệ Linh Trùng này có lớn hơn đi chăng nữa, thì
với tu vi Hư Thần trung kỳ như cô, cũng có thể dễ dàng dùng phi kiếm giết chết
nó.

Nhưng lúc này thì lại có một tiếng va chạm của kim loại vang lên, khiến trong
lòng Đỗ Tú Dĩnh trầm xuống. Phi kiếm của cô chẳng những không giết chết được
con Phệ Linh Trùng này, mà trái lại còn bị con Phệ Linh Trùng này đánh bay ra.
Mà con Phệ Linh Trùng này còn không thèm để ý tới cô, chỉ một lòng lao về phía
Diệp Mặc, dường như là không giết được Diệp Mặc, thì nó sẽ không cam lòng.

Cả vạn con Phệ Linh Trùng còn lại cũng không hề bay đi, mà đều theo con Phệ
Linh Trùng lớn nhất này xông về phía Diệp Mặc.

Lúc này Đỗ Tú Dĩnh mới biết được sự đáng sợ của những con Phệ Linh Trùng này.
Cô liền nhanh chóng lấy ra một lá chắn phòng ngự, muốn giúp Diệp Mặc ngăn trở
đám Phệ Linh Trùng. Nhưng lúc này, thì cô lại nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn
khác, sau đó có một cái bóng mà cô không thể nhìn rõ được vọt ra từ chỗ của
Diệp Mặc.

Những con Phệ Linh Trùng kia sau khi nghe được tiếng kêu này, thì nhất thời
trở nên tán loạn. Nhưng cái thanh âm bén nhọn kia vẫn không ngừng ngân cao
lên.

Sau khi Đỗ Tú Dĩnh thấy vô số Phệ Linh Trùng trở nên tán loạn, thì cái bóng
đen kia cũng không hề buông tha cho chúng, mà trực tiếp xông tới, với tốc độ
nhanh như thiểm điện. Mà mỗi chỗ cái bóng đen kia xông tới, thì đều không còn
thấy một con Phệ Linh Trùng nào nữa, dường như đều đã bị cái bóng đen kia ăn
hết rồi.

Lúc này Đỗ Tú Dĩnh mới nhìn rõ được cái bóng đen trước mặt này, dường như nó
chỉ lớn bằng một hạt đậu xanh mà thôi, nhưng sao nó lại có thể cắn nuốt nhiều
Phệ Linh Trùng có kích thước lớn hơn nó gấp nhiều lần như vậy? Điều này cần có
năng lực tiêu hóa khủng bố như thế nào? Nhưng nếu như đám Phệ Linh Trùng kia
không phải là bị nó cắn nuốt, thì rốt cuộc là đã biến đi đâu rồi?

Khi cái bóng đen kia đã cắn nuốt sạch mấy nghìn con Phệ Linh Trùng, thì rốt
cuộc đã chọc giận tới con Phệ Linh Trùng to nhất kia. Con Phệ Linh Trùng kia
cũng không hề e ngại mà xông về phía cái bóng đen kia, mà cái bóng đen kia
cũng không hề sợ hãi mà xông về phía con Phệ Linh Trùng.

Con Phệ Linh Trùng này thì lớn hơn cái bóng đen kia tới mấy chục lần, nhưng
khi cả hai đụng vào nhau, thì không ngờ lại phát ra một tiếng ‘Ken két’ giống
như là đang rèn sắt vậy. Sau đó Đỗ Tú Dĩnh chỉ còn nghe thấy âm thanh cắn nuốt
‘Nhồm nhoàm’ mà thôi.

Khi Đỗ Tú Dĩnh còn chưa biết là con nào cắn nuốt con nào, thì Diệp Mặc lúc này
đã đứng lên rồi. Đỗ Tú Dĩnh liền quên đi một màn trước mắt kia, nhanh chóng đi
tơi bên cạnh Diệp Mặc rồi hỏi:

– Anh không sao chứ?

Diệp Mặc cười nhẹ:

– Cảm ơn cô vừa rồi đã hỗ trợ hộ pháp, tôi đã khôi phục rất nhiều rồi.

Một phen thi triển toàn lực Cửu Dương thiên hỏa vừa rồi, đã khiến cho Diệp Mặc
phải tiêu hao quá lớn. Có thể khôi phục lại nhanh như vậy thì hiển nhiên là
không thể, nhưng Diệp Mặc chí ít đã khôi phục lại được ba thành thực lực rồi.

Mặt của Đỗ Tú Dĩnh liền đỏ lên, vì vừa rồi thực tế cô đâu có giúp được gì đâu.
Ngay cả một con sâu cô đánh cũng không lại. Nếu như không phải là mục tiêu của
đám Phệ Linh Trùng kia không phải là cô, thì cô lúc này chắc chắn đã nằm trong
bụng của chúng rồi.

Cũng may là Diệp Mặc cũng không nói tiếp nữa, mà chỉ nhìn qua cái bóng đen kia
rồi quát lớn:

– Đừng ăn nữa, kinh quá. Nhanh trở về đi.

Nghe được tiếng quát của Diệp Mặc, thì Đỗ Tú Dĩnh lúc này mới phát hiện ra cái
bóng đen kia đã ăn xong con Phệ Linh Trùng lớn hơn nó tới mấy chục lần rồi.

Con trùng mầu đen chỉ to bằng hạt đậu xanh nghe được tiếng quát của Diệp Mặc,
thì lập tức hóa thành một sợi chỉ đen quay trở về rồi biến mất trên tay Diệp
Mặc.

Đỗ Tú Dĩnh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Diệp Mặc, nhưng nơi đó
hoàn toàn trống trơn, đâu có còn con trùng mầu đen nào. Một lát sau cô mới
sững sờ hỏi:

– Diệp đại ca, đó là linh trùng mà anh nuôi sao, anh cũng nuôi dưỡng linh
trùng sao?

Cô nghĩ tới đây, thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh người khi tưởng tượng ra bên
cạnh Diệp Mặc xuất hiện vô số những con trùng mầu đen do Diệp Mặc nuôi dưỡng.
Nhưng cô đương nhiên không biết, 'Vô ảnh tằm' có một con thôi đã là kỳ tích
rồi, lấy đâu ra nhiều như cô tưởng tượng chứ?

Diệp Mặc nào biết tâm tư của Đỗ Tú Dĩnh, cho nên hắn liền gật đầu:

– Đúng thế, con trùng này là do tôi nuôi dưỡng. Con Phệ Linh Trùng mầu đỏ vừa
rồi không sợ 'Vô ảnh', đó là bởi vì nó đã bị 'Đoạt xá' rồi. Mà tu sĩ 'Đoạt xá'
con Phệ Linh Trùng đó hẳn là kẻ có thù oán đối với tôi, cho nên khi đã không
còn thần trí, thì vẫn có thể theo bản năng mà nhằm về phía tôi. Bằng không thì
'Vô ảnh' vừa ra tới, thì nó cũng đã sớm bỏ chạy rồi.

Sau khi nói xong, thì Diệp Mặc liền nghi hoặc nhìn về phía Đại Phạm Chung kia
rồi nói:

– Lão hòa thượng sao còn chưa ra? Lẽ nào chuẩn bị đón năm mới bên trong cái
chuông đó sao?

Thấy Diệp Mặc đi về phía Đại Phạm Chung đã bị biến dạng do Phệ Linh Trùng cắn
nuốt, thì Đỗ Tú Dĩnh cũng đi theo. Trong lòng cô vẫn còn đang nghi hoặc về cái
con sâu to bằng hạt đậu xanh kia.

Diệp Mặc đưa 'Chân nguyên thủ' ra, hất văng cái Đại Phạm Chung lên. Lúc này
thì hắn mới thấy được rằng Thiên Vị hòa thượng thương thế nặng hơn so với hắn
nghĩ nhiều. Sắc mặt của lão tái nhợt như tờ giấy trắng, mà những người xung
quanh đều bị tổn thương rất nặng về cả chân nguyên lẫn thần thức.

Bên trong chiếc Đại Phạm Chung chỉ có chừng một trăm người, ngoại trừ sáu bảy
vị hòa thượng của Kim Cương Tự ra, thì số còn lại hẳn là tu sĩ của Băng Kiếm
Môn. Chỉ là môn phái Băng Kiếm Môn hầu hết đều là các cô gái, cho nên thoạt
nhìn giống như là Thiên Vị hòa thượng bị một đám nữ tu vây quanh vậy.

Thấy bộ dạng yếu ớt của Thiên Vị hòa thượng và những tu sĩ khác, thì Diệp Mặc
cũng biết rằng thần trí của họ đã dùng toàn bộ vào việc kích phát chiếc Đại
Phạm Chung rồi. Cho nên ngay cả năng lực để nhấc Đại Phạm Chung lên cũng không
còn nữa. Dù sao thì cái Đại Phạm Chung này cũng là một tiên khí hạ phẩm, đồng
thời cũng là trấn phái chi bảo của Kim Cương Tự. Đây không phải là pháp bảo
của riêng một người nào, cho nên hiển nhiên là không ai có khả năng một mình
luyện hóa được nó.

Diễm phúc của lão hòa thượng cũng không cạn, nếu như Thiên Vị không phải là
một vị hòa thượng, thì có lẽ Diệp Mặc đã phải thốt lên vài câu nói đùa rồi.

– Đa tạ Diệp thành chủ cứu giúp. Lão nạp thật sự rất xấu hổ, còn tưởng rằng
có thể ngăn trở được đám Phệ Linh Trùng, không nghĩ tới số lượng đám Phệ Linh
Trùng này lại nhiều như vậy. Lão nạp ngay cả thời gian một ngày cũng không thể
kiên trì được, mà hoàn toàn phải nhờ vào trấn phái chi bảo của Kim Cương Tự
chúng tôi bảo vệ lấy chút hơi tàn. Diệp thành chủ thần công cái thế, tốc hành
tiên cảnh, thật sự là khiến lão nạp được mở rộng tầm mắt rồi.

Thiên Diệp hòa thượng sau khi nói xong, thì lại liên tiếp thở dài.

Diệp Mặc hiểu ý của lão hòa thượng. Đó là vì lão hòa thượng này đang tiếc cho
Đại Phạm Chung kia bị hủy rồi, và thứ hai có lẽ là đang thương tiếc cho những
đệ tử ưu tú của Kim Cương Tự hy sinh nơi đây.

Lúc này thì một số đệ tử của Băng Kiếm Môn đã phục hồi lại tinh thần, đều qua
chỗ Diệp Mặc cảm tạ. Khi các cô được Đại Phạm Chung che trở, mặc dù không có
năng lực nhấc Đại Phạm Chung lên, nhưng vẫn có thể dùng thần thức mà quan sát
từ bên trong Đại Phạm Chung một khoảng cách nhất định.

Diệp Mặc thi triển Cửu Dương thiên hỏa trong chớp mắt tiêu diệt vô số Phệ Linh
Trùng. Cái loại uy thế này, khiến cho không ai không sợ hãi mà giật mình cả.
Lúc này thì không có bất cứ một tu sĩ nào dám hoài nghi Diệp Mặc trước đây đã
cùng lúc giết chết mười một tu sĩ Hóa Chân cả. Một mình Diệp Mặc chắc phải
sánh bằng mấy trăm tu sĩ Hóa Chân, mà cho dù là có tới mấy trăm tu sĩ Hóa Chân
tới đây, cũng không nhất định có thể tiêu diệt nhiều Phệ Linh Trùng như Diệp
Mặc được.

Diệp Mặc nhanh chóng lấy ra đan dược trị thương để Đỗ Tú Dĩnh phân phát ọi
người. Những tu sĩ của Băng Kiếm Môn thì đều nghĩ rằng Đỗ Tú Dĩnh là song tu
đạo lữ của Diệp Mặc, cho nên càng vô cùng cảm kích. Người ta cũng không nói rõ
ràng ra, cho nên dù Đỗ Tú Dĩnh có lòng muốn giải thích, cũng không có cách nào
mở miệng cả. Cô rất rõ ràng, cho dù là cô có ngưỡng mộ Diệp Mặc, thì cũng
không xứng đáng để trở thành song tu đạo lữ của Diệp Mặc.

Chờ sau khi Thiên Vị hòa thượng khôi phục lại một chút, thì Diệp Mặc mới nghi
hoặc hỏi:

– Thiên Vị chưởng môn, vì sao Băng Kiếm Môn chỉ còn ngần này tu sĩ? Những
người còn lại đều đã bị Phệ Linh Trùng cắn nuốt rồi sao?

Thiên Diệp hòa thượng thở dài:

– Rất nhiều tu sĩ muốn độn thổ chạy trốn, nhưng đều không thể thoát được đám
Phệ Linh Trùng kia.

Diệp Mặc hiểu ra. Bất luận là đối mặt với Phệ Linh Trùng hay là Sa Hồn Thú,
thì cho dù là tu sĩ nào muốn chạy trốn từ trong nước, trên không trung, hay là
dưới lòng đất đi chăng nữa, đều không thể có bất kỳ tác dụng nào.

– Ban đầu lão nạp khoe khoang khoác lác, hôm nay lại trở thành kẻ vô tích sự
ở chỗ này, còn phải nhờ Diệp thành chủ đến cứu giúp, thật sự là…

Thiên Vị hòa thượng cũng là một người tu sĩ cao cấp, còn là một chưởng môn
phương trượng của tông môn chín sao Kim Cương Tự. Nhưng lúc này so sánh với
Diệp Mặc lại thấy mình kém xa như vậy, thì trong lòng lão cũng có chút cô đơn.

Diệp Mặc rất có hảo cảm đối với vị hòa thượng này, cho nên hắn liền lắc đầu:

– Thiên Vị chưởng môn, kỳ thực ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi. Nếu như không
phải có ngài ở đây, thì tôi sợ rằng đã có nhiều môn phái nữa bị tuyệt diệt
rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.